Ở đây lâu như vậy, cuối cùng Quan Hà cũng phải về.
Hà Thanh tiễn họ đi, suốt đường không nói một câu nào.
Chờ Quan Hà lên xe, Hà Thanh mới gọi điện thoại, hai người đều trầm mặc không nói.
Qua một lúc lâu, Hà Thanh chợt mở miệng: “Anh còn lưu luyến không?”
Quan Hà không lên tiếng.
Y lại hỏi: “Tôi còn có thể đến tìm anh không?”
“Cậu đến tìm tôi làm gì?” Quan Hà vuốt cằm, hơi bất đắc dĩ nói.
Hà Thanh trầm mặc.
Y muốn nói, lại không biết nên nói gì.
Cố Hiểu Xuyên xáp tới, hỏi Quan Hà có chuyện gì vậy.
Hà Thanh nghe tiếng Cố Hiểu Xuyên liền cúp điện thoại.
“Không có gì.”
Quan Hà nhận chai nước suối Cố Hiểu Xuyên đưa đến, mở nắp, ngửa đầu uống một hớp.
Nhìn góc nghiêng đó, Cố Hiểu Xuyên nhớ tới trước đây khi cùng chơi bóng rổ, lúc chơi xong Quan Hà lau mồ hôi, mở chai nước bạn gái đưa rồi uống, yết hầu lay động lên xuống, mồ hôi theo đường vòng cung trượt vào cổ áo, thiếu niên năng động, chói mắt như ánh mặt trời.
Quan Hà bây giờ, mọi ngôn hành cử chỉ vẫn tràn đầy mị lực.
Thiếu niên như Tống Dã cũng không nhịn được bị hấp dẫn, đêm đó Quan Hà uống say, ánh mắt ấy quyến rũ nhưng cũng nguy hiểm, tựa như loài báo đen hung mãnh, nhìn về phía con mồi đầy ưu nhã nhưng cũng lạnh như băng, tràn đầy tính xâm lược.
Chỉ một động tác cởi cúc áo cũng thật dụ người phạm tội.
Cảnh này đối với thiếu niên Tống Dã tinh lực đầy mình thật sự kích thích rất lớn.
Lúc xuống xe trời còn nắng gắt, Cố Hiểu Xuyên đưa Quan Hà về nhà, rồi có việc đi trước.
Quan Hà mở tủ lạnh lấy bia, còn chưa kịp uống, tiếng chuông điện thoại reo lên.
“Quan thúc thúc, anh hứa hôm qua đến nhà em, sao còn chưa tới?”
Tiểu tử Tống Dã giả bé ngoan cũng thật giỏi, ủy ủy khuất khuất như chó nhỏ hỏi Quan Hà.
Quan Hà sửng sốt, mơ hồ nhớ hình như mình có từng nói.
Anh nhìn đồng hồ nơi cổ tay, nói vậy cậu tới nhà tôi đi, tối có thể ở lại.
Tống Dã mừng rỡ, chuẩn bị ít đồ liền xuất phát.
“Khoan đã, mấy ngày nay cậu không đi học sao?” Quan Hà cảm thấy có chút không đúng, nhấp một hớp bia lạnh, hỏi.
Tống Dã đang đem áo mưa (BCS í) nhét vào cặp sách, đổi tay cầm điện thoại, dương dương đắc ý nói: “Em xin nghỉ bệnh đấy.”
“Lừa ai đó nhóc này.” Quan Hà cười mắng, nói tiếp: “Vậy cậu đừng tới, tôi không nỡ phá hỏng nụ hoa tổ quốc đâu.”
“Từ từ thúc, em bệnh thật mà, bị sốt, nóng rần đây nè.” Tống Dã nóng nảy, hận không thể bay luôn đến trước mặt Quan Hà, cho anh thấy mình bệnh thật.
Quan Hà còn muốn nói gì đó, Tống Dã đã yếu ớt oán trách: “Ai ui ai ui, đầu em thật đau a, ba mẹ cũng không ở nhà, bị bệnh thế này mà cha không đau mẹ không thương, muốn tìm một người nói chuyện cũng khó.”
“Thúc, anh nhìn em bệnh nặng như vậy còn muốn gặp anh, không thể rủ chút lòng thương sao?”
