Quân Giáo Sinh

Quyển 5 - Chương 107: Tinh cầu Namics bị phong tỏa



Không thể phủ nhận, Lâm Viễn được di truyền bộ gen ưu tú của hai người cha Rawson và Lăng Vũ, cực có thiên phú về phương diện điều khiển cơ giáp, Lăng Vũ chẳng qua chỉ ở bên cạnh chỉ đạo một chút, Lâm Viễn đã nhanh chóng quen thuộc với hình thức điều khiển cơ giáp cấp S, chuyên tâm điều khiển Chu Tước xuyên qua trùng động vũ trụ.

Chu Tước dưới sự chỉ dẫn tinh thần của cậu, tựa như một chú chim nhỏ linh hoạt phó thác linh hồn.

Có vài lần, Lăng Vũ đã cho rằng đứa nhỏ này không thể thuận lợi vượt qua chướng ngại, nhưng ngay tại thời điểm cậu muốn tự mình điều khiển Chu Tước, Lâm Viễn cư nhiên lại dựa vào phản ứng nhanh nhẹn mà an toàn vượt qua.

Nhìn bộ dáng con trai nghiêm túc và hưng phấn, đáy lòng Lăng Vũ cũng vô cùng vui mừng.

Thấy Chu Tước rất nhanh đã đi qua khu vực thiên hà Khổng Tước, Lăng Vũ liền thấp giọng nói. “Tiểu Viễn, để ta điều khiển đi.”

Lâm Viễn ngẩn người, có chút tiếc nuối trả quyền điều khiển cho baba.

Lăng Vũ thấy cậu mang vẻ mặt không cam lòng, nhịn không được mỉm cười nói. “Không cần gấp gáp, về sau còn có rất nhiều cơ hội, đến lúc đó baba lại tự mình dạy con…. Đoạn đường tiếp theo sẽ rất nguy hiểm, cứ để ta điều khiển thì tốt hơn.”

Lâm Viễn lập tức nghiêm túc gật gật đầu. “Con hiểu, baba!”

Đoạn đường lúc trước là phần yên ổn nhất trong trùng động vũ trụ, đây cũng là nguyên nhân Lăng Vũ dám thả tay để dạy Lâm Viễn điều khiển, nhưng đoạn kế tiếp lại khác, con đường từ nơi này đến tinh cầu Namics sẽ cực kỳ hung hiểm, tuy rằng rất muốn tự tay dạy con trai, nhưng Lăng Vũ vẫn bình tĩnh nhận lại quyền điều khiển, để tránh xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Tựa như có thần giao cách cảm, lúc này Rawson cũng lập tức kết nối tới máy truyền tin của Chu Tước, nghiêm túc nói. “Lăng Vũ, hay là em tự mình điều khiển đi, về sau còn rất nhiều cơ hội để dạy Tiểu Viễn, đừng mạo hiểm ở trong trùng động!”

Đại quái thú ngồi cạnh chỉ đạo, tiểu quái thú điều khiển Chu Tước lạng lách lung tung trong trùng động vũ trụ….

Rawson đi phía sau nhìn, cơ hồ sắp phát bệnh tim, nếu còn tiếp tục như vậy, chắc Rawson sẽ không chịu nổi loại kích thích tâm lý này nữa.

Cha và baba thật sự là có thần giao cách cảm, Lâm Viễn cười nói. “Baba đã lấy lại quyền điều khiển rồi.”

Lăng Vũ gật gật đầu, nói với Rawson. “Yên tâm.”

Rawson vẫn không yên tâm được, nhíu nhíu mày, đưa ra quyết định. “Tôi đi phía trước, hai người theo sau.”

Dứt lời, Hắc Long liền lập tức tăng tốc, trực tiếp vọt lên phía trước Chu Tước.

Có Hắc Long ở phía trước mở đường, Lăng Vũ cơ hồ không phí chút sức nào, trực tiếp để Chu Tước đi theo sau Hắc Long là được.

***

Kỳ thật chỉ cần không xảy ra chấn động không gian quy mô lớn, mấy chướng ngại vật trôi nổi trong trùng động vũ trụ kia, căn bản không đủ để gây ra uy hiếp gì đối với những người điều khiển cơ giáp có trình độ cỡ Rawson và Lăng Vũ. Cái này cũng giống như xe cộ chạy theo quy luật trên đường cao tốc, chỉ cần vượt qua là sẽ cực kỳ an toàn.

