Quân Giáo Sinh

Quyển 2 - Chương 52: Nhà máy dưới lòng đất



Thành Lạc Hà, ba tầng dưới lòng đất.

Đèn tiết kiệm năng lượng màu trắng chiếu lên toàn bộ phòng thí nghiệm sáng rực giống như ban ngày, dụng cụ thiết bị trong phòng tuy rằng đã nhiều năm không được sử dụng, nhưng bởi vì hệ thống tinh lọc không khí và tiêu độc còn hoạt động, nên vẫn ngăn nắp bóng loáng như mới được mua về. Trong những chiếc tủ lạnh dựng chỉnh tề xung quanh xếp đủ các loại dược liệu, trên tủ không dán bất cứ nhãn hiệu gì, chỉ có những người rất quen thuộc với nơi này mới biết được dược liệu cần dùng được đặt ở chỗ nào.

Cánh cửa cảm ứng tự động ở trước mặt chậm rãi mở ra, một nam nhân mặc quân trang màu lam đậm chầm chậm đi vào.

Đôi giày da dành cho quân đội sẫm màu hơn so với quần áo không nhiễm một hạt bụi nhỏ, giẫm trên nền gạch trắng tinh, dưới ánh sáng của ngọn đèn phản chiếu một màu sáng bóng nhu hòa.

Nam nhân dung mạo tuấn tú, dây lưng màu đen bên hông đem dáng người vốn thon dài càng trở nên cao ngất, bởi vì không mang mũ quân đội, mái tóc đen như mực mềm mại tự nhiên phủ bên tai, biểu tình trên mặt vô cùng lãnh đạm, một đôi mắt đen láy trong veo cũng bình tĩnh không gợn sóng.

Nam nhân cúi đầu đưa mắt nhìn thiếu niên trong lòng đã hoàn toàn hôn mê, hơi hơi nhíu mi, đem thiếu niên nhẹ nhàng đặt lên ghế dựa bên cạnh, lúc này mới thản nhiên xoay người, nhanh chóng từ trong mấy cái tủ lạnh lấy ra một ít dược phẩm, thấp giọng nói. “Hắc Long, mang theo mấy thứ này.”

“Vâng, chủ nhân.”

Cơ giáp thuần hắc sắc lập tức đi ra từ công tắc không gian trên chiếc nhẫn, đôi đồng tử kim sắc lóe lên, đem những dược phẩm mà chủ nhân lấy ra bỏ toàn bộ vào không gian lưu trữ bên trong cơ giáp.

Nam nhân lúc này mới đi tới trước mặt thiếu niên đang hôn mê, hơi hơi cúi xuống, vươn tay, nhẹ nhàng đẩy ra mái tóc vừa che khuất gương mặt thiếu niên, để lộ dung mạo thanh tú cùng cái trán trơn bóng của cậu.

Lông mi của thiếu niên rất dài, lọn tóc hơi xoăn, làn da dưới ánh sáng của ngọn đèn trắng nõn đến gần như trong suốt, dung mạo thoạt nhìn vô cùng thanh tú nhã nhặn.

Nam nhân không khỏi giật mình một chút. “Đứa bé này, giống như là….”

Còn chưa kịp cẩn thận tự hỏi, Hắc Long đột nhiên mở miệng nói. “Chủ nhân, bệ hạ phát tin tức đến, mời ngươi mau chóng qua đó.”

Nam nhân đứng thẳng dậy, đáp. “Được.”

Đem cơ giáp hắc sắc thu vào trong công tắc không gian, nam nhân nhìn kỹ Snow đang nhắm chặt hai mắt, nhẹ giọng ghé vào lỗ tai cậu, nói. “Biết cách mở lối vào dưới lòng đất, cậu hẳn là con của một Omega nào đó trong tổ chức Mạch nước ngầm đi? Tôi cho cậu dùng thuốc mê thần kinh, sau khi tỉnh lại, cậu sẽ không nhớ rõ cái gì cả… Như vậy là tốt nhất.”

Nam nhân xoay người đi ra cửa, dùng quyền hạn tối cao đem cửa của phòng thí nghiệm trung tâm khóa lại, như vậy thì không ai có thể đi vào từ bên ngoài, trừ phi thiếu niên này sau khi tỉnh lại tự mình mở cửa ra…. Đây coi như là phương thức tốt nhất có thể bảo vệ cậu.