Nhóc này.
Quan Hà suýt cười ra tiếng, từ từ trả lời: “Thúc không tốt với cậu, thì có thể cho cậu địa chỉ nhà sao? Nhanh nhanh cút qua đây, để thúc xem bệnh nặng thế nào, nặng sắp chết chưa.”
“Vâng vâng, cút tới tiền.” Tống Dã vui tươi hớn hở đáp lại, nào giống bộ dáng bênh nặng ốm yếu, vừa cúp điện thoại đã nhanh chóng chạy ra bắt xe đến nhà Quan Hà.
Vừa vào cửa đã thấy Quan lão nhân gia đang ôm ly nước nóng, trang nghiêm đứng đắn làm một ông chú nghiêm túc.
Thật ra thì anh vừa mới giấu kỹ rượu, rồi cầm ly nước ấm giả bộ một chút.
Tuy nhiên tí mánh khóe ấy làm sao qua được cái mũi của tiểu cún con, cậu vừa đến gần Quan Hà đã ngửi thấy mùi rượu, nháo nhào đòi uống, còn đi khắp nhà để kiếm.
Quan Hà kéo cậu lại, đưa mu bàn tay lên trán thử nhiệt độ.
Tống Dã đột nhiên được anh kéo đến, có chút ngại ngùng bối rối.
Càng gần, cậu ngửi thấy mùi rượu xen lẫn mùi cơ thể anh, nhiệt độ cơ thể ầm ầm tăng cao.
Quan Hà nhìn bé chó con mặt mày hoảng hốt hai má ửng đỏ, vừa kịp hiểu ra, tự phi tự tiếu nói: “Ồ, mặt đỏ như vậy, sốt cũng thật nặng đó.”
Mặt Tống Dã lại càng đỏ hơn, đang nghĩ xem nên làm hay không làm, tay đã nhanh lẹ mà ôm eo Quan Hà, thừa dịp anh ngồi không tiện, mà nhào người lên ghế salon, như bé chó nhỏ mà rúc vào ngực anh.
Lồng ngực Quan Hà rất ấm áp, Tống Dã nằm trong ngực anh cảm thấy thật an tâm.
Quan Hà sửng sốt, nhìn chó nhỏ trong ngực, lại nhìn cái đuôi vô hình vẫy cũng sắp gãy của cậu, rốt cuộc cũng không đẩy cậu ra.
“Thúc ơi.” Tống Dã từ trên ngực anh cất giọng buồn buồn: “Thúc không tin em, em thật yêu anh nha.”
Quan Hà bật cười, túm gáy xách nhóc lên, nói: “Thiếu niên, cậu thật sự sốt nặng rồi đó.”
Tống Dã không thuận theo, nháo nháo đòi nằm lại trong ngực, kết quả bị Quan Hà kéo đến phòng ngủ đẩy ngã lên giường, ngay lúc cậu đang tràn đầy mong đợi muốn làm gì đó, Quan Hà ra ngoài đem khăn lông ướt đặt trên trán cậu, rút khăn giấy lau lau tay, để lại một câu cậu nghỉ ngơi cho khỏe, rồi đẩy cửa đi ra ngoài.
Không biết Tống Dã lấy đâu ra tinh lực, lột khăn lông xuống bật dậy đuổi theo Quan Hà, nhưng bị Quan Hà đóng sầm cửa trước mặt.
“Tôi không quấy rầy nữa, nhóc cậu nghỉ ngơi cho khỏe.”
Nói xong câu này, Tống Dã nghe thấy tiếng chốt cửa ngoài kia. Cậu quýnh lên, dùng sức vặn nắm cửa.
Quan Hà chậm rãi nói: “Nếu cậu ngoan ngoãn ngủ, tí nữa tôi có thể thưởng cho. Còn không nghe lời, bây giờ lập tức đi về.”
Tống Dã nghe được câu này hiển nhiên không dám nháo nữa, mặc dù hơi không cam lòng nhưng cũng chỉ có thể thành thành thật thật đi ngủ.
Cuối cùng cũng được yên tĩnh, Quan Hà thảnh thơi mở tủ lạnh lấy lon bia, thuận tay cầm báo lên đọc.