Quân Giáo Sinh

Quyển 3 - Chương 72: Bày tỏ



Caesar mang biểu tình vô cùng nghiêm túc, thấp giọng nói “Tôi thích cậu”, giống như muốn chứng minh tính chân thật của mấy lời này, hắn còn sáp lại chủ động hôn Lâm Viễn, hơn nữa là còn chân chân thực thực…. hôn lưỡi.

Lâm Viễn khiếp sợ đứng tại chỗ, trong khoang miệng tràn đầy hương vị của Caesar, cảm giác xa lạ khi đầu lưỡi nam sinh ở trong miệng tùy ý lật quấy làm cho da đầu cậu run lên từng đợt, cho đến khi Caesar lui ra ngoài rồi vẫn chưa phục hồi được tinh thần.

Sau một lúc lâu, Lâm Viễn mới nhận ra được chuyện gì vừa xảy ra, vội vàng lấy tay xoa xoa miệng, xấu hổ nói. “Khụ, Caesar, tại sao cậu lại…. Ách…. Tôi vẫn coi cậu là… tốt nhất….”

Caesar thấp giọng cắt lời cậu. “Người bạn tốt nhất sao?”

Lâm Viễn. “………..”

Lâm Viễn nuốt nuốt nước miếng, tuy rằng không nói ra miệng, nhưng ánh mắt rõ ràng lại tỏ vẻ — không sai, trong suy nghĩ của tôi, cậu chính là bạn bè tốt rất có nghĩa khí.

Caesar có chút bất đắc dĩ, nhẹ nhàng đặt tay lên vai Lâm Viễn, nghiêm túc nói. “Nhưng tôi không phải, Tiểu Viễn, tôi chưa từng coi cậu là bạn bè đơn thuần, tôi đã sớm thích cậu rồi.”

Lâm Viễn. “……….”

Caesar thấp giọng nói. “Tất cả những chuyện tôi làm trước đây, cũng đều là vì tôi thích cậu. Cho dù là luyện tập cơ giáp với cậu cũng được, ở trên mạng thu cậu làm đồ đệ dạy cậu các loại kỹ thuật thao tác cũng thế…. Tôi muốn ở cùng một chỗ với cậu, muốn nhìn thấy bộ dáng vui vẻ của cậu, lại lo lắng cậu sẽ bị áp lực, cho nên mới không nói ra.” Caesar dừng một chút, “Thực ra, tôi vẫn luôn ở bên cạnh cậu, không phải vì coi cậu là bạn bè đơn thuần, mà bởi vì…. Tôi thích cậu, tôi muốn ở cạnh cậu, cậu có hiểu không?”

Lâm Viễn. “……….”

Caesar hơi hơi cúi đầu, ánh mắt ôn nhu nhìn thiếu niên trước mặt. “Tiểu Viễn, tôi là thật lòng thật dạ muốn cùng một chỗ với cậu. Cho tôi một cơ hội, để tôi làm Alpha của cậu, có được không?”

Lâm Viễn. “……..”

Cảm giác được người khác tỏ tình thật sự rất kỳ quái, lại còn là bạn cùng ký túc xá nam bày tỏ nữa?

Lâm Viễn từ khi hiểu chuyện đến nay, vẫn mong muốn được cưới một nữ Beta thiện lương mĩ lệ, xây dựng một gia đình hạnh phúc, sau đó đón mẹ và chị đến sống những ngày vui vẻ. Về sau lại đột nhiên biến thành Omega, tuy rằng cậu đã khó chịu thật lâu, nhưng cũng không đến mức không đón nhận được hiện thực.

Thế nhưng cho dù cậu biến thành Omega, với cậu mà nói, giấc mộng và tín niệm vẫn chưa từng thay đổi.

Cậu vẫn muốn lấy thân phận Beta tiếp tục học tập, muốn sau khi tốt nghiệp sẽ đón mẹ và chị đến sống những ngày an ổn yên bình.

Cậu cũng không bởi vì mình là Omega mà cam tâm tình nguyện phụ thuộc vào Alpha, bị nhốt trong nhà sinh con cho người khác, cho dù cậu không thể kết hôn với Beta nữ, cậu cũng không muốn cùng một nam nhân kết hôn sinh con.

