Giang Phân dẫn theo món kho đang tỏa mùi bốn phía đi vào trước bàn làm việc của Triển Dật.
“Oa! Quá cảm động! Ta sớm đói bụng đến muốn xỉu luôn nè.” Triển Dật cao hứng tiếp nhận món kho, cầm lấy đũa vệ sinh, chuẩn bị ngấu nghiến.
“Bộ trưởng, hôm nay ngài không trở về nhà, quản gia của ngài sẽ không tịch mịch sao?” Giang Phân một bên giúp anh đem món kho bỏ vào chén một bên hỏi.
“Ta cố ý.” Triển Dật cười gian, lập tức kẹp một khói đậu phụ đưa vào miệng, ” Ân! Nhân gian mỹ vị.”
“Cố ý? Vì cái gì? Nga —— tôi đã biết.” Biểu tình Giang Phân ban đầu từ nghi hoặc biến thành hiểu rõ.
“Không hổ là thư ký của ta, quả nhiên hiểu biết ta.”
Triển Dật khen ngợi xong, lại gắp một khối rong biển đưa vào miệng.
“Đúng rồi, trế thế này ngươi về an toàn sao? Muốn ta đưa về hay không?”
“Không… Không cần, tôi… Tôi đã nhờ người đưa về rồi.” Giang Phân vừa nói xong, mặt đột nhiên nhiễm thượng một mảnh đỏ ửng.
Nhìn đến biểu tình thẹn thùng của Giang Phân, Triển Dật biết là chuyện gì xảy ra.
“Nga —— ngọt ngào ác! Vậy ngươi giúp ta mua bữa tối, bạn trai của ngươi sẽ không nói gì sao?” Triển Dật trêu chọc nói.
“Anh ấy không có gì a! Anh ấy còn nói được ở bên ta ngoại trừ lúc làm việc, là một chuện thực hạnh phúc chuyện.”
“Yêu! Quả nhiên là người đang trong tình yêu cuồng nhiệt.” Triển Dật trêu chọc nói.
“Chán ghét! Bộ trưởng ngài đừng cười tôi nữa!” Giang Phân xấu hổ đến muốn tìm cái hầm ngầm chui vào.
“Tốt lắm rồi! Không cười ngươi, ngươi mau trở về đi! Bạn trai ngươi đang đợi kìa.”
“Kia ngài chậm rãi dùng, tôi đi trước!” Giang Phân vừa nói xong liền cầm lấy ví da, đi ra văn phòng.
Nhìn bóng dáng tràn đầy hạnh phúc của Giang Phân, Triển Dật cười đến càng thoải mái.
Lúc trước cô bởi vì bị bạn trai quăng, mà đem cảm tình đặt ở trên người mình; nhưng khi cô biết vợ mình là Bái Trừng, cô cũng dứt khoát kiên quyết rời khỏi.
Hiện tại cô đang cùng một thanh niên đầy hứa hẹn ở bộ phận xí hoa kết giao, hai người ngọt ngào mật mật, làm cho thủ trưởng như anh cũng thực vì cô cảm thấy cao hứng.
Giờ này Bái Trừng đang làm cái gì đây? Em ấy có nhớ mình đến khóc không?
Em ấy hẳn là không yếu đuối như vậy đi! Em ấy tám phần đã ở trên giường ngủ ngon.
Tâm tư Triển Dật không khỏi bay trở về trên người thiên hạ xinh đẹp đang vì mình lo cho gia đình.
Nói thật ra, anh hiện tại hận không thể có thể lấy tốc độ sét đánh mà về nhà, đem Bái Trừng nhét chặt vào lòng, hôn cậu ta đến lúc toàn thân cậu hư nhuyễn ngã vào trong lòng ngực của mình, nhưng vì kế hoạch ngày mai, anh chỉ có nhẫn nại, nhẫn nại, nhẫn nại nữa!
Bái Trừng. Em chờ anh, anh sẽ cho em một lễ tình nhân suốt đời khó quên! Triển Dật ở trong lòng thề son sắt nói.
Ở chỉ có ánh trăng rơi vào phòng, Lương Hữu Thừa một mình lười biếng nằm thoải mái trên chiếc giường đôi.
Điện thoại bên cạnh hắn đột nhiên vang lên.
Hắn cầm lấy, nhìn thấy tên người gọi, liền đè xuống phím chặt đứt trò chuyện, nói cái gì cũng không muốn nghe cuộc gọi kia.