Chỉ khi nào xảy ra chấn động không gian, những chướng ngại vật khổng lồ kia sẽ chịu ảnh hưởng từ dòng khí dao động mà di chuyển hỗn loạn trong trùng động, giống như trên đường cao tốc xảy ra tai nạn giao thông quy mô lớn, đi xuyên qua hiện trường tai nạn giao thông tất nhiên sẽ hung hiểm vô cùng.

May mà vận khí của bọn họ không tồi, trải qua sự thăm dò cẩn thận, trùng động vũ trụ Isville gần đây không có dấu hiệu xảy ra chấn động không gian, Hắc Long và Chu Tước cực kỳ vững vàng bay thẳng một đường.

Bên trong khoang điều khiển, Lăng Vũ nhìn bộ dáng hưng phấn của con trai, nhịn không được hỏi. “Tiểu Viễn, con có còn ấn tượng gì với những chuyện trước đây không?”

Lâm Viễn nghĩ nghĩ nói. “Con chỉ nhớ rõ trước năm bốn tuổi đã từng sống với ba ở một tinh cầu ấm áp, chỗ đó có một bờ biển rất rộng…. Sau năm bốn tuổi liền bị đưa đến tinh cầu Ryan, những chuyện khác nhớ không rõ lắm.”

Lăng Vũ trầm mặc một lát. “Con không có gì muốn hỏi về chuyện năm đó sao? Không trách baba đưa con đi sao?”

Lâm Viễn cười nói. “Không sao, con biết baba đưa con đi nhất định là có nguyên nhân bất đắc dĩ, người là tướng quân, cần suy xét đến rất nhiều chuyện, con nghe nói năm đó khi baba trốn khỏi thiên hà Cepheus đã phải trải qua không ít khó khăn, Quân bộ cũng luôn truy nã người…. Người sinh hạ con dưới điều kiện gian khổ như vậy, cho con sinh mệnh này, con có lý do gì để trách baba chứ?”

Lâm Viễn quay đầu nhìn về phía Lăng Vũ, nghiêm túc nói. “Nếu ngay cả con cũng không hiểu cho baba, thì còn ai có thể hiểu baba nữa đây?”

Lăng Vũ. “……….”

Lâm Viễn cười cười nói. “Baba không cần để ý, trước nay con chưa từng trách người.”

Lăng Vũ trầm mặc thật lâu, rốt cuộc đặt tay lên đầu con trai, nhẹ nhàng sờ sờ, đáy lòng thậm chí có chút cảm động –

Đứa nhỏ tốt, đây mới là con trai của Lăng Vũ hắn!

Thân là một Omega, hẳn đã biết Omega ở đế quốc có bao nhiêu khó khăn, huống chi, Lăng Vũ đã trở thành tướng lãnh Quân bộ, quân đoàn trưởng quân đoàn Ám Dạ, trên người ông phải gánh vác quá nhiều trách nhiệm và sứ mệnh.

Nếu Lâm Viễn lại bởi vậy mà trách cứ baba, chẳng phải sẽ phí hoài một phen khổ tâm của Lăng Vũ sao?

Dưới tình cảnh gian nan năm đó, Lăng Vũ có một vạn lý do để bỏ đi thai nhi trong bụng, nhưng ông lại trải qua gian khổ sinh ra con mình, cho Lâm Viễn một sinh mệnh sống. Sau đó lại đưa đứa nhỏ bốn tuổi đến tinh cầu Ryan, phái thuộc hạ thân tín quản lý và chăm sóc, để Lâm Viễn bình bình an an lớn lên.

Baba như vậy, đáy lòng Lâm Viễn chỉ có kính nể và tôn trọng, tuyệt không có bất cứ oán hận nào.

Là con trai của tướng quân Omega duy nhất ở đế quốc – Lăng Vũ – Lâm Viễn cảm thấy vô cùng kiêu ngạo.

Đối diện với đôi mắt đen nghiêm túc của con trai, Lăng Vũ nhịn không được khẽ cười cười, nhẹ nhàng đặt tay lên bụng.

Lúc trước cậu nhất thời mềm lòng, không bỏ đi thai nhi trong bụng, Tiểu Viễn ra đời trong điều kiện gian khổ, mấy năm nay nhìn đứa nhỏ kia lớn lên từng chút một, cậu chưa từng cảm thấy hối hận vì quyết định năm đó.