Caesar là người rất tốt, nhưng đối với Lâm Viễn, hắn là bạn bè, là bạn hữu, là anh em tốt có thể kề vai chiến đấu.

— Chỉ riêng người yêu là không thể.

Trầm mặc thật lâu, Lâm Viễn mới xấu hổ gãi gãi tóc, dời tầm mắt khỏi khuôn mặt Caesar.

Mình nên nói gì mới được đây? Đối mặt với lời bày tỏ của xá hữu Alpha này, nên đáp lại như thế nào?

Thật sự là lo chết đi được….

Bạn bè tốt đẹp thì không làm, lại nhất định muốn xoắn xuýt loại vấn đề nhàm chán thích với không thích này, không phải là tìm tội để chịu sao?

Lâm Viễn vẻ mặt đau khổ nhíu mày, suy xét thật lâu, mới ngẩng đầu nhìn Caesar, nói. “Caesar, cậu thật sự rất quan trọng đối với tôi, là người bạn vô cùng quý giá, chúng ta cứ như vậy tiếp tục làm bạn, không tốt sao….”

Caesar. “……..”

Đối diện với đôi mắt chờ mong của Lâm Viễn, Caesar quả thực là hết nói nổi.

Bạn bè? Sau gáy bị hắn cắn một ngụm, trên người còn mang dấu hiệu thuộc về hắn… Có bạn bè nào như vậy sao? Có phải muốn đợi đến lúc bị người ta ăn sạch sẽ mới nhận ra bạn bè không phải như vậy hay không?

Trong óc Omega tiểu quái thú này cả ngày đều là suy nghĩ về cơ giáp, lịch sử quân sự, hoàn toàn không có ý thức gì về tình cảm cả.

Người còn chưa thông suốt, đương nhiên không thể nói một chốc là thông được.

Thiếu niên ngây thơ trước mặt này hoàn toàn chưa biết cái gì là thích, cũng chưa từng động tâm với ai, nếu nói tình sử của cậu là một tờ giấy trắng, như vậy, Caesar đã đưa tay vẽ một nét thật dài trên tờ giấy đó. (đồ phá hoại =)))

Caesar tin chỉ cần mình tiếp tục cố gắng, Tiểu Viễn sớm muộn gì cũng sẽ nhận ra.

Nghĩ đến đây, Caesar liền không bức Lâm Viễn lập tức trả lời, nói sang chuyện khác. “Đừng lo, tôi sẽ không ép cậu…. Về việc của baba cậu, cậu cũng đừng buồn quá, có lẽ ông ấy không phải không muốn gặp cậu, mà là do hiện tại mang trọng trách trên người, cũng không tiện gặp cậu. Một nhà các cậu, về sau nhất định sẽ có cơ hội gặp nhau.”

Lâm Viễn gật gật đầu. “Ừ.”

Lâm Viễn rõ ràng đã bị lời tỏ tình của Caesar làm hoảng sợ không nhẹ, đến giờ còn chưa trở lại bình thường.

Caesar thấy bộ dáng nhăn mặt buồn rầu của cậu, đành phải bất đắc dĩ nói. “Được rồi, vậy cậu ngủ sớm một chút, sáng mai còn phải dậy sớm.”

Lâm Viễn lập tức gật đầu, nói. “Ngủ ngon.”

Sau khi vội vã đuổi xá hữu Caesar ra khỏi cửa, Lâm Viễn xoay người lại, liền thấy một cục lông tròn tròn trắng trắng đang nằm sấp trên giường, một đôi mắt đen láy trong suốt sáng ngời nhìn cậu.

Lâm Viễn. “……”

Tên nhóc Hobbit này cư nhiên vẫn ngồi đó nghe lén?

Lâm Viễn bất đắc dĩ liếc mắt nhìn nó, túm nó đặt vào trong ổ, chọc chọc lỗ tai của nó nói. “Mày mau ngủ đi.”

Hobbit thực vui vẻ cuộn thành một đoàn nằm ngủ.