Theo hành lang của phòng thí nghiệm trung tâm đi tới cuối, nam nhân đem ngón tay đặt ở khu cảm ứng được giấu tại một góc hẻo lánh khó phát hiện –

Chỉ thấy trong vách tường ở bên góc đột nhiên xuất hiện một cánh cửa kim loại màu trắng bạc, laser trên cửa lập tức kiểm tra đồng tử của người trước mặt, sau đó, cánh cửa kia mở rộng ra hai bên, nam nhân chầm chậm đi qua, đợi hắn tiến vào, cửa kim loại ở phía sau hắn nhanh chóng đóng kín, vách tường cũng lập tức khôi phục lại bộ dáng ban đầu, cửa kim loại nháy mắt biến mất không để lại dấu vết.

— Điều làm người ta khiếp sợ là, thông đạo giấu ở bên trong vách tường này, cư nhiên còn kéo dài tới mấy ngàn mét dưới lòng đất!

Ngồi vào thang máy nhanh chóng hạ xuống, xung quanh một mảnh hắc ám, im lặng tới mức tưởng chừng như là một phần mộ khổng lồ dưới lòng đất, hạ xuống nhanh chóng như vậy thậm chí khiến cho người ta có một loại ảo giác mất đi trọng lượng, ngọn đèn trong thang máy đặt giữa bóng đêm cùng một mảng yên tĩnh có vẻ đặc biệt mong manh.

Cũng không biết đi xuống bao đâu, đột nhiên nghe được một tiếng “phanh” rất nhỏ, thang máy tựa hồ đã tiếp xúc với mặt đất.

Theo tiếng động này vang lên, ngọn đèn tự động xung quanh lập tức sáng lên –

Trước mặt đột nhiên xuất hiện một hành lang rộng hơn ba mét, mặt đất cùng vách tường xung quanh đều phủ kín gạch lát màu trắng, từng viên gạch trắng tinh không nhiễm một hạt bụi dưới ánh sáng ngọn đèn lòe lòe tỏa sáng, khiến cho hành lang rộng lớn có vè vô cùng trống trải.

Nam nhân không vội vã hướng về phía trước, mà là đi tới một bên, nhẹ nhàng ấn lên máy cảm ứng vân tay có kích thước chưa đầy 1 cm trên vách tường, ngón tay vừa đặt lên máy cảm ứng, chỉ thấy trong không gian ở giữa hành lang vốn dĩ trong suốt đột nhiên xuất hiện những tia laser màu đỏ dày đặc ngang dọc như mạng nhện!

— Đây là một thông đạo kiểm nghiệm bằng laser.

Chốt mở của laser chính là máy cảm ứng vân tay kia, nếu không thông qua kiểm tra vân tay mà tự tiện đi về phía trước, tuyệt đối sẽ bị laser rậm rạp trong hành lang cắt thành từng mảnh!

Rất nhanh, tích một tiếng, vân tay của nam nhân được máy kiểm tra thông qua, lưới laser trước mắt lấy tốc độ mà mắt thường có thể thấy được mau chóng biến mất sạch sẽ, nam nhân lúc này mới xoay người, bước nhanh qua hành lang rộng lớn dài đến gần trăm mét này.

Cuối hành lang vẫn như trước là một cánh cửa kim loại màu bạc.

Sau khi thông qua tầng kiểm tra đồng tử giống như cánh cửa vừa rồi, cửa vào căn cứ dưới lòng đất, rốt cuộc chậm rãi mở ra ở trước mặt.

— Nếu là người lần đầu tiên đi tới nơi này, tuyệt đối sẽ bị hình ảnh trước mắt làm cho sợ đến ngây người.

Ở bên dưới lòng đất mấy nghìn mét, cư nhiên là một căn cứ chế tạo vũ khí bí mật khổng lồ như vậy!!

Kích thước không gian dưới lòng đất này thậm chí có thể so với tòa thành lớn nhất ở thủ đô đế quốc!