Lúc này đây, tuy rằng thời cơ không thích hợp để mang thai, nhưng nhìn đứa con lớn tri kỷ trước mặt, Lăng Vũ rốt cuộc vẫn luyến tiếc bỏ đi tiểu bảo bảo trong bụng kia….

Lâm Viễn là một đứa con tốt lại hiểu chuyện, nhất định cũng sẽ là một người anh tốt.

Về sau có đứa nhỏ làm bạn với Lâm Viễn…. có lẽ cũng không tệ?

Rawson điều khiển Hắc Long ở phía trước, hoàn toàn không ngờ tới, một phen trò chuyện thân mật này của Lâm Viễn, đã khiến Lăng Vũ hoàn toàn thay đổi chủ ý.

***

Hắc Long và Chu Tước bay trong trùng động vũ trụ suốt sáu tiếng.

Lâm Viễn ngồi bên cạnh nhìn hai vị phụ thân điều khiển cơ giáp vượt qua mấy mảnh xác kim loại khổng lồ, quả thực giống như tận mắt tới phim trường xem một bộ phim 3D mạo hiểm và kích thích.

Có mấy lần, Lâm Viễn đã cảm thấy Chu Tước sắp va chạm với mảnh vỡ, nhịn không được siết chặt nắm tay đổ một thân mồ hôi lạnh, chuẩn bị tâm lý đi đời nhà ma…. Kết quả, mỗi một lần, đều được hóa nguy thành an dưới sự chỉ huy bình tĩnh của Lăng Vũ.

Chu Tước dường như có được cả linh hồn của chủ nhân, khôn ngoan lướt qua mấy con quái vật lớn kia.

Hai đài cơ giáp một đen một đỏ lấy tốc độ ánh sáng bay nhanh trong trùng động, tựa như những chú cá tự do lướt đi giữa đại dương.

Lâm Viễn nhìn thao tác thần kì của baba Lăng Vũ, dần dần trở nên bình tĩnh.

Dù sao mặc kệ là tình huống nguy hiểm cỡ nào, baba đều có thể phản ứng trong nháy mắt….

Trình độ điều khiển cơ giáp của baba quả thật khiến người xem không thể không ca ngợi.

Lúc sau, đừng nói là lo lắng kinh hoảng, Lâm Viễn thậm chí còn ngủ thiếp đi.

Vì tìm kiếm cha và baba, cậu đã không ngủ suốt hai ngày, thật sự có chút không chống đỡ được….

Nhìn đứa nhỏ ghé vào đài điều khiển hô hấp đều đều phát ra tiếng khò khè nho nhỏ, Lăng Vũ nhịn không được khẽ cười cười, cởi áo khoác quân trang của mình, cẩn thận đắp lên cho con trai.

Hắc Long và Chu Tước rất nhanh đã đến được bên ngoài thiên hà Isville.

Lúc này Lăng Vũ mới nhẹ nhàng sờ sờ đầu con trai nói. ‘Tiểu Viễn, tỉnh dậy đi.”

Lâm Viễn ngẩng đầu lên, xoa xoa đôi mắt mơ hồ, hỏi. “Nhanh như vậy đã đến sao?”

Lăng Vũ quay đầu nói. “Ừ…. Con mệt lắm sao?”

Lâm Viễn đương nhiên sẽ không nói ra sự thực bản thân hai ngày không ngủ. Đối diện với ánh mắt lo lắng của baba, Lâm Viễn tỏ vẻ không sao cười cười, gãi gãi đầu nói. “Con không sao, vừa rồi nhất thời mệt quá nên mới ngủ.”

Lăng Vũ cũng không hỏi nhiều, kết nối tới máy truyền tin của Hắc Long, nói. “Rawson, trước đừng nên tới gần phạm vi điều tra của trạm không gian, liên hệ với Drew hỏi thử chút tình huống xem sao đã.”

Rawson gật đầu nói. “Được.”

Lúc trước khi tác chiến, trạm không gian Isville bị phá hủy hoàn toàn đã được tu sửa xong.

Kỳ quái là, chỗ đó thỉnh thoảng lại có đội tuần tra đi ngang qua, canh phòng nghiêm ngặt, giống như đã xảy ra chuyện lớn gì đó. Càng khiến người ta kinh ngạc hơn, là Rawson kết nối tới tín hiệu thông tin của quân đoàn Trường Xà, nhưng lại bị lưới phòng ngự trực tiếp chặn lại.