Trong lòng lại nghĩ, mấy hôm trước ở trên phi thuyền chính mắt trông thấy toàn bộ quá trình Brian đánh dấu Snow, hôm nay lại ở trong phòng ngủ xem được toàn bộ quá trình Caesar điện hạ tỏ tình với chủ nhân…. Con người luôn xem nhẹ sự tồn tại của nó, nó thật sự không phải cố ý.

***

Buổi tối hôm đó, Lâm Viễn cả đêm đều ngủ không ngon.

Chuyện “được bạn tốt tỏ tình” này thật sự là kích thích quá lớn đối với cậu, tuy rằng trước đó không lâu đã biết mình là Omega, nhưng Lâm Viễn từ trước tới nay vẫn nghĩ mình là Beta, tâm lý của cậu vẫn là Beta, cậu hoàn toàn không cảm thấy được một Alpha tỏ tình là chuyện gì tốt, đặc biệt đối phương còn là người bạn mà cậu trước giờ vẫn luôn tín nhiệm.

Người bạn tốt nhất đột nhiên nói với cậu: Tôi thích cậu, tôi muốn cùng một chỗ với cậu.

Tâm tình Lâm Viễn quả thực chẳng khác nào bị sét bổ trúng.

Bởi vì Caesar đột nhiên bày tỏ, Lâm Viễn đã tạm thời đem cảm giác mất mát khi baba không muốn thấy mình đặt sang một bên, ngay cả nằm mơ cũng mơ thấy cảnh tượng Caesar hôn cậu hôm nay –

Đầu lưỡi Caesar bá đạo vói vào trong, đảo qua từng tấc từng tấc niêm mạc mẫn cảm trong khoang miệng, quấn lấy đầu lưỡi cậu liên tục duyện mút, Lâm Viễn chỉ cảm thấy đầu lưỡi bị hôn đến cơ hồ mất cả tri giác, từng đợt cảm xúc kỳ diệu dọc theo sống lưng vọt lên óc, bên tai vang vọng tiếng nước ái muội, nước bọt không kịp nuốt vào trượt xuống theo khóe miệng thấm ướt cả áo sơ mi….

Lâm Viễn đột nhiên bừng tỉnh khỏi giấc mộng.

Cái hôn tối hôm qua, lúc ấy bởi vì quá khiếp sợ mà không có nghĩ kỹ, thế nhưng ở trong mộng cảnh, cư nhiên lại tái hiện rất rõ ràng.

Mùi hương của Caesar, độ ấm của Caesar, đôi môi nóng rực hôn lên môi mình của Caesar, cánh tay hữu lực ôm sát trên eo của Caesar, tất cả mọi thứ, giống như một cuộn phim, ở trong mộng liên tục phát lên. Nụ hôn hữu lực mà nhiệt tình như vậy, giống như muốn hoàn toàn đánh thức dã thú được chôn sâu trong cơ thể kia, khiến cho sống lưng Lâm Viễn run lên từng đợt.

Nhận thấy khí quan dưới hạ thân của mình hơi rục rịch, Lâm Viễn lập tức luống cuống tay chân chạy vào toilet xối nước lạnh.

Hình ảnh trong mộng thật sự là quá quái dị, được độ ấm và hơi thở quen thuộc của Caesar bao lấy, khiến cho thân thể cậu sinh ra phản ứng ngây ngô mà kịch liệt – có lẽ là vì không lâu trước đây vừa bị Caesar đánh dấu, chất dẫn dụ Omega trong cơ thể của Lâm Viễn rất thích Caesar tới gần, nụ hôn của Caesar cùng với dấu hiệu sau gáy, làm cho chất dẫn dụ lại không an phận trở nên hỗn loạn.

Ở trong phòng tắm xối qua nước lạnh, khiến cho phản ứng cơ thể tạm thời chìm xuống, lúc này Lâm Viễn mới lau sạch thân thể, cẩn thận dùng cao sinh vật dán lên dấu hiệu sau cổ, thay quân trang ngay ngắn chỉnh tề, xoay người đi ra ngoài.