Nhưng người kia vẫn chưa từ bỏ ý định, cuối cùng, Lương Hữu Thừa đơn giản tắt nguồn điện thoại, không để ý tới.
Không bao lâu, tiếng chuông điện thoại nhà vang lên, hắn biết là ai gọi tới, nhưng hắn chính là không nghe, còn dùng gối đầu che lổ tai của mình lại, ngăn cản tiếng chuông nhiễu nhân kia.
Chuông điện thoại vang lên rất lâu mới đình chỉ, bốn phía rốt cục lại yên tĩnh…
Tiếng khóc líu ríu lại từ trong gối truyền ra.
Lương Hữu Thừa liều mạng muốn ngừng nước mắt, tiếc rằng mặc kệ hắn nhịn như thế nào, nước mắt vẫn cứ chảy xuống.
Vừa nghĩ tới lễ tình nhân ngày mai hắn phải cô đơn một mình, khiến cho hắn thương tâm đến phát khóc.
Xưa giờ mỗi lần lễ tình nhân sẽ có người bồi ở bên cạnh hắn, nhưng năm nay lại chỉ có thể một mình một người, làm cho hắn cảm thấy thập phần cô độc tịch mịch.
Hắn biết Giang Đình Uy là bởi vì lão bà của đồng sự mới vừa sinh sản, nàng phi thường cần trượng phu bồi ở bên người, cho nên hắn mới chịu đáp ứng thay thế đồng sự đi Mĩ Quốc tham gia hội nghiên cứu và thảo luận.
Nhưng mà đối với việc Giang Đình Uy lỡ hẹn, hắn vẫn không thể tiêu tan, cho nên sau khi hắn đưa hắn đến sân bay, liền nhanh chóng quay về công ty, cơ hội cho tên kia liếc mình một cái cũng không cho, hắn thậm chí ngay cả điện thoại hắn đánh gọi tới cũng không đón.
Bởi vì hắn sợ hắn nhìn đến biểu tình thương tâm của mình luyến tiếc; hắn sợ mình nghe được thanh âm của hắn sẽ liều lĩnh chạy vội tới Mĩ Quốc nhìn hắn.
Nghĩ đến đây, nước mắt vốn đã ngừng lại bắt đầu mịch mịch chảy ra.
Đêm nay lại là một đêm khó ngủ…
Giang Đình Uy bất đắc dĩ đóng di động lại.
Hữu Thừa lại không chịu nghe!
Hắn cũng không hy vọng làm cho sự tình diễn biến đến cục diện này, nhưng vì để đồng sự của hắn có thể làm bạn với lão bà mới vừa sinh xong, hắn không thể không làm, bất quá cũng làm cho Lương Hữu Thừa đối hắn cảm thấy thất vọng tức giận.
Ai! Cá và tay gấu không thể có cả hai a!
Hội nghiên cứu và thảo luận đã sắp bước vào ngày thứ ba, nhưng đầu óc hắn toàn là hình ảnh của Lương Hữu Thừa, căn bản không biết mình làm sao mà vượt qua mấy ngày nay.
Tuy rằng hắn rất muốn quay về Đài Loan cùng Lương Hữu Thừa chơi lễ tình nhân, nhưng thành quả nghiên cứu của mình phải phát biểu vào sáng ngày 15 tháng 2, thật làm cho hắn cảm thấy thất vọng xuyên thấu.
“Ai! Nguyệt nương trong sáng xinh đẹp a! Có thể đem nổi nhớ thắm thiết của ta gởi đến người vợ đang ở một nơi khác trên địa cầu này không? Cho dù ngăn cách hai nơi, ta vẫn nhớ…lắm, nhớ…em ấy lắm!” TBD: sến wá, *sở ốc* ta giảm bớt độ hến nói đi 30% luôn goỳ đó a
Mặt trời ngày 14 tháng 2 chiếu sáng cả một thành thị, trong không khí tỏa đầy hương vị tình yêu ngọt ngào.
Những người đang đi làm, vẫn hết sức chăm chỉ chấp hành công tác của mình.
Nhưng mà hôm nay là ngày đặc biệt, trên mặt của mỗi người hoặc nhiều hoặc ít đều có chút vui sướng chờ mong.
Có người thừa dịp rảnh rỗi đem lễ vật đưa cho người mình thích; có người trộm gọi điện thoại cùng tình nhân hẹn hò chuyện đêm nay; có người thoải mái mời mọi người ăn chocolate; có người cúi đầu khổ tư nê đem lễ vật trong bao giao cho người thầm mến như thế nào; có người lại trưng cái mặt khổ, âm thầm thần thương…
Mọi người vì lễ tình nhân đã đến mà vui vẻ không thôi, làm cho Lương Hữu Thừa cảm thấy thật ghê tởm cùng ngu xuẩn; ngày 14 thág 2, có thể làm người ta chờ mong cùng vui sướng như thế sao?
