Lời này quả nhiên làm Từ Thanh cả kinh, lập tức trầm giọng nói: “Vậy làm phiền đại tiểu thư ở chỗ này canh gác, tôi đi vào xem trước, đến lúc đó sẽ có người tới đây hỗ trợ.
”“Được rồi, vậy xin cảm ơn anh.
”Khi bóng dáng của Từ Thanh bước vào trong tàu, Yến Cửu nhanh chóng trút bỏ sự bồn chồn và hoảng sợ, tìm một nơi tránh gió để đứng trú ẩn.
Từ trong đêm tối, mặt biển nơi xa truyền đến từng trận tiếng sóng, yên lặng dị thường.
cô nhìn con thuyền kia, cười khẽ từ trong túi móc ra một điếu thuốc, ngậm ở khóe miệng, đồng thời lấy ra bật lửa, ngón tay nhẹ nhàng nhấn một cái……“Bùm…”Đột nhiên, trên bến tàu truyền đến một tiếng vang lớn, sau đó là những đám cháy khắp nơi.
Ánh sáng chói lọi và làn sóng nóng như thiêu đốt ập đến và đánh thức mọi người.
“Nổ rồi! Nổ mạnh rồi! Mau cứu hoả, mau cứu hoả!”“Mau gọi điện thoại cho cứu hoả đi!”“Kho hàng, kho hàng cũng cháy, mau dập tắt lửa, mau……”Nghe những thanh âm đó không ngừng liên tiếp, Yến Cửu tránh ở nơi xa chậm rãi hút điếu thuốc, một mình thưởng thức một màn ầm ĩ trước mắt.
Nhìn con tàu cháy rực cả bầu trời, cô không khỏi nghĩ ngọn lửa đêm đó cũng đang chiếu sáng một nửa bầu trời thế này sao?Nếu đúng như vậy thì quả thực là rất đẹp.
Đặc biệt với ngọn lửa của máu, nó lại càng đẹp đến nghẹt thở.
Khói giữa các ngón tay cô cháy dần theo thời gian.
Một lúc sau, điện thoại trong túi cô rung lên.
Cô lấy điện thoại ra, nghe thấy người bên trong nói: "Người đã bị đưa đi, không nguy hiểm đến tính mạng.
""được.
"Cúp điện thoại xong, Yến Cửu thẳng tay ném điện thoại xuống đáy biển.
Đây là điều cuối cùng cô có thể làm cho A Khôn.
Nhìn ngọn lửa sáng rực với đôi mắt lạnh lùng, khóe môi Yến Cửu khẽ nhếch lên nhưng lại mang theo sự lạnh lùng vô tận.
Buổi lễ bắn pháo hoa lớn này nên được coi như một món quà tuyệt vời để kỷ niệm sự trở lại của cô.
Yến Quốc Hoài, Tôn Thư Tú, các người có ngạc nhiên không?Cô đem tàn thuốc ném ở trên mặt đất, nhẹ nhàng nghiền một cái.
Sau đó liền xoay người lao vào trong hỗn loạn kia.
.