Tạm thời vẫn không nên gặp mặt Caesar thì tốt hơn….

Trong thời gian ba tháng dấu hiệu có hiệu lực, hai người gặp mặt sẽ khiến cho chất dẫn dụ sinh ra ảnh hưởng lẫn nhau, đối với cả hai đều không tốt.

Nhưng mà, Lâm Viễn nghĩ quá đơn giản, đã là bạn cùng ký túc xá thì làm sao có thể nói không gặp là không gặp?

Ông trời dường như cố ý muốn đối nghịch với cậu, Lâm Viễn sáng nay cố ý dậy sớm nửa giờ, lúc đi ra ngoài, cư nhiên lại vừa vặn gặp phải Caesar đang mở cửa phòng đối diện ra.

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, nhớ tới tình cảnh bị hắn cưỡng hôn ở trong mộng, trái tim Lâm Viễn đột nhiên nhảy lên, lập tức ra vẻ bình tĩnh dời tầm mắt, xoay người gõ gõ cửa phòng Snow, hỏi. “Snow, đi ăn sáng không?”

Snow vừa rửa mặt chải đầu thay xong quần áo, nghe được tiếng gõ cửa, liền đi ra đáp. “Đi thôi, tôi cũng đang tính đi ra ngoài.”

Snow liếc mắt nhìn Lâm Viễn, phát hiện mặt cậu em trai đỏ bừng, tóc cũng hơi ẩm ướt, tựa hồ vừa mới tắm xong, Snow nhịn không được hỏi. “Sao hôm nay cậu dậy sớm vậy?”

Lâm Viễn ra vẻ thoải mái cười cười, nói. “Tôi học theo cậu, ngủ sớm dậy sớm, duy trì thói quen nghỉ ngơi lành mạnh.”

Snow cũng không hỏi nhiều, hơi hơi giương lên khóe môi, cùng Lâm Viễn ra khỏi cửa.

Hai người sóng vai đi ra ngoài, lúc đi ngang qua trước mặt Caesar, Lâm Viễn lập tức cúi đầu xuống, làm bộ không nhìn thấy.

Caesar. “……….”

Vóc dáng to tổ chảng như vậy đứng ở đó, cậu gục đầu xuống giả vờ không phát hiện, cậu cảm thấy sẽ có người tin sao?

Lâm Viễn rõ ràng đang cố ý trốn tránh Caesar, Caesar nghĩ cậu tạm thời không muốn đối mặt với mình, nên cũng không ngăn đón cậu.

Caesar xoay người lấy sữa và điểm tâm trong tủ lạnh — mấy thứ này là do chị của Lâm Viễn, Lâm Diêu chuyển phát nhanh từ tinh cầu Ryan tới, gửi đến một đống túi chân không, Lâm Viễn lấy ra để trong tủ lạnh cho mấy xá hữu có thể tùy ý lấy, Caesar cũng không khách khí cầm mấy túi làm bữa sáng — thuận tiện nếm thử tay nghề của chị vợ.

Thời điểm Brian đi ra liền thấy Caesar đang ngồi ăn sáng, cửa phòng Snow và Lâm Viễn mở ra, hiển nhiên là đã đi, Brian dứt khoát ngồi xuống trong phòng ăn, cầm mấy khối điểm tâm Caesar mang ra cắn một ngụm, nghi hoặc hỏi. “Caesar, hôm nay cậu không đến nhà ăn cùng với Lâm Viễn sao?”

Bình thường đều cùng ra cùng vào, hôm nay cư nhiên một mình ở ký túc xá giải quyết bữa sáng, thật sự là rất không bình thường.

Đối diện với ánh mắt nghi hoặc của Brian, Caesar tiếp tục bình tĩnh ăn luôn nửa khối bánh đậu phộng, uống mấy ngụm sữa nóng, lúc này mới bình tĩnh nói. “Tôi tỏ tình với Tiểu Viễn, cậu ấy đang trốn tránh tôi, thấy tôi sẽ giả vờ không phát hiện.”