Rawson nhíu nhíu mày, thấp giọng nói. “Tôi không liên hệ được với Drew, em thử một chút xem có thể liên lạc với Berg không?”

Lăng Vũ lập tức thử dùng mật mã của Mạch nước ngầm kết nối tới máy truyền tin tư nhân của Berg, qua thật lâu sau, máy truyền tin mới được kết nối, Berg nhìn Lăng Vũ xuất hiện trên màn hình trước mặt, kinh ngạc nói. “Lăng Vũ? Các cậu đã trở lại rồi?”

Lăng Vũ gật gật đầu, hỏi. “Tinh cầu Namics bị làm sao vậy? Sao tín hiệu thông tin lại bị chặn lại hết?”

Berg đi đến góc phòng vắng vẻ, hạ giọng nói. “Quân bộ lúc trước khi phái người đến mang xác thể phục chế Hắc Long đi, đã ở bên ngoài thiên hà Isville, thiết lập lưới cản tín hiệu quyền hạn cao nhất, nói là lo lắng quân liên bang đánh cắp tin tình báo….. Trên thực tế, tất cả thông tin giữa tinh cầu Namics và bên ngoài đều sẽ bị lưới phòng ngự này ngăn chặn và loại bỏ, rất nhiều nội dung thông tin thậm chí sẽ bị Quân bộ nghe lén.”

Ánh mắt Lăng Vũ lạnh lùng. “Lo lắng quân liên bang đánh cắp tin tình báo? Đây hoàn toàn là lời nói vô căn cứ! Giám sát tình hình của quân đoàn Vinh Quang và quân đoàn Trường Xà, mới là mục đích chân chính của bọn họ đi?”

Berg gật gật đầu nói. “Không sai. Nhưng lúc ấy hai vị tướng quân cùng đến đây, lại còn đưa ra lý do quang minh chính đại như vậy, Drew cũng không tiện công khai phản đối, chỉ có thể để bọn họ đặt lưới phòng ngự bên ngoài.”

Lăng Vũ nhíu nhíu mày. “Xem ra, một khi chúng ta hạ xuống tinh cầu Namics, phía Quân bộ cũng sẽ lập tức nhận được tin.”

Berg cúi đầu nghĩ nghĩ nói. “Hiện giờ tôi cũng không có cách nào tìm ra lỗ hổng của đội tuần tra để các cậu hạ xuống tinh cầu Namics, lúc trước phái một hạm đội của quân đoàn Trường Xà ra, hạm đội biến mất suốt hai ngày đã khiến Quân bộ hoài nghi, hiện giờ cả tinh cầu Namics đều bị Quân bộ theo dõi nghiêm mật từ bên trong, thời gian tôi trò chuyện với cậu cũng không thể vượt quá 1 phút, nếu không sẽ rất dễ bị người khác phát hiện.”

Máy truyền tin bên trong tổ chức Mạch nước ngầm là do Berg tự mình thiết kế chế tạo, có thể trong thời gian ngắn tránh được sự kiểm tra từ lưới phòng ngự Quân bộ, nhưng lưới phòng ngự dù sao cũng không phải thùng rỗng kêu to, một khi trò chuyện quá 1 phút đồng hồ, vẫn sẽ bị phát hiện nơi phát ra tín hiệu khả nghi.

Lăng Vũ nói. “Tôi và Rawson hạ xuống một chỗ khác trước, nghĩ ra cách thì sẽ liên hệ với cậu.”

Berg nói. “Được.”

Lăng Vũ quyết đoán ngắt máy truyền tin, liếc mắt nghiên cứu bản đồ vũ trụ — bọn họ không thể điều khiển cơ giáp dừng lại ở đây, nếu không sẽ rất nhanh bị đội tuần tra trên tinh cầu Namics phát hiện, phải mau chóng tìm một chỗ hạ xuống, giữa thiên hà Isville ở đế quốc và liên bang, hướng bắc là địa giới đế quốc, hướng nam lại là một nơi không người ai ai cũng biết, bọn họ không thể vòng qua chỗ này quay lại đế quốc, cho nên….

Rawson nói. “Trước hạ xuống khu không người, rồi tính tiếp?”

