Thời gian hoạt động của tiệm internet rất khác so với một tiệm cắt tóc, ban ngày thì chỉ thưa thớt có vài người, nhưng cứ từ cuối giờ chiều trở ra, khi học sinh tan học, người đi làm tan sở thì không khí trong tiệm náo nhiệt hơn hẳn. Em họ hàng của Ngụy Trì không có việc gì làm, đang ngồi đu đưa trên chiếc ghế xoay phía sau bàn phục vụ. Mặc dù đã có một tấm bảng rất to “Miễn tiếp trẻ vị thành niên” treo ở trước cửa nhưng dường như thế vẫn chưa đủ để cản bước tiến của những gương mặt non choẹt, búng ra sữa.
Nghiêm Nghiễm nhớ lại câu chuyện mà Ngụy Trì từng kể “Lúc anh học phổ thông, thích nhất là đi chơi game mà có cảnh sát văn hóa vào kiểm tra đột xuất. Buồn cười lắm, chủ tiệm phải chạy ngay ra ngoài săn đón, câu giờ để bọn anh kịp chuồn thẳng ra cửa sau nên đến khi cảnh sát vào tới nơi thì không có đứa nào bị bắt cả. Lần sau anh cũng tới đúng tiệm đó, vừa nhìn thấy anh, mặt ông chủ tiệm đã tái mét, nhăn nhó rất khó coi. Nhưng mà đi đêm lắm cũng có ngày gặp ma, có một lần, anh chạy ra cửa sau thì thấy ngay giáo viên chủ nhiệm đang đứng chặn ở đó, thế là bị bắt quả tang. Sau đó, cô giáo còn gọi điện cho bà ngoại tới để nói chuyện, về tới nhà, anh bị bà mắng cho một trận té tát…”
Bây giờ, những “tiểu Ngụy Trì” thế hệ mới dường như không còn lo bị giáo viên trách phạt nữa nhưng chúng lại có những ràng buộc khác. Ví dụ như lần trước, có một câu học sinh đang say xưa với vai trò của một trang hảo hán trong thế giới ảo thì cô bạn gái bé nhỏ, xinh xinh của cậu chạy tới. Cô bé hất bàn phím, ném con chuột đi, còn quệt tay áo mà khóc lóc rất mùi mẫn “Ô ô, cậu không thích tớ nữa à? Sao bảo không rảnh đi dạo với người ta mà lại ngồi đây… Ô ô …”
Vị anh hùng hô phong hoán vũ của chúng ta đành ngậm ngùi đứng dậy, cúi đầu xin lỗi rồi ôm lấy cặp sách của bạn gái, hai đứa dắt tay nhau bước ra khỏi tiệm. Nhìn bóng dáng của hai đứa nhỏ, Nghiêm Nghiễm phỏng đoán không biết năm đó có khi nào Ngụy Trì cũng run run cúi đầu chạy theo xin lỗi ríu rít một cô nữ sinh đáng yêu như vậy không? Nhi nữ tình trường, anh hùng khí đoản (1). Cũng không biết tình yêu học trò thời nay có còn ngây thơ, trong sáng, tinh khiết như ngày xưa nữa không? Nhưng có một điều rất rõ ràng là giới trẻ bây giờ yêu rất sớm, sớm hơn các thế hệ trước nhiều. Tên tiểu quỷ Đậu Nha suốt ngày bám riết lấy Nghiêm Nghiễm đã từng nói “Đồng phục học sinh chính là một thứ làm tăng thêm tình thú đấy anh ạ.”
Không thể nào hiểu nổi. Liệu xã hội có thể trông chờ gì vào mấy đứa trẻ này được? Ngay cả mặt chữ Hán cũng chưa chắc đã thuộc hết chứ đừng nói gì tới chuyện phát minh, sáng tạo ra những công trình nghiên cứu, những ứng dụng thực tế cho mai sau.