“Phụt…..” Brian phun một ngụm sữa ra bàn, chật vật ho khan vài tiếng, lúc này mới buồn cười nói, “Cậu tỏ tình? Lâm Viễn trả lời thế nào? Để tôi đoán xem a, có phải là nói….”

Brian niết cổ học theo ngữ khí vô tội của Lâm Viễn. “Thực xin lỗi, Caesar, tôi chỉ coi cậu là bạn.”

Caesar. “…………..”

Thấy biểu tình xấu hổ của Caesar, Brian không chút đồng cảm cười ha hả. “Ha ha, bị tôi đoán trúng rồi đi? Ai, cậu cũng thật bi kịch, thần kinh Lâm Viễn không phải thô bình thường a, đã bị cậu đánh dấu rồi, cư nhiên còn coi cậu là bạn.”

Caesar cũng bất đắc dĩ mỉm cười một chút, thấp giọng nói. “Cậu ấy có chút trì độn…. Bất quá, cậu ấy cũng không trốn được lâu đâu.”

***

Caesar nói không sai, Lâm Viễn căn bản không trốn được lâu.

Hai người bọn họ đều là học viên hệ chỉ huy, lên lớp là cùng ban, số thứ tự của hai người lại liền nhau, chỗ ngồi cũng đặt cạnh nhau….

Như thế thì trốn làm sao?

Lâm Viễn tỏ vẻ, cậu có thể trốn tránh về tinh thần — thấy mà làm bộ không phát hiện, cậu ở bên cạnh tôi tôi coi cậu là không khí, vô thị đại pháp (không nhìn đại pháp =))) được Lâm Viễn phát huy cực kỳ xuất sắc.

Suốt bốn tiết học buổi sáng, Lâm Viễn vẫn thẳng tắp không chớp mắt nhìn chằm chằm bục giảng, chuyên tâm nghe giảng làm bút ký, bày ra tư thái học sinh ngoan, làm cho mấy giáo viên bị cậu nhìn chăm chú đến ngượng ngùng, không thể không gọi cậu đứng lên trả lời câu hỏi.

Bởi vì đặt hết tâm tư lên bài giảng, Lâm Viễn mỗi lần bị hỏi đến đều trả lời rất trôi chảy, được các giáo viên khen ngợi hết lời.

Vừa đến giờ tan học, Caesar còn chưa kịp sắp xếp xong vở ghi, Lâm Viễn lập tức đứng lên, cười đi tới vỗ vỗ vai Becker, nói. “Becker, đi ăn cơm trưa đi, tôi mời.”

Nam sinh tóc đỏ được đội trưởng đại nhân chủ động bắt chuyện lập tức thụ sủng nhược kinh, lắp bắp nói. “Lão, lão đại, sao đột nhiên lại muốn mời khách?”

Lâm Viễn cười nói. “Trước đây thi đấu cơ giáp trong trường không phải tôi đã nhận rất nhiều học bổng sao? Còn chưa mời cậu ăn cơm.”

Mĩ nữ Bosa cũng đi tới, mỉm cười nói. “Đội trưởng mời khách, tôi có phần không a?”

Carl cũng đứng dậy giúp vui. “Thuận tiện cho tôi đi với?”

Lâm Viễn hào sảng nói. “Không thành vấn đề, đi thôi!”

Một đám người chậm rãi đi về phía nhà ăn.

Caesar ở sau lưng Lâm Viễn hơi hơi giương lên khóe môi.

Lâm Viễn cố ý dùng phương thức như vậy để trốn tránh hắn, khiến cho hắn cảm thấy có chút ngây thơ. Tiểu quái thú muốn mượn vị giác để giấu đi lo lắng, cũng thật khó cho cậu…. Không biết cậu còn có thể nghĩ ra bao nhiêu cái cớ nữa?

Lâm Viễn hoàn toàn không biết, bản thân giờ phút này, ở trong mắt Caesar, chẳng khác nào mục tiêu đã bị người thợ săn xác định, là con mồi đã sớm bị nhìn trúng, đang nghĩ mọi cách để nhảy nhót khắp nơi – mà người thợ săn lại chỉ bàng quan đứng nhìn đầy hứng thú.