Nghĩ đến lễ tình nhân chỉ có một mình mình, làm cho hắn không khỏi ghen tị với các đồng nghiệp có tình nhân làm bạn.
Ai! Từ từ đêm nên như thế nào đây? Lương Hữu Thừa trầm tư thật lâu.
Đột nhiên, hắn nhìn tiểu Trần đang ngồi trước màn hình nhập tư liệu.
Hắn đem cả người tựa trên lưng tiểu Trần nói: ” Tiểu Rrần, buổi tối đi uống rượu đi!”
Lương Hữu Thừa nghĩ thầm, loại tình huống này nếu bị Giang Đình Uy nhìn đến, tiểu Trần có thể nhìn không thấy thái dương ngày mai!
“… Không được da!” Tiểu Trần xấu hổ gãi gãi đầu.
“Làm gì? Hàng năm ngươi không đều qua lễ tình nhân một mình không phải sao? Năm nay có ta bồi ngươi uống rượu, ngươi nên tạ chủ long ân, thế nhưng nào cự tuyệt hảo ý của ta!” Lương Hữu Thừa vẻ mặt hờn giận nói.
“Ngươi tự đại cuồng!” Tiểu trần trợn mắt nhìn Lương Hữu Thừa, lại nói: ” Vừa mới… Vừa rồi Thu Dong ở bộ phận tiếp tân, cô trộm đem chocolate đưa cho ta, còn muốn mời ta hôm nay cùng đi ăn cơm chiều. A! Ta cảm thấy trái tim yêu lặng đã lâu của ta lại bắt đầu nhảy lên!” Nói xong, trên vẻ mặt hạnh phúc của tiểu Trần che kín rặng mây đỏ.
“Không thể nào! Tiểu mỹ nhân Thu Dong của công ty của chúng ta lại coi trọng loại mặt hàng như ngươi, thật sự là làm ta ngã bể mắt kính a!” Lương Hữu Thừa trêu chọc nói.
“Cái gì gọi là loại mặt hàng như ta? Lương Hữu Thừa, ngươi đừng tưởng rằng ngươi là bạn ta ta sẽ không hội bóp chết ngươi!” Nói xong, tiểu Trần dùng sức nhéo mặt Lương Hữu Thừa.
“Đau! Tiểu tử, ngươi quên món quyền lợi hại của ta sao?” Lương Hữu Thừa sờ sờ cái mặt bị đau, sau đó, hắn dùng lực gõ một chút vào tiểu Trần.
“Đau! Ngươi thật sự gõ xuống a! Sẽ bị ngốc.” Tiểu trần gãi đầu, bất mãn oán giận.
” Ngươi vốn đã rất ngốc, gõ thêm bao nhiêu cái vẫn ngốc thế thôi!” Lương Hữu Thừa nói.
“Ngươi, Ngươi còn nói!” Tiểu Trần lại trừng mắt nhìn hắn.
Xem bộ dáng tiểu Trần thở phì phì đích, Lương Hữu Thừa cười khẽ hướng hắn giả cái mặt quỷ.
Cuối cùng, hai người nhìn nhau cười.
“Đúng rồi! Lúc trước ngươi không phải phải cùng tình nhân làm một cái lễ tình nhân lãng mạn sao? Như thế nào hiện tại lại muốn theo ta uống rượu a?” Tiểu Trần liếc hắn một cái, lại hỏi: ” không phải là tình nhân của ngươi đột nhiên lỡ hẹn đi?”
Lời Tiểu trần nói, làm cho tâm tình bi thương của Lương Hữu Thừa lại bị kích thích, sắc mặt của hắn từ hỉ sang phẫn nộ: ” câm miệng! Không cần ngươi lo!” Lương Hữu Thừa tức giận đến quay mặt qua chỗ khác.
Nhìn đến phản ứng của Lương Hữu Thừa, tiểu Trần biết mình đã đoán đúng, vì thế hắn cầm lấy một viên chocolate, cũng đem nó nhét vào miệng Lương Hữu Thừa.” Nhạ! Mời ngươi ăn “Chocolate đồng tình”. Hôm nay là lễ tình nhân, ít nhất phải vui vẻ vui vẻ nha!”