Tài khoản trò chơi của Nghiêm Nghiễm do Ngụy Trì tự ý đăng ký từ trước, mật khẩu của nó gồm có hai phần, phần đầu là hai ký tự viết tắt tên của Ngụy Trì, phần sau là ngày sinh nhật của Nghiêm Nghiễm. Không biết hắn có được thông tin đó từ đâu, Nghiêm Nghiễm đã từng đưa đám A Tam, A Lục, Hoàng Mao ra “bức cung” nhưng vẫn không tra ra được ai đã để lộ tin tức. Chỉ có Ngụy Trì là đắc ý, ngồi tại chiếc ghế cắt tóc, cười xòe “Tài khoản ngân hàng của anh cũng dùng mật khẩu đó, em có tin không?”
Nghiêm Nghiễm trả lời chắc nịch “Không tin.” Nếu lời nói nào của hắn cũng tin được thì heo sẽ biết bay, ngỗng sẽ biết sủa.
Nhân vật mà Nghiêm Nghiễm sắm vai cũng do Ngụy Trì tạo dựng ngoại hình, nghề nghiệp cũng do hắn chọn luôn. Hắn cam đoan “Anh đảm bảo tuyệt đối thích hợp, nhất định em sẽ hài lòng.”
Thích hợp cái con khỉ! Nếu như Nghiêm Nghiễm không cố gắng ngăn cản thì Ngụy Trì đã lấy một cái tên nữ giới cho cậu, còn làm cho nhân vật của cậu có “khuôn trăng đầy đặn, nét ngài nở nang”, đó là còn chưa kể tới một thân hình chữ S gợi cảm. (như hắn nói)
Nghiêm Nghiễm nghiến răng nghiến lợi: “Anh còn có thể không biết xấu hổ hơn được nữa không?”
Ngụy Trì sờ sờ cằm, ra đều suy nghĩ nghiêm túc, một lúc sau mới gật đầu “Có thể.”
Đã gần bảy giờ tối, số lượng người đăng nhập càng lúc càng đông. Có rất nhiều nhân vật chen vào làm quen với Nghiêm Nghiễm. Có một vài nhân vật Nghiêm Nghiễm biết, trong đó có một người là bạn của Ngụy Trì, hay tới tiệm internet nói chuyện tầm phào với hắn. Nói vài câu qua loa cho xong chuyện, rồi có người hỏi to trong tai nghe “Hội trưởng đâu rồi? Còn chưa đến hả?”
Không người nào trả lời. Nghiêm Nghiễm điều khiển nhân vật đi lung tung qua lại trên địa đồ “Chắc có lẽ đang ăn cơm cùng bà ngoại hắn.”
Có người ngạc nhiên: “Bạn của Ngụy Trì à?”
“A… Ừ.”
Giọng nói của người kia liền thay đổi, như thể điều mình vừa nghe được thật là khó tin “Thật hả? Lạ nhỉ?”
Nghiêm Nghiễm đỡ lời “Đoán thế.”
Ông ngoại của Ngụy Trì đã mất vài năm trước, bà ngoại của hắn vẫn sống lủi thủi một mình. Mặc dù thi thoảng, cậu mợ hay gì chú của hắn có đến thăm bà nhưng vì không muốn bà cô quạnh nên khi có dịp, nhất định Ngụy Trì sẽ ăn cơm tối chung với bà ngoại. Sau đó rửa chén, nói chuyện phiếm, rồi hai bà cháu cùng nhau xem chương trình thời sự trên ti vi. Trước khi đi, Ngụy Trì nài ép Nghiêm Nghiễm gội đầu cho mình vì bà ngoại hắn không muốn nhìn thấy cháu mình lôi thôi lếch thếch như con chuột, thậm chí nều quần áo có bẩn một chút cũng phải thay bộ khác ngay “Phải ăn mặc cho tươm tất, chỉn chu thì người ta mới có thiện cảm với mình. Mày lúc nào cũng co đầu rụt cổ như thế, trông thôi cũng đã phát chán rồi!” Ngụy Trì thường hay bị bà ngoại mắng như thế.