Lăng Vũ gật gật đầu nói. “Được.”

Hai người không hề nói lời vô nghĩa, rất ăn ý điều khiển Hắc Long và Chu Tước thay đổi phương hướng, trực tiếp phá tan tầng khí quyển, lấy tốc độ nhanh nhất hạ xuống khu không người ở bên ngoài thiên hà Isville – tinh vực Hilt.

Tinh vực này sở dĩ được gọi là khu không người, là vì trên các tinh cầu này không có bất cứ một sinh vật nào tồn tại.

Không có tài nguyên, không có sinh vật, không có dưỡng khí, năm tinh cầu lớn tạo thành một mảnh tinh vực hoang vắng, cho dù là phi thuyền chở khách hay hạm đội Quân bộ đi qua nơi này, cơ hồ chưa từng có ai hạ xuống đây. Lại thêm không có trạm không gian, nơi đây cũng hoàn toàn không có cách nào kết nối tín hiệu với bên ngoài, bởi vậy khu không người này chẳng khác nào một bãi tha ma hoang vắng trong vũ trụ.

***

Sau khi Hắc Long và Chu Tước cùng nhau hạ xuống tinh cầu, liền đồng thời mở đèn chiếu sáng lên.

Hai ngọn đèn một vàng một đỏ chiếu sáng tinh cầu vắng vẻ hoang tàn, xuyên qua cửa sổ có thể nhìn thấy rất rõ ràng, bề mặt tinh cầu này gồ gề, nhấp nhô, hàm lượng dưỡng khí cực nhỏ, không có bất cứ vật sống nào, mặt đất mênh mông vô bờ khiến đáy lòng mọi người không khỏi nổi lên ý lạnh.

May mà bên trong khoang điều khiển có đầy đủ dưỡng khí, chỉ cần không ra khỏi khoang điều khiển, bọn họ còn có thể kiên trì vài ngày.

Lâm Viễn nhìn cảnh tượng hoang vắng ngoài cửa sổ, nhịn không được hỏi. “Baba, nơi này chính là khu không người ở tinh vực Hilt sao?”

Lăng Vũ kinh ngạc nói. “Sao con biết được?”

Lâm Viễn nghiêm túc nói. “Trong sách giáo khoa năm nhất của bọn con có đề cập đến.”

Bởi vì Chu Tước và Hắc Long vẫn kết nối thông tin, đoạn đối thoại của cha con hai người Rawson cũng có thể nghe được, thấy hai người ở chung hòa hợp như thế, Rawson cũng cảm thấy rất vui mừng.

Trầm mặc một lát, Rawson mới hỏi. “Nếu không có cách nào hạ xuống tinh cầu Namics, tiếp theo em có tính toán gì không?”

Lăng Vũ nghĩ nghĩ nói. “Trước khi hạ xuống tôi đã gửi tin cho bọn Chu Nghị, chờ hạm đội đến, chúng ta sẽ giả trang thành binh lính quân đoàn Trường Xà, trà trộn đi vào cùng bọn họ.”

Rawson gật gật đầu. “Tôi cũng nghĩ như vậy. Nếu Quân bộ đã phong tỏa tinh cầu Namics, bao vây quân đoàn Trường Xà và quân đoàn Vinh Quang, tôi đoán bên phía thủ đô sẽ rất nhanh có hành động, chúng ta phải mau chóng liên hệ với bệ hạ.”

Vừa nghe Rawson nói như vậy, Lăng Vũ liền nhịn không được nhíu mày.

Cậu cũng đang lo lắng quân đoàn ở thủ đô sẽ có biến cố, cho nên mới lợi dụng năng lực chuyển tiếp không gian của cơ giáp cấp S dùng tốc độ nhanh nhất trở lại tinh cầu Namics, không ngờ, tinh cầu Namics cư nhiên lại bị theo dõi, cậu và Rawson cho dù có đến cũng không cách nào hạ xuống.

Phải đợi quân hạm của quân đoàn Trường Xà đến, bọn họ mới có cơ hội giả trang thành binh lính trà trộn vào. Nhưng tốc độ của hạm đội phải chậm trễ hơn cơ giáp đến mấy tiếng, càng chờ lại càng dễ đánh mất thời cơ…. Còn nếu tùy tiện hạ xuống, để bên kia thu được tin tức Hắc Long và Chu Tước trở về, đám người ở thủ đô khó đảm bảo sẽ không gây chuyện bất lợi cho bệ hạ….