Toàn bộ không gian đèn đuốc sáng trưng, một số lượng lớn máy móc đang di chuyển với tốc độ cao, đủ loại linh kiện kim loại chỉnh tề được sắp xếp theo thứ tự trong kho hàng bên cạnh, vô số người máy trợ thủ đang dựa theo trình tự đã được thiết lập sẵn mà bổ sung thêm linh kiện cho máy móc, tuy rằng không nhìn thấy công nhân, nhưng nhà máy dưới lòng đất này lại vẫn được vận hành vô cùng lưu loát, toàn bộ dây chuyền sản xuất đều do người máy tự động điều khiển, nhìn qua vô cùng ngay ngắn có trật tự!

Nam nhân chầm chậm đi về phía trước, khi đi ngang qua một phòng công tác, thì thấy một người đang vùi đầu nghiên cứu bản vẽ trong tay. Người nọ nhìn qua vô cùng lười nhác, cúc áo sơ mi xiêu xiêu vẹo vẹo, mái tóc lộn xộn như một đám cỏ dại, cũng không biết đã bao lâu chưa sửa sang.

Người nọ tựa hồ nhận thấy được ánh mắt lãnh đạm trên đỉnh đầu, ngẩng lên, thấy người ở trước mắt thì sửng sốt, sau đó nhếch miệng nở nụ cười, lộ ra một hàm răng chỉnh tề, chầm chậm mở hai tay đi đến trước mặt cậu. “Lăng Vũ, đã lâu không thấy!”

Theo cánh tay đang vươn ra, vài vết dầu mỡ đen tuyền do tiếp xúc với linh kiện kim loại trên ống tay áo được phóng đại rõ ràng trước mắt.

Mắt thấy hắn sắp nhào qua ôm lấy mình, Lăng Vũ vội vã lui về sau một bước, nghiêng mắt nhìn hắn. “Duve, anh mấy ngày rồi chưa tắm rửa?”

Duve gãi gãi mái tóc lộn xộn, thực vô tội nói. “Rất bận, căn bản không có thời gian tắm a.”

Lăng Vũ. “……….”

Người khiết phích gặp một kẻ có tác phong sinh hoạt lôi thôi như thế, cho dù đều là Omega, Lăng Vũ vẫn không thể chịu đựng được hắn tới gần.

Trầm mặc một lát, Lăng Vũ mới hỏi. “Bệ hạ đến sao?”

Duve nói. “Tôi cũng vừa nhận được tin, chắc là sắp đến rồi!”

Hai người đang nói chuyện, một cánh cửa kim loại khác đột nhiên mở ra, hai bóng người một trước một sau đi đến.

Đi đầu tiên là bệ hạ Trand, mặc một thân lễ phục hoàng thất dành riêng cho hoàng đế khi tham dự yến hội, một bộ trang phục phức tạp mà hoa mỹ, vô hình trung lộ ra vài phần uy nghiêm của đế vương.

Aston lão tiên sinh đi theo bên cạnh, tuy rằng đã qua sinh nhật hai trăm tuổi, tóc hoa râm, khóe mắt cũng tràn đầy nếp nhăn, nhưng bước chân của ông nhìn qua vẫn vững vàng như trước, thần thái sáng láng, sau khi nhìn thấy Lăng Vũ còn vui tươi hớn hở nở nụ cười.

Tiếp sau nữa là đội trưởng đội hộ vệ hoàng gia – thượng tướng Reger, nam nhân ngũ quan đoan chính, mặt không chút thay đổi, tay phải vẫn đặt trên trường đao điện từ treo bên hông, chuẩn bị bảo hộ bệ hạ bất cứ lúc nào.

Ba người chầm chậm đi tới, Lăng Vũ và Duve lập tức nghênh đón, cung kính hành lễ với Trand, nói. “Bệ hạ.”

Trand mỉm cười, nhìn về phía Duve. “Duve, thời gian cấp bách, chúng ta nhanh đi thôi.”

Duve lập tức gật đầu, nói. “Vâng, bệ hạ, mời đi theo tôi.”

Năm người cùng nhau xuyên qua nhà máy, đi đến trước một mật thất, Duve dùng quyền hạn của mình mở cửa mật thất ra.

— Khác với nhà máy bên ngoài tràn ngập các loại máy móc chế tạo, không gian bị phong kín này có vẻ vô cùng rộng lớn và trống trải, chỉ thấy chính giữa không gian hình lập phương có chiều dài, chiều cao, chiều rộng đều vượt quá năm mươi mét này có một đài cơ giáp khổng lồ màu cam đứng sừng sững!