Lương Hữu Thừa đối với quan tâm của bạn bè là ngọt trong lòng, nhưng miệng vẫn xấu xa nói: ” Hảo ngọt, thực không thể ăn!”
“Người đó! Sớm biết thế không mời ngươi ăn, uống phí chocolate Thu Dong cho ta!” Tiểu Trần căm giận bất bình nói.
“Lừa ngươi thôi! Ăn thật ngon, ăn thật ngon ác!” Lương Hữu Thừa cho hắn một tươi cười quyến rũ.
“Này còn không sai biệt lắm! Mau trở về công tác! Bị bộ trưởng nhìn đến cậu đang sờ cá, cậu sẽ bị khấu trừ tiền lương.”
“Được rồi! Chúc cậu cùng Thu Dong hữu tình nhân thành thân thuộc.” Lương Hữu Thừa nói.
“Kia đương nhiên! Lúc phát thiếp cưới nhất định có phần của ngươi.” Trên mặt tiểu Trần lại che kín hạnh phúc.
“Bát tự cũng chưa có, cậu còn tưởng thật sao a?” Lương Hữu Thừa lại nói.
“Lương Hữu Thừa!”
Tiểu trần cầm lấy chồng sách bên cạnh muốn đập hắn, nhưng Lương Hữu Thừa đã chạy mất về chỗ ngồi rồi.
“Hỗn tiểu tử này, quân tử báo thù mười năm không muộn, món nợ này ta nhớ kỹ!”
“Lương Hữu Thừa ta xin đợi đại giá của ngài!” Lương Hữu Thừa nói vọng lại, sau đó liền nhanh chóng ngồi về trên ghế của mình, không để ý tới ánh mắt giết người của tiểu Trần.
Bọn họ thường thường cãi nhau ầm ĩ, cảm tình lại phi thường tốt.
Năm nay tiểu Trần rốt cục có người có thể bồi qua hắn lễ tình nhân, hắn thực tại vì hắn cảm thấy cao hứng, nhưng là vừa nghĩ tới hôm nay mình phải cô đơn vượt qua, hắn lại địa thở dài.
Thật sự là lễ tình nhân gian nan a!
“Bái Trừng a! Hôm nay bạn đại học mời anh ăn cơm, hắn nói phải mang theo bạn tham dự, cho nên hôm nay em không cần nấu cơm, chúng ta đi ăn được rồi.” Triển Dật cầm phone, trên mặt cười gian.
( Nhưng mang em đi được sao?) microphone truyền đến âm thanh nghi hoặc của Dương Bái Trừng.
“Ổn mà! Hắn nhất định cũng mang bạn gái tới. Hết thảy có anh, không cần lo lắng! Em chỉ cần ăn mặc chính thức một chút là được.”
( Được rồi! Mấy giờ?)
“Năm giờ rưỡi, gặp ở cửa lớn công ty! Phải ăn mặc suất suất ác!” Triển Dật lại dặn dò.
“Kính nhờ! Anh hảo tâm dặn dò em, em còn mắng anh, thật sự là vô tình!” Triển Dật oán giận.
Nhưng mà anh giận ở trên mặt, ngọt trong lòng.
Cho dù anh cùng Bái Trừng đã là một đôi, nhưng bọn hắn vẫn là thường xuyên cãi nhau; mặc dù có khi tức đến khó chịu, nhưng cuối cùng đều lấy kết cục rất ngọt mật xong việc, có thể coi đó là tình thú trong cuộc sống của bọn họ!
Anh thực hối hận, nếu biết tâm ý Bái Trừng sớm một chút là tốt rồi, không cần lãng phí mười năm; nhưng cũng vì ở chung mười năm, mới làm cho hai người bọn họ phù hợp hơn.
Anh không hối hận yêu vì Bái Trừng, bởi vì cậu đáng giá cho mình yêu cả đời.
Anh cũng biết Bái Trừng đối với tình cảm vẫn có chút bất an, cho nên anh mới vì hôm nay mà an bài một chuỗi kế hoạch, chính là để cho Bái Trừng an tâm, không hề mê võng.
Tuy rằng, kế hoạch thực hoàn mỹ của Triển Dật, nhưng thế sự không phải lúc nào cũng như ý mọi người…
Chiều ngày 14 tháng 2 rực nắng, không khí lễ tình nhân càng đậm.
Ở trong đại sảnh công ty, có một thanh niên anh tuấn, khí chất đang ngồi ở trên ghế sa lon, vẻ mặt hắn nôn nóng, tiết lộ hắn đang đợi người nào đó đến.