Một lúc sau, mọi người chuyển đề tài. Có người ngêu ngao vài câu hát, cũng có người xì xầm dăm ba câu chuyện, rồi thì đùa giỡn, trêu chọc nhau. Một số khác thì đi kêu gọi thành lập đội nhóm. Dường như tốc độ phát triển trong cái thế giới ảo này cũng nhanh tới chóng mặt. Mới nghỉ chơi chừng nửa tháng, khi quay vào đã thấy thêm mấy tên cao thủ mới mà nửa tháng trước chỉ là mấy người chập chững tập chơi. Cấp bậc của Nghiêm Nghiễm quá thấp nên không thể đi chung một chỗ với Ngụy Trì được. Nhìn xong một dãy những nhiệm vụ phải tiến hành, Nghiêm Nghiễm thở dài, lắc đầu. Xem ra cái ngày mà hai người có thể sóng vai chiến đấu cùng với nhau vẫn còn xa lắm.
Kẹp một điếu thuốc ở ngón giữa, Nghiêm Nghiễm tính toán xem mình phải bắt đầu như thế nào. Đột nhiên cái người mới vừa hỏi Ngụy Trì đi đâu hét toáng lên “”Đéo mẹ, mày biến đi đâu mà bây giờ mới gọi điện cho tao, sao không chết mẹ nó đi? Tưởng một mình mày có việc chắc? Tao vừa mới phải hủy cuộc hẹn kỷ niệm hai trăm chín mươi chín ngày hẹn hò với bạn gái tao kia kìa! Lần sau mà còn thế nữa thì biến! Ngụy Trì, da mặt mày có thể dầy hơn một chút nữa được không? Sao cứ yếu đuối như đàn bà thế?”
Đại khái đoán được người kia đang tức giận vì chuyện Ngụy Trì mãi không đăng nhập, Nghiêm Nghiễm thầm trả lời giúp hắn “Đương nhiên là có thể dày hơn một chút.”
Không còn tiếng động gì phát ra từ tai nghe nữa, mọi người đều im lặng. Sau khi cúp điện thoại, có vẻ như người đàn ông kia đã bình tĩnh hơn một chút, hắn thông báo với mọi người “Hội trưởng có việc, hôm nay sẽ không tới. Bọn mày cứ chơi đi, tao xuống trước. Có việc gì thì để mai bàn tiếp.”
Bên kia vừa dứt lời, thì ở bên này, tiếng chuông điện thoại của Nghiêm Nghiễm vang lên. Cậu lấy nó ra “A lô?”
“Nghiêm Nghiễm, em đang ở đâu?” Đúng như dự đoán, là giọng nói của Ngụy Trì.
Đầu dây bên kia có tiếng cười thoảng qua trong gió, như có như không “Không trông tiệm cắt tóc nữa à?”
Tay nâng kiếm, cố gắng làm cho xong nhiệm vụ thứ nhất, giọng nói của Nghiêm Nghiễm vẫn không thay đổi “Liên quan gì tới anh?”
“Ha ha ha ha ha… Anh biết ngay mà.” Ngụy Trì cười lớn tiếng, thậm chí bị sặc, ho khù khụ mà vẫn cứ cười “Đang ở cổng thành hả?”
“Không phải.”
“Anh đã hẹn rồi mà, bảy giờ đợi ở cổng thành.”
Nghiêm Nghiễm dừng tay một lát, lấy tay quơ làn khói mờ ảo trước mặt, giọng nói thản nhiên “Tôi có nói là tôi đồng ý à?”
“Thì…”
Trong điện thoại di động chỉ nghe thấy tiếng gió “Vù vù”. Tạp âm quá nhiều, Nghiêm Nghiễm đành phải lớn tiếng hơn “Ngụy Trì?”
Một lúc sau mới nghe thấy giọng của hắn ồ ồ “Nghiêm Nghiễm, ra đây đi, anh đang đứng ngoài cửa.”