Đó là loại màu cam mỹ lệ, tươi mới, khác với màu đen thuần trầm ổn cùng màu đỏ sậm lãnh diễm, màu cam ấm áp mênh mông tựa như được mạ lên một vầng ánh mặt trời, khiến cả đài cơ giáp nhìn qua tràn ngập tinh thần cùng sức sống, dưới ngọn đèn chiếu xuống sáng quắc rực rỡ, đẹp mắt không gì sánh nổi!

Nguyên hình của cơ giáp là một con hồ ly, thể tích nhìn qua khổng lồ nhưng lại có những đường cong thân thể vô cùng lưu loát, mỗi một khớp xương đều rất vừa vặn, khi vận hành tuyệt đối sẽ cực kỳ linh hoạt.

Càng khó có được chính là, hồ ly này có đến chín cái đuôi.

Bởi vì cơ giáp ở trong trạng thái tắt máy, chín cái đuôi giờ phút này đều rủ xuống ở phía sau cơ giáp, mà một khi những cái đuôi này được giương lên toàn bộ, bên trong mỗi cái đều che giấu một vũ khí công kích đủ để phá hủy cả một tòa thành, trong đó có hai cái đuôi còn có thể mở ra làm cánh!

Đây là một con hồ ly có thể bay — Cửu Vĩ Thiên Hồ!

Việc chế tạo cơ giáp Cửu Vĩ Thiên Hồ vốn chỉ tồn tại trong truyền thuyết, cơ giáp hình sói, hình hồ ly bình thường, chỉ là một cái đuôi mà đã khiến cho rất nhiều chuyên gia chế tạo cơ giáp phải liên tục nghiên cứu rất nhiều lần, huống chi là một lần làm ra những chín cái đuôi.

Cách chế tạo loại cơ giáp này quá mức phức tạp, việc nối liền đường dẫn thần kinh của mỗi cái đuôi với hệ thống trung ương là một quá trình tương đối rườm rà, một khi xảy ra sai lầm ở bất cứ chỗ nào, tính năng cơ giáp sẽ bị suy giảm mạnh.

Bởi vì độ khó rất cao, ngay cả Aston năm đó cũng từ bỏ việc chế tạo loại cơ giáp này, không ngờ, đồ đệ nhỏ nhất mà ông thu nhận — thiếu niên Omega Duve đến từ tổ chức Mạch nước ngầm, cư nhiên sau nhiều năm kiên trì nghiên cứu, lại thật sự chế tạo thành công một đài cơ giáp thần kì như vậy.

Duve theo hiệu lệnh của Trand khởi động Cửu Vĩ Thiên Hồ.

Hệ thống trí năng khởi động, đôi mắt của cơ giáp màu cam lập tức sáng lên hai ngọn đèn chỉ thị màu trắng nhu hòa, đồng thời, “soạt” một tiếng, chín cái đuôi lớn xinh đẹp ở phía sau nhanh chóng dựng thẳng lên mở ra, cơ hồ che khuất toàn bộ ánh sáng trong phòng, in trên mặt đất một cái bóng khổng lồ khiến cho mọi người thán phục đến mức quên cả mở miệng khen ngợi!

Mọi người tâm tình kích động nhìn cơ giáp trước mặt, trầm mặc thật lâu, Trand mới mỉm cười, nói. “Tốc độ hoàn thành của đài cơ giáp này, so với dự tính của ta còn nhanh hơn.”

Aston cũng nheo mắt cười, dùng lực vỗ vỗ mái tóc lộn xộn của Duve một chút. “Không tồi, xú tiểu tử, chưa khiến sư phụ con mất mặt!”

Duve hắc hắc cười, nói. “Sư phụ, phần lớn ý tưởng thiết kế đều là do người nghĩ ra, đây cũng không phải công lao của một mình con!”

Aston càng vui vẻ, đem mái tóc lộn xộn của tiểu đồ đệ vò thành một đám ổ gà. “Con ở dưới lòng đất bế quan nhiều năm để nghiên cứu đài cơ giáp này, đến cả chung thân đại sự cũng bị chậm trễ. Yên tâm, đợi mọi việc xong xuôi, sư phụ nhất định tìm một Alpha tốt nhất đến cưới con!”