Một ngày không thấy đến Triển Dật, làm cho Dương Bái Trừng có vẻ có chút nôn nóng khó nhịn, nhưng mà đối với lời mời của anh cậu càng tràn ngập khó hiểu.
Có người nào mời bạn bè ăn cơm vào lễ tình nhân? Có lẽ người kia cũng có thần kinh thô như Triển Dật, đối ngày lễ một khái niệm đều không có? Ân! Phải là như vậy, dù sao vật họp theo loài mà!
Lúc Dương Bái Trừng đang trầm tư, một thân ảnh đưa cậu quay về hiện thật.
Hắn thấy Lương Hữu Thừa nản lòng mang theo ba lô từ thang máy đi ra, vẻ mặt u sầu cùng khuôn mặt luôn luôn nét mặt toả sáng, sức sống mười phần của Lương Hữu Thừa, quả thực như hai người khác nhau.
“Hữu Thừa!” Dương Bái Trừng gọi hắn một tiếng.
Nhưng mà Lương Hữu Thừa tựa như không có nghe gặp, vẫn thẳng đi về phía trước.
“Hữu Thừa!” Cậu lại kêu.
Tiếng kêu cuối cùng của cậu cũng truyền tới tai Lương Hữu Thừa.
Lương Hữu Thừa lập tức dừng bước lại, ánh mắt từ sương mù biến thành thanh minh.” Bái Trừng!”
Lương Hữu Thừa nhanh chóng chạy đến bên cạnh cậu, làm nũng ôm cậu, cũng tựa vào bờ vai của cậu.
“Làm sao vậy? Sao thấy không tốt vậy?” Dương Bái Trừng quan tâm hỏi.
“Hôm nay tôi phải một mình qua lễ tình nhân!” Lương Hữu Thừa thương tâm nói.
“Đình Uy đâu? Hắn vì cái gì không cùng cậu*?”
_TBD: 2 người này là bạn thân nên ở đây ta xưng cậu-tôi cho thân chút nhá, mà hình như ta ko có khiế edit văn hiện đại, thấy lung tung wá =”=
“Anh… anh ta thay thế đồng sự đi Mĩ Quốc tham gia hội nghiên cứu và thảo luận, ngày 16 mới có thể trở về.”
Ngữ khí Lương Hữu Thừa thê lương, có thể nghe thấy thanh âm nghẹn ngào.
“Hữu thừa, cậu đang khóc sao?”
Dương Bái Trừng nâng mặt của hắn lên, nhưng Lương Hữu Thừa nói cái gì cũng không muốn cậu thấy biểu tình bi thương của mình, cho nên hắn vẫn tựa đầu vào vai bạn tốt, tìm kiếm an ủi.
“Tôi mới không yếu đuối đâu! Cho dù… Cho dù không có Giang Đình Uy, tôi cũng có thể hảo hảo qua lễ tình nhân.” Lương Hữu Thừa nói.
Dương Bái Trừng biết Lương Hữu Thừa cậy mạnh, hắn trước mắt nhất định muốn người khác an ủi.
Hắn thở dài.” Quên đi! Hôm nay tôi theo cậu tìm một chỗ uống rượu, tụ tập một chút được không?”
“Tốt! Tốt!” Đối với Dương Bái Trừng thiện người am hiểu ý, Lương Hữu Thừa nhanh chóng ngẩng đầu, trong mắt phiếm lệ quang cảm động.
“Ta không đồng ý!”
Một đạo thanh âm trầm thấp ổn trọng vang lên phía sau bọn họ, bọn họ nhìn phía người tới.
Triển Dật nhìn bọn họ, ” Lương tiểu tử, nghĩ muốn lừa gạt Bái Trừng, chúng ta đã có tiết mục.”
Nghe được lời Triển Dật Lương Hữu Thừa vẻ mặt ai oán nhìn về phía Dương Bái Trừng.
Nhìn vẻ mặt đau thương của Lương Hữu Thừa, Dương Bái Trừng không khỏi muốn vì hắn nói mấy câu: ” Anh cùng bằng hữu anh ăn cơm, em ở một bên không phải rất xấu hổ sao? Không bằng anh cùng bạn ăn cơm, em cùng Hữu Thừa đi uống rượu, như vậy không phải rất tốt sao?”
“Không tốt, không tốt! Một cũng không hảo!” Triển Dật dùng sức lắc đầu kháng nghị, anh dừng lại, lại nói: ” Kỳ thật, cùng bạn bè ăn cơm là giả, mời em ăn tiệc lễ tình nhân mới là thật.”