“Để làm gì?”
“Đến nhà anh.”
“Hả?” Nghiêm Nghiễm kinh ngạc.
Đầu dây bên kia tiếp tục coi như đề nghị của mình là chuyện bình thường “Đến nhà anh đi, mấy cái máy ở đây cùi bắp lắm rồi, em không thấy khó chơi lắm hả?”
Đúng là cái mồm ăn mắm ăn muối, mới nói xong thì màn hình của Nghiêm Nghiễm nhiễu sóng liên tục, rê chuột không được, nhấn bàn phím cũng không thấy có phản ứng gì. Sau đó màn hình xuất hiện nhiều vệt sáng chớp chớp, Nghiêm Nghiễm chỉ có thể trơ mắt nhìn nhân vật của mình bị một đám người ngợm vây xung quanh, mặc sức đâm chém “Chết tiệt…”
Ngụy Trì vẫn kiên trì sử dụng lời ngon tiếng ngọt “Đi…nhà của anh còn phục vụ đồ ăn vặt miễn phí…”
Bất đắc dĩ, Nghiêm Nghiễm nhìn lại màn hình một lần nữa rồi đứng dậy chuẩn bị tính tiền. Đứng ở bên cạnh quầy, quay đầu nhìn ra ngoài, Nghiêm Nghiễm thấy một người kẹp điện thoại ở tai, vẫy vẫy tay với mình. Đồng thời, cũng nghe được giọng nói rất dịu nhẹ, êm ru của hắn “Nghiêm Nghiễm…”
“…”
“Mau, anh chờ em.”
Nghiêm Nghiễm khẽ nhíu mày rồi tắt điện thoại. Chờ cậu ở ngoài cửa chính là khuôn mặt tươi cười như hoa nở của Ngụy Trì.
Một người trong hội của Ngụy Trì nhoài đầu ra hỏi hắn “Này, không phải mới rồi ông nói là bận đi đón bạn gái hay sao mà giờ lại tới đây?”
Nghiêm Nghiễm không nghe rõ “Anh ta nói gì đấy?”
Nghiêm Nghiễm thì nghe rất rõ ràng, hắn liền ôm cổ cậu, kéo Nghiêm Nghiễm đi thật nhanh “Không có gì, nó khen anh càng ngày càng đẹp trai như minh tinh.”
“Giống Ngô Mạnh Đạt hả?”
“… Không, Ngô Ngạn Tổ.”
Nghiêm Nghiễm hỏi “Ngụy Trì, anh có biết ngượng là gì không?”
……………………………………
……………………
Nhà của Ngụy Trì vẫn bừa bãi, lộn xộn y như lần đầu tiên Nghiêm Nghiễm tới đây. Nghiêm Nghiễm vừa mới đăng nhập đã có ngay vài người nhảy bổ vào “Lão Đại, anh nói là hôm nay không chơi mà?”
……
“Lão Đại, để em đi gọi thằng mập, hôm nay lại đi công thành tiếp nhé?”
……
“Lão Đại, mấy thằng chó bên Long hội đã thất bại, xem ra chúng ta có hy vọng rồi.”
Ngụy Trì nói: “Hôm nay anh không làm gì hết, chỉ giúp Nghiêm Nghiễm tu luyện thôi!”
Mọi người la hét ầm ầm, thi nhau oán thán hai người.
Nghiêm Nghiễm nói: “Tôi có thể tự luyện một mình.”
Ngụy Trì không nói gì, đặt bàn tay mình lên bàn tay cầm chuột của Nghiêm Nghiễm “Đừng có dùng thứ đồ chơi này, không hiệu quả mấy đâu!”