Duve vẻ mặt đau khổ gãi đầu. “Người cũng đừng nghĩ đến cái ý tưởng này a, con tình nguyện cùng cơ giáp làm bạn cũng không muốn gặp mấy nhóm Alpha kia đâu.”

Thượng tướng Reger, đội trưởng đội hộ vệ hoàng gia ở bên cạnh không khỏi nhíu nhíu mày – nam nhân quần áo bẩn hề hề, tóc tai lộn xộn này cư nhiên là Omega? Này quả thực quá là điên đảo thẩm mỹ quan nhân loại. Sẽ có người dám cưới hắn sao?

Lăng Vũ bình tĩnh quay đầu hỏi. “Duve, đài cơ giáp này chính là song cấp S trong truyền thuyết?”

Nhắc tới cơ giáp, hai mắt Duve lập tức sáng lên, gật đầu đáp. “Đúng vậy, vũ khí công kích của đài cơ giáp này so với cấp S còn mạnh mẽ hơn, một người rất khó khống chế. Nguyên lý thiết kế hệ thống này của tôi là, hai người điều khiển đồng thời cùng cơ giáp tiến hành phối hợp tinh thần, mỗi người một bên, bán cầu não của hai người phân chia trái phải khống chế hai nửa cơ giáp, có thể làm cho tốc độ phản ứng của cơ giáp trực tiếp tăng lên gấp đôi.”

Không sai, một người cho dù ưu tú đến đâu, thì tốc độ phản ứng của đại não vẫn có hạn, không thể đem một cơ giáp phức tạp như vậy khống chế tự nhiên được, nếu là hai người cùng nhau điều khiển thì lại khác, một người chỉ cần khống chế một nửa hệ thống cơ giáp, cứ như vậy không chỉ giảm bớt áp lực của người điều khiển, mà đồng thời cũng gia tăng tốc độ phản ứng của cơ giáp lên rất nhiều.

Chẳng qua, muốn tìm được hai người điều khiển có thể phối hợp ăn ý như thế cũng không dễ dàng.

Duve hưng phấn mà nhìn Lăng Vũ, nói. “Đài cơ giáp này ban đầu được thiết lập giá trị tinh thần là 310 điểm, tôi nhớ rõ, giá trị tinh thần của cậu năm đó lúc phối hợp với Chu Tước là hơn 350 điểm, giá trị tinh thần của Rawson cũng không khác với cậu lắm, tôi nghĩ, đài cơ giáp này, nếu để cậu cùng Rawson hợp tác điều khiển, nhất định có thể phát huy được….”

“Không được.” Lăng Vũ thực kiên quyết cắt ngang lời hắn, “Dựa theo lời của anh, muốn điều khiển cơ giáp song cấp S, hai người điều khiển cần phải đồng thời tiến hành phối hợp tinh thần với cơ giáp, cứ như vậy, bọn họ cũng sẽ trao đổi ký ức với đối phương. Bán cầu não trái phải của hai người tách ra khống chế một bộ phận của cơ giáp, cho nên hai người nhất định phải đạt tới trình độ tuyệt đối tín nhiệm lẫn nhau.”

Lăng Vũ dừng một chút, trong đôi mắt mắt đen láy chợt lóe lên một tia mất mát không thể nhìn thấy, lại rất nhanh được thay bằng biểu tình bình tĩnh, thấp giọng nói. “Giữa tôi và Rawson, không thể nào tồn tại loại tín nhiệm tuyệt đối này.”

Hai người đồng thời điều khiển cơ giáp, bán cầu não trái phải liên thông lẫn nhau, không chỉ không chút che giấu mang ký ức riêng tư cùng tình cảm của mình cho đối phương biết, mà còn phải tuyệt đối tín nhiệm đối phương, thậm chí đem chính sinh mệnh của mình đều giao phó cho đối phương, khi đối mặt với sống chết phải không chút do dự, tuyệt đối tin tưởng vào người bên cạnh đang cùng khống chế nửa kia của hệ thống cơ giáp…

Đối với Lăng Vũ mà nói, để làm được điều này thật sự rất khó khăn.