Lăng Vũ quả thực là lòng nóng như lửa tốt.

Lại cố tình vào lúc này, dạ dày đột nhiên nổi lên một trận buồn nôn, cảm giác buồn nôn ghê tởm khiến sắc mặt Lăng Vũ đột nhiên trở nên tái nhợt, lập tức xoay người bước nhanh đến bồn rửa tay, che miệng nôn ra một trận.

Lâm Viễn hoảng sợ, vôi vàng chạy đến bồn rửa tay cùng baba, lo lắng hỏi. “Baba, ba làm sao vậy?”

Lăng Vũ khoát tay, làm động tác không có chuyện gì, nhưng thanh âm nôn mửa tê tâm liệt phế cơ hồ muốn ói ra cả dạ dày kia, thông qua máy truyền tin, vẫn trực tiếp truyền đến bên tai Rawson.

Nhìn cảnh tượng Lăng Vũ ghé vào bồn rửa tay nôn mửa, Rawson đau lòng đến muốn điên lên!

Lăng Vũ có bầu, đang trong giai đoạn phản ứng mãnh liệt nhất, nếu Quân bộ binh biến, cậu làm tướng quân nhất định sẽ muốn mang quân đoàn Ám Dạ lên chiến trường, thân thể căn bản không thể nào chịu nổi….

Ngộ nhỡ cậu và đứa nhỏ xảy ra chuyện gì, tuyệt đối sẽ khiến Rawson hối hận không kịp.

Lăng Vũ nôn quá mãnh liệt, Lâm Viễn cũng bị dọa sợ đến mặt trắng bệch, không ngừng đưa tay vỗ lưng baba, luống cuống tay chân không biết phải làm thế nào, nhịn không được nhìn về phía cha xin giúp đỡ.

Ái nhân đang chịu khổ, Rawson lại chỉ có thể ngồi trong khoang điều khiển Hắc Long mà nhìn, không thể làm được gì….

Móng tay hung hăng bấm vào lòng bàn tay, Rawson hít vào một hơi thật sâu, rốt cuộc đưa ra một quyết định thống khổ.

Ba phút sau, phản ứng thân thể rốt cuộc bình ổn lại, Lâm Viễn vội vàng đưa một chén nước qua cho baba.

Lăng Vũ sắc mặt tái nhợt uống chén nước, áp chế cảm giác khó chịu trong dạ dày, lúc này mới xoay người trở lại trước đài điều khiển.

Chạm phải ánh mắt đau lòng tới cực điểm của Rawson trong màn hình, Lăng Vũ khụ một tiếng, xấu hổ nói. “……. Không có chuyện gì, đừng lo lắng.”

Rawson đột nhiên bình tĩnh nói. “Không cần giữ lại đứa nhỏ.”

Lăng Vũ kinh ngạc nói. “Cái gì?”

Rawson nhìn vào mắt Lăng Vũ, nói từng câu từng chữ. “Đứa nhỏ này tới không đúng lúc, tôi không muốn nhìn em vất vả như vậy… Hiện giờ bỏ nó đi, sẽ hạn chế tối đa ảnh hưởng tới thân thể em… Không cần giữ….”

Rawson không biết mình đã làm thế nào để nói ra những lời này, mỗi một từ phát ra khỏi miệng, đều giống như lưỡi dao đâm vào trái tim hắn.

Hắn không thể nhìn Lăng Vũ chịu khổ như thế, hiện giờ bỏ đứa nhỏ đi chính là lựa chọn tốt nhất….

Nhưng vừa nghĩ đến đứa nhỏ kia lớn lên sẽ giống Lăng Vũ, hoặc là giống mình, nghĩ đến đứa nhỏ kia sẽ di truyền toàn bộ gen của hai người, lúc này lại không thể không chấm dứt sinh mệnh của nó… Trái tim Rawson đau đớn, tựa như bị cứng rắn khoét đi một khối máu thịt.

Thế nhưng, là một Alpha, so với mất đi cốt nhục còn chưa sinh ra, điều khiến hắn không thể dễ dàng tha thứ hơn chính là khiến Omega của mình phải vất vả như thế, lại còn trong hoàn cảnh nguy hiểm như vậy.

Thời khắc quan trọng như vậy, một khi không cẩn thận, nói không chừng sẽ một xác hai mạng.