Triển Dật nói xong, mặt Dương Bái Trừng nhanh chóng phiếm hồng; nguyên lai anh nhớ rõ hôm nay là lễ tình nhân a!
“Cho nên, thật có lỗi rồi! Hôm nay Bái Trừng là của ta.” Triển Dật đắc ý, sau khi nói xong, liền lôi kéo tay Dương Bái Trừng, chuẩn bị rời đi.
“Từ từ! Không bằng chúng ta cùng đi ăn cơm đi!” Dương Bái Trừng đề nghị nói.
Nghe được lời của cậu, Triển Dật kém té xỉu. Nhưng mà biểu tình Lương Hữu Thừa lại từ thương tâm chuyển sang nhảy nhót.
“Bái Trừng, cậu quả nhiên bạn chí cốt!” Lương Hữu Thừa lại vì mình có thể làm tri kỷ của Dương Bái Trừng cảm thấy kiêu ngạo.
“Bái Trừng, em không lầm đi? Hôm nay là lễ tình nhân da!” Triển Dật không dám tin địa nhìn cậu.
Anh vì hôm nay đã lên kế hoạch nhiều ngày, không nghĩ tới lại để Lương Hữu Thừa mà ngâm nước nóng.
“Được rồi! Hữu Thừa hôm nay một mình ăn lễ thực đáng thương đích! Huống hồ, chúng ta cũng rất khó có dịp ba người cùng nhau ăn cơm, anh liền dàn xếp một chút đi!”
Dương Bái Trừng cực lực vì Lương Hữu Thừa cầu tình, nhưng Triển Dật vẫn bất vi sở động.
Nhìn Triển Dật lại ở cáu kỉnh, Dương Bái Trừng đành phải xuất tuyệt chiêu cuối cùng.
Cậu dựa vào Triển Dật, ghé vào lỗ tai anh nói: ” Kính nhờ đi! Em sẽ hảo hảo bồi thường anh!” Nói xong, cậu hướng anh quăn mị nhãn.
“Anh sẽ dùng công phu sư tử ngoạm ác!” Triển Dật mặt mày hớn hở nói.
“Đương nhiên, em sớm có chuẩn bị tâm lý!” Dương Bái Trừng có vẻ định liệu trước.
Cuối cùng, hai người nhìn nhau cười, sóng mắt lưu chuyển, lộ vẻ tình nhân đối thoại tư mật.
Nhìn đến bọn họ ân ái như thế, Lương Hữu Thừa cảm thấy càng thêm thê lương; hắn nguyên bản cũng có thể giống bọn họ hạnh phúc qua lễ tình nhân, cố tình không như mong muốn, hiện giờ cùng Giang Đình Uy chia cáh hai nơi, chỉ có thể đem tưởng niệm tình cảm ký thác nguyệt nương, kỳ vọng tình nhân một chỗ khác trên địa cầu có thể thu được.
“Hữu Thừa! Đi thôi!” Dương Bái Trừng kéo tay hắn.
“Ân!” Lương Hữu Thừa lại cảm động đến mắt ứa lệ.
“Tiểu tử, tiện nghi ngươi!” Triển Dật gõ đầu Lương Hữu Thừa, nhưng lập tức khoác bờ vai của hắn nói: ” Đi thôi! Ăn cơm đi.”
“Triển Dật…” Lương Hữu Thừa một lần nữa đối Triển Dật tâm tồn cảm kích, nhưng mà lời tiếp theo của Triển Dật, làm cho hắn thu hồi cảm kích.
“Phần của ngươi ăn tự mình trả, ta chỉ lo ta cùng Bái Trừng.” Triển Dật thành thật nói.
“Đúng mà! Ngươi phá hư buổi hẹn hò của ta cùng Bái Trừng, ta không tính sổ với ngươi ngươi nên cảm ta, còn muốn ta mời ngươi ăn cơm, cho ngươi hai chữ, mơ tưởng!”
“Quỷ hẹp hòi, uống nước lạnh!” Lương Hữu Thừa nói.
“Không có nghe, không có nghe!” Triển Dật bó lỗ tai giả ngu.
Nhìn hình ảnh bọn họ đấu võ mồm, Dương Bái Trừng không khỏi bật cười; thật sự là hai kẻ dở hơi!
Cuối cùng, ba người cứ như vậy cãi nhau ầm ĩ đi hưởng dụng bữa tối.