Cậu từ nhỏ đã quen sống độc lập, đối mặt với bất cứ khó khăn gì luôn tự mình giải quyết, cho dù là vào thời khắc gian nan nhất, cậu cũng chưa từng nghĩ đem vị trí phía sau lưng mình giao phó cho một người khác.

Huống chi người kia còn từng…. cưỡng ép đánh dấu cậu – Rawson.

Duve nghi hoặc nhìn Lăng Vũ. “Không thử thì làm sao biết? Cậu xác định là cậu với Rawson không thể điều khiển Cửu Vĩ Thiên Hồ sao? Giá trị tinh thần của hai người các cậu rất cao a.” Duve chỉ say mê với nghiên cứu cơ giáp còn thần kinh thì vô cùng thô, phán đoán tiêu chuẩn của người điều khiển chỉ dựa trên giá trị tinh thần của bọn họ, vấn đề cảm tình gì gì đó hoàn toàn không ở trong phạm vi suy xét của hắn.

Lăng Vũ trầm mặc một lát, mới nói. “Anh không hiểu, đây không phải chỉ là vấn đề về giá trị tinh thần.”

Duve rất là khó hiểu, có chút khó chịu gãi gãi đầu. “Đó là vấn đề gì? Đài cơ giáp này là dựa theo tiêu chuẩn tinh thần của cậu cùng Rawson mà thiết lập…. Cậu với Rawson không phải là chiến hữu rất tốt sao? Trước kia cũng thường xuyên dẫn dắt quân đoàn cùng hợp tác, cùng nhau điều khiển cơ giáp thì sao lại không được?”

Lăng Vũ không đáp lại, quay đầu nhìn về phía Trand. “Bệ hạ, ngài có nghĩ ra được người nào thích hợp hay không?”

Trand nghĩ nghĩ nói. “Ta cũng có nghĩ tới hai người. Chỉ là bọn nó bây giờ còn quá nhỏ, không thể gánh vác nổi trọng trách như vậy…. Qua hai năm nữa đi, chờ bọn nó trưởng thành có thể thử xem sao, ta nghĩ, bọn nó nhất định sẽ không khiến cậu thất vọng.”

Duve kinh ngạc hỏi. “Cư nhiên lại có người có giá trị tinh thần cao hơn so với Lăng Vũ sao?”

Trand quay đầu nhìn về phía Lăng Vũ, Lăng Vũ đối diện với ánh mắt của ông, ngưng một chút, ngữ khí cứng ngắc nói. “Ngài là nói….”

Trand gật gật đầu, đáp. “Không sai, chính là đứa trẻ kia.”

Lăng Vũ. “……”

Không biết có phải là do ngọn đèn quá mức lóa mắt hay không, Lăng Vũ vốn luôn luôn trấn định lúc này sắc mặt đột nhiên trở nên tái nhợt.

Duve tràn đầy nghi hoặc hỏi. “Đứa trẻ? Đứa trẻ nào a?”

Aston lão tiên sinh rốt cuộc không thể nhịn được nữa, dùng lực vỗ lên đầu đồ đệ ngốc một cái, đáp. “Giá trị tinh thần so với Lăng Vũ và Rawson còn cao hơn, tất nhiên là đời sau mà bọn họ kết hợp sinh ra, chính là con trai của Lăng Vũ và Rawson.”

“……. Nga!” Duve rốt cục cũng bừng tỉnh đại ngộ.

Lăng Vũ nhìn Trand, thấp giọng hỏi. “Ngài đã gặp nó rồi?”

Trand mỉm cười nói. “Đúng vậy. Đứa trẻ kia so với trong tưởng tưởng của ta còn ưu tú hơn, năm nay ở trận thi đấu cơ giáp toàn quốc lấy được quán quân. Chỉ là tuổi của nó hiện giờ còn nhỏ, giá trị tinh thần cũng không quá ổn định, chờ nó lớn lên một chút, ta tin nó tuyệt đối có thể khống chế Cửu Vĩ Thiên Hồ.”

Lăng Vũ trầm mặc một lát, mới nói. “….. Ngài sắp xếp đi.”

Mọi người lại cùng nhau đi tuần tra một số vũ khí bí mật đang được chế tạo ở nhà máy dưới lòng đất một chút, sau đó mới rời khỏi nơi này.