Đến lúc đó, sao hắn có thể thừa nhận được?

Lăng Vũ sắc mặt tái nhợt trầm mặc một lát, mới thấp giọng nói. “Tôi hiểu sự băn khoăn của cậu, tôi sẽ giữ lại nó.”

Lăng Vũ ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Rawson. “Không phải chỉ vì, nó là con chúng ta…. Mà còn vì nó là một sinh mệnh, nó rất chờ mong đến được thế giới này, không phải sao?”

Rawson. “…………”

Hắn vẫn cho rằng Lăng Vũ không muốn đứa nhỏ này, hoàn toàn không ngờ, Lăng Vũ cư nhiên sẽ phản đối đề nghị của hắn.

Mà sở dĩ Lăng Vũ thay đổi chủ ý, kỳ thật có quan hệ rất lớn với Lâm Viễn.

— Người đã cho con sinh mệnh trong điều kiện gian khổ như vậy, con có lý do gì mà trách baba?

— Nếu ngay cả con cũng không thể hiểu người, thì còn ai có thể hiểu nữa?

Những lời Lâm Viễn vừa nói, đơn giản mà thẳng thắn, lại giống như búa tạ đánh thẳng vào trái tim Lăng Vũ.

Không sai, là cậu cho Tiểu Viễn sinh mệnh, Tiểu Viễn lớn lên có thể hoàn toàn tín nhiệm và thấu hiểu baba của nó.

Như vậy, cho dù có gian nan, sinh mệnh của đứa nhỏ thứ hai này, cậu cũng sẽ không cướp đoạt.

Cậu thậm chí có thể tưởng tượng, đứa nhỏ thứ hai sau khi lớn lên, cũng sẽ hiểu chuyện giống như Tiểu Viễn, giống Tiểu Viễn thấu hiểu cậu, ủng hộ cậu, sao cậu có thể bóp chết sinh mệnh nhỏ này được chứ?

Lăng Vũ đặt tay ở bụng, mỉm cười nói. “Rawson, cậu yên tâm, quân đoàn Ám Dạ cũng không phải quân đoàn của một mình tôi, còn có Chu Nghị, Aila, có rất nhiều thuộc hạ đủ để tín nhiệm. Tôi sẽ bảo vệ tốt bản thân….” Lăng Vũ dừng một chút, ngẩng đầu nhìn Rawson. “Hơn nữa, không phải còn có cậu sao? Alpha của tôi?”

Rawson. “………….”

— Không phải còn có cậu sao? Alpha của tôi?

Đơn giản một câu, ảnh hưởng đối với Rawson, lại cơ hồ so được với Lăng Vũ giáp mặt nói “tôi yêu cậu”.

Hoàn toàn tín nhiệm giao an nguy của bản thân cho một người, so với mấy lời tuyên ngôn tình yêu phù phiếm kia, còn khiến trái tim phát sốt hơn.

Rawson ôn nhu nhìn Lăng Vũ, thật lâu sau, mới thận trọng gật gật đầu nói. “Được rồi, tôi đã hiểu.”

— Tôi sẽ bảo vệ tốt cho em bằng mọi giá…. còn cả con chúng ta nữa.

— Giữ lại đứa nhỏ, chúng ta cùng nhau cố gắng hóa giải nguy cơ lần này.

Hai người liếc nhau, đồng thời hiểu được tâm ý lẫn nhau từ trong mắt đối phương, tựa như chiến hữu ăn ý, lại càng giống như người yêu ăn ý.

Lâm Viễn ở bên cạnh nhìn nhìn cha, lại nhìn nhìn baba, mới đầu còn không hiểu bọn họ đang nói cái gì, sau khi nghe ra được, mắt Lâm Viễn càng trợn càng lớn, cuối cùng, rốt cuộc khiếp sợ há to miệng.

Nếu lúc này, bất cứ ai trong Lăng Vũ và Rawson quay đầu liếc mắt nhìn đứa con lớn nhà mình, thì sẽ phát hiện, con trai bọn họ đã khiếp sợ đến mức có thể nhét cả quả trứng gà vào miệng.

Đáng tiếc, hai người đang ăn ý mà thâm tình nhìn nhau, hoàn toàn xem nhẹ đứa con lớn kinh ngạc đến phát ngốc bên cạnh….

Hết chương 107.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.