Dù sao trong cảm nhận của Caesar, Lâm Tiểu Viễn đồng học cảm xúc trì độn, xung quanh tiểu quái thú này cũng không có đối thủ cạnh tranh đáng gờm nào có thể cướp mất cậu, bản thân đã đánh dấu cậu, Lâm Tiểu Viễn sớm hay muộn cũng sẽ là của mình, không cần thiết phải nóng lòng.

Trước khi tỏ tình, Caesar không sốt ruột.

Sau khi tỏ tình, Caesar vẫn rất có kiên nhẫn.

Người mà hắn thích, hắn sẽ không ép buộc, sẽ không bám lấy, hắn chỉ cần thận trọng, làm cho đối phương hoàn toàn dỡ bỏ phòng bị, chân chính, cam tâm tình nguyện yêu hắn.

***

Bắt đầu từ ngày đó, Lâm Viễn liền dùng tất cả mọi cách tránh tiếp xúc trực tiếp với Caesar, lên lớp thì đặt toàn bộ sự chú ý vào bục giảng, tan học liền chủ động đến nhà ăn ăn cơm với Becker, quan hệ với Becker đồng học trái lại càng ngày càng tốt.

Becker là Beta, thần kinh so với Lâm Viễn còn thô hơn, y vẫn hâm mộ Lâm Viễn là Beta mà lại có sức chiến đấu kinh người, vẻ mặt sủng bái theo sau Lâm Viễn chẳng khác nào siêu cấp tiểu lâu la, hai người trước kia vẫn là bạn bè, Lâm Viễn tìm y làm lá chắn, Caesar cũng không thể nói gì được.

Becker rất vui vẻ ở cùng với Lâm Viễn, chỉ là, ánh mắt ngẫu nhiên đảo qua của Caesar lại khiến y có chút hoang mang, vừa rồi lúc tan học, Lâm Viễn chẳng qua chỉ kéo tay y đi ra ngoài, Caesar liền lạnh lùng quét mắt nhìn y một cái.

Becker vô tội nghi hoặc gãi gãi đầu, thấp giọng hỏi Lâm Viễn. “Lão đại, cậu và Caesar có phải cãi nhau không a? Sao tôi cứ có cảm giác cậu gần đây đang trốn tránh hắn?” Dù thần kinh Becker có thô đến đâu cũng phát hiện có chút không đúng, Lâm Viễn trước đây luôn cùng ra cùng vào với Caesar như hình với bóng, gần đây lại một mình đến phòng học trước, lúc về cũng đi đầu tiên, không hề nói lời nào với Caesar hết.

Lâm Viễn cười nói. “Không a, cậu suy nghĩ nhiều rồi…. Nhanh đi ăn cơm đi.”

Lâm Viễn dứt lời liền nhanh chóng xoay người rời đi, Becker ngẩn người, vừa quay đầu lại, liền thấy Caesar đang đi về phía bên này.

— Đây còn không phải là cố ý muốn trốn sao?

Đối diện với ánh mắt lãnh đạm của Caesar, Becker đành phải xấu hổ cười cười, xoay người đuổi theo Lâm Viễn.

Lâm Viễn bước nhanh về phía nhà ăn, cảm nhận được tầm mắt của Caesar đang đuổi theo sau lưng mình, trái tim đột nhiên đập như trống.

Đây nhất định là vì cái dấu hiệu kia đi…..

Mấy ngày nay, mỗi lần Caesar vừa lại gần, cậu liền trở nên khẩn trương, toàn thân đều nhịn không được nóng lên, chất dẫn dụ trong cơ thể sẽ không an phận rục rịch, tựa hồ đang mong chờ người này đến gần, trấn an, ôm…. thậm chí hôn môi.

Tuy rằng nụ hôn ngày đó làm cho Lâm Viễn khiếp sợ đến ngây ngẩn cả người, nhưng sau khi tỉnh táo, cậu lại càng thêm hoảng loạn phát hiện — cậu cư nhiên không hề chán ghét cái hôn kia chút nào, thậm chí còn khát vọng càng nhiều.