Thời gian quá gấp gáp, Aston cùng Trand cần phải mau chóng trở lại nhà của gia tộc Birch trước khi thọ yến kết thúc, may mà căn cứ dưới lòng đất này có đến mấy cửa ra, trong đó có một cái ở ngay tại nơi ở của Aston lão tiên sinh, còn vài cái nữa phân ra hướng về phía cửa vào tử thành cùng cung điện trong vương cung.

Khi mọi người chuẩn bị tách ra ở lối rẽ, Trand đột nhiên gọi Lăng Vũ lại.

“Lăng Vũ.”

Lăng Vũ quay đầu. “Bệ hạ còn có việc?”

Trand đi đến trước mặt Lăng Vũ, dùng thanh âm chỉ có hai người nghe được, thấp giọng hỏi. “Cậu không muốn trông thấy đứa trẻ kia sao?”

Lăng Vũ trầm mặc một lát, nhẹ giọng nói. “Không cần, tôi còn muốn nhanh chóng trở lại căn cứ. Tình trạng của Tiểu Viễn Chu Nghị cũng đã nói qua với tôi.”

Trand dừng một chút. “Kia…. còn Rawson?”

Sắc mặt Lăng Vũ hơi hơi cứng ngắc, ra vẻ bình tĩnh nói. “Tôi cùng hắn không cần thiết phải gặp mặt đi.”

Trand bất đắc dĩ nói. “Cậu còn để ý chuyện năm đó hắn không quan tâm đến ý nguyện của cậu, cưỡng ép đánh dấu cậu?”

Lăng Vũ bình tĩnh đáp. “Không phải. Năm đó dưới loại tình huống ấy, hành động của hắn là lựa chọn tốt nhất. Là hắn đã cứu tôi ra, tôi chưa từng trách hắn.” Lăng Vũ dừng một chút, “Bệ hạ nếu không có chuyện gì khác, tôi đi trước.”

Lăng Vũ dứt lời liền xoay người bước nhanh rời đi, vô cùng quyết đoán và kiên định.

Chỉ là, ngón tay bên cạnh lại đột nhiên dùng lực siết chặt.

Cậu từ nhỏ đến lớn luôn luôn như thế, quyết định mọi chuyện chưa bao giờ biết hối hận, làm việc luôn quyết đoán dứt khoát, không hề dây dưa lằng nhằng.

Nhưng là vừa rồi, khi bệ hạ nhắc tới đứa trẻ kia, trái tim cậu trong giây lát vẫn dâng lên một trận đau đớn.

“Baba…. Đừng bỏ lại con…. Baba….”

Trong đầu đột nhiên thoáng qua hình ảnh tiểu hài đồng bốn tuổi dùng đôi tay nhỏ bé mềm mại nắm góc áo mình, hai mắt đẫm lệ rưng rưng nhìn mình, thanh âm non nớt liên tục gọi baba….

Cho dù qua nhiều năm như vậy, nhưng mỗi lần nhớ tới hình ảnh kia, trái tim vẫn như bị dao cắt.

Thống khổ do cốt nhục chia lìa, so với trong tưởng tượng của cậu còn muốn đau hơn gấp trăm lần, ngàn lần, thậm chí so với khi tỉnh lại trong mật thất lúc trước, thấy gương mặt quen thuộc của Rawson ở trên người mình còn muốn đau hơn.

Lăng Vũ nhẹ nhàng nhắm mắt lại, dùng lực siết chặt lòng bàn tay, lại chậm rãi buông ra.

Trong bóng đêm không thể thấy rõ vẻ mặt của cậu, chỉ là thần sắc vốn lạnh nhạt nay lại càng tái nhợt hơn.

Khi ngồi thang máy trở lại mặt đất trên thành Lạc Hà, nam nhân dung mạo tuấn tú đã điều chỉnh tốt cảm xúc, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, thấp giọng triệu hồi thể phục chế của Hắc Long.

Bên trong đêm khuya tối đen, cơ giáp hắc sắc đột nhiên bay thẳng lên trời, tiêu tán trong mây mù, đồng tử kim sắc ngẫu nhiên phát sáng trong đêm giống như sao băng lướt đi trong chớp mắt, cắt qua vạn dặm trường không.

Hết chương 52.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.