Tối hôm đó, Nghiêm Nghiễm ngủ ở nhà Ngụy Trì. Sáng sớm, chương trình dự báo thời tiết nói rằng buổi đêm sẽ có một đợt không khí lạnh tràn về. Có lẽ vì ở bên cạnh có thêm một người nên Nghiêm Nghiễm không hề nhận ra điều đó. Chỉ nghe thấy được tiếng thét từng hồi của những cơn gió ngoài cửa sổ, và những tiếng tí tách của nhũng hạt mưa như thủy tinh ngưng đọng…
Thấy Ngụy Trì nằm im, Nghiêm Nghiễm cho là hắn đã thiếp đi. Nhưng khi xoay người lại nghe thấy giọng nói ấm trầm của hắn “Anh luôn muốn được cùng chơi vui vẻ với em như tối nay, không có ai khác, chỉ có hai chúng ta. Cùng nhau đi khắp nơi, cùng nhau đào quặng, ngắm cảnh… giải quyết từng khó khăn một, anh đi trước bảo vệ em, em đi sau yểm trợ giúp anh… Thật vui em nhỉ?”
Nghiêm Nghiễm khẽ cười “Có cái gì đâu mà vui?” Cậu không hiểu những con người ngày đêm vùi mình vào những trò chơi trong thế giới ảo này mong muốn điều gì? Mặc áo giáp lóng lánh, cưỡi ngựa oai phong ngạo nghễ trên tường thành khiến cho người khác phải ghen tỵ, ngưỡng mộ ư? Làm thế để được gì nào?
Ngụy Trì lắc đầu, hơi thở ấm áp của hắn như chạm vào được khuôn mặt Nghiêm Nghiễm “Anh cũng không biết, chỉ là thấy thích như vậy.” Ngẫm lại hình ảnh đó, non xanh nước biếc như tranh họa đồ, anh với em, cưỡi ngựa trắng, lưng đeo trường kiếm, nắm tay nhau đi tới cùng trời cuối đất.
Nghiêm Nghiễm lúng túng, co người lại “Thôi, ngủ đi.”
Yên tĩnh. Tiếng gió. Tiếng mưa. Tiếng thở đều đều. Nghiêm Nghiễm nhắm mắt, nửa mơ nửa tỉnh. Ngụy Trì lại mở miệng “Nghiêm Nghiễm.”
“Ừ?”
“Anh đã từng hôn em.”
“Hả?”
“Lần trước, lúc anh bị bệnh ấy, cái tối em ngủ cùng với anh.”
“Ừ.”
“Sáng hôm sau, lúc em chưa tỉnh. Anh hôn em, hôn trên mặt, chỗ này này.”
Ngón tay ấm áp của hắn khẽ chạm vào gò má, Nghiêm Nghiễm ngẩn người, một lúc sau mới hiểu được vấn đề “Cái gì?”
Trong bóng tối, Ngụy Trì khoan khoái quay người nhìn Nghiêm Nghiễm, hàm răng trắng đều của hắn nhe ra “Tỉnh rồi phải không? Anh đùa em ấy mà. Ha ha…”
Nghiêm Nghiễm hít một hơi thật sâu.
“Rầm…” một tiếng, có người nào đó đã bị đá xuống giường. “Xin lỗi, thật ngại quá, tôi không có thói quen ngủ cùng người khác.”
-‘๑’-
(1) “Nhi nữ tình trường, anh hùng khí đoản” (儿女情长,英雄气短 ér nǚ qíng cháng, yīng xióng qì duǎn)
Câu thành ngữ Hán Việt này có nguồn gốc xuất phát từ một câu trong hồi thứ 18 của “Thủy hử ký” (không phải “Thủy hử truyện”).
Nhi nữ: tức là nam và nữ, trai và gái. Tình trường: quyến luyến chuyện tình ái, yêu đương. Anh hùng: người có tài năng, chí lớn. Khí : chí khí, sự phấn đấu, nỗ lực, quyết tâm. Đoản : ngắn
Ngụ ý đại khái của câu thành ngữ trên là: Tình yêu nam nữ quyến luyến với nhau không rời, thì chí khí phấn đấu của người đàn ông sẽ tiêu tan.