Đây chính là thiên tính hấp dẫn lẫn nhau của Alpha và Omega?

Đây chính là phản ứng mãnh liệt từ dấu hiệu kia?

Lâm Viễn có chút lo lắng đối với phản ứng xa lạ của thân thể.

Trước kia, cái gọi là Omega không thể tự điều khiển kỳ phát tình, đều chỉ là nghe nói mà thôi, Lâm Viễn cảm thấy mình là Beta cho nên những thứ đó hoàn toàn không liên quan đến mình. Thế nhưng hiện tại biến thành Omega, cậu mới thực sự cảm nhận được, cái gì là ảnh hưởng từ chất dẫn dụ của nhau, cái gì là không thể tự điều khiển thực sự.

Chỉ là Caesar tới gần thôi cũng đã khiến tim cậu đập như trống, khó có thể khống chế nổi, cậu căn bản không dám tưởng tượng, nếu Caesar lại hôn cậu một lần nữa, thuốc ức chế trong cơ thể cậu có khi nào trực tiếp mất đi hiệu lực hay không?

Để tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Lâm Viễn đành phải tiếp tục trốn tránh Caesar.

Kỳ quái là, Caesar dường như không có ý kiến gì đối với việc này? Hôm đó sau khi tỏ tình xong, Lâm Viễn vẫn cố ý trốn tránh hắn, hắn cũng không hề bức bách gì Lâm Viễn.

***

Cứ như vậy bình tĩnh qua hai tuần, Lâm Viễn đem tâm tư đều đặt hết lên việc học, ngày ngày trôi qua cũng vô cùng yên bình.

Ngay tại thời điểm Lâm Viễn đang nhẹ nhàng thở ra một chút…

Sáng sớm thứ bảy, huấn luyện viên Knox đột nhiên triệu tập khẩn cấp toàn bộ học viên đến cổng trường học, dùng xe huyền phù đưa mọi người đến cạnh rừng rậm Cologne cách trường rất xa.

Các học viên bị triệu tập khẩn cấp đều rất ngạc nhiên, huấn luyện viên Knox biểu tình nghiêm túc nói. “Cuối tuần này tiến hành huấn luyện dã ngoại sinh tồn, là một quân nhân, đây là kỹ năng các cậu cần phải nắm được. Nơi này là điểm bắt đầu, bên kia khu rừng là điểm cuối, thuận lợi tới điểm cuối mới tính là qua được khảo hạch, thời hạn là buổi chiều ngày mai, nói cách khác, đêm nay các cậu phải dã ngoại qua đêm.”

Các học viên hai mặt nhìn nhau, lại nhịn không được trở nên hưng phấn.Chương trình học lý luận về cuộc sống dã ngoại bọn họ đã học được một tháng, rất nhiều người đã sớm nóng lòng muốn thử thực chiến, chỉ là mọi người không nghĩ tới, huấn luyện viên Eileen cư nhiên không hề thông báo trước, sáng sớm cuối tuần lại dùng quân lệnh triệu tập khẩn cấp lôi mọi người ra khỏi ổ chăn.

Know lạnh lùng nhìn lướt qua đội ngũ, cầm ra một cái hộp, nói. “Hiện giờ, các bạn hãy đến rút thăm quyết định chia tổ, hai người một tổ. Bắt đầu từ bạn học có số thứ tự cuối cùng, Caesar, cậu lên trước.”

“Vâng, huấn luyện viên!” Caesar đưa tay vào trong chiếc hộp, tìm kiếm bên trong một lát, lúc này mới rút ra một tờ giấy có đánh số, mở ra vừa thấy, liền mỉm cười thì thầm. “59800049.”

— Đây là số thứ tự của Lâm Viễn.

Caesar trở lại đội ngũ, đứng trước mặt Lâm Viễn, lễ phép vươn tay với Lâm Viễn, nói. “Lâm Viễn, hợp tác vui vẻ.”

Nam sinh hơi hơi giương khóe môi, tựa hồ muốn nói – tôi xem cậu còn định trốn thế nào?

Lâm Viễn nhất thời cảm thấy trước mắt tối sầm.

Hết chương 72.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.