Ngày hôm sau lúc Ân Thiệu Hành tỉnh lại nhìn thấy gương mặt Lewis thì ngây ngẩn một hồi, tiếp theo không làm kinh động cậu, nhẹ tay nhẹ chân rời giường, sửa soạn xong thì ra cửa đi làm.
Trên đường, Ân Thiệu hành gọi điện thoại cho Ân Mật Nhiên, giọng nói của đối phương có chút mơ hồ: “Alo?”
“Mật Nhiên.”
Bên kia bỗng an tĩnh lại, Ân Thiệu Hành nghe thấy cậu hắng giọng một cái: “Thiệu Hành? Làm sao vậy?”
“Khi nào thì em trở về.” Tuy là câu hỏi, nhưng giọng điệu của Ân Thiệu Hành lại không phải dùng để hỏi.
“… Em mới đi ba ngày a.”
Ân Thiệu Hành thở dài một hơi: “Anh nhớ em.”
“Nhưng mà tiến độ bên này vẫn còn thiếu một chút.” Ân Mật Nhiên hơi do dự.
“Còn khoảng bao lâu?”
“Cái này… em cũng không chắc, khoảng một tháng đi?”
Mắt Ân Thiệu Hành tối sầm lại, lập tức khẽ cười một tiếng: “Em không sợ anh ở ngoài bị tiểu yêu tinh nào cướp mất?”
“Anh dám?!” Ân Mật Nhiên lập tức kích động, một lúc sau lại bình tĩnh nói: “Sẽ không, em tin tưởng anh.”
“Cái này khó mà chắc được, lỡ như thì sao?” Ân Thiệu Hành cố ý nói như vậy.
“Em… em đây sẽ không cần anh nữa.”
“Được rồi, đùa thôi, yên tâm đi.” Ân Thiệu Hành trấn an cậu.
“Tin rằng anh cũng không dám.”
Sau khi hai người hàn huyên vài câu Ân Mật Nhiên liền nói có việc phải làm, lại bảo hắn lái xe cẩn thận.
“Được, hôn anh một cái?”
Tiếp theo chợt nghe Ân Mật Nhiên thoải mái mà ‘moa’ qua điện thoại một tiếng thật to.
“Yêu em.” Ân Thiệu Hành hoàn toàn được trấn an rồi, nói xong liền cúp máy.
Sau khi tan tầm Ân Thiệu Hành về chỗ ở, nhìn xem hoa khổng tước đầy sân đột nhiên quỷ thần xuôi khiến thế nào lại nhớ đến Lewis, vì vậy liền chụp ảnh hoa gửi cho cậu.
Lewis nhắn về: Thật đẹp!
Ân Thiệu Hành: Muốn nhìn tận mắt không?
Lewis: Ở đâu nha?
Ân Thiệu Hành: Nhà tôi.
Lúc này đối phương liền không có động tĩnh.
Ân Thiệu Hành cũng không để ý, vứt di động qua một bên đi làm việc. Không nghĩ tới bề bộn quá mức mà quên mất ăn cơm, Ân Thiệu Hành ấn ấn dạ dày có chút đau mà không khỏi cảm thấy chua xót, ngày không có vợ ở nhà, thật sự khó khăn a, nhưng em ấy chính là không về được.
Nghĩ tới đây Ân Thiệu Hành gọi điện cho Lewis: “Tới đây.”
“Hả?” Lewis vừa nhận điện thoại liền nghe được một câu không đầu không đuôi như vậy, không khỏi hơi nghi hoặc.
“Tới nhà của tôi.”
“Chuyện này… chuyện này không được đâu.”
“Ít nói nhảm, cậu có tới hay không?” Dạ dày Ân Thiệu Hành lại bắt đầu co rút, không muốn nói thêm nữa.
Nghe thấy giọng nói của hắn có chút không đúng, Lewis hỏi: “Ngài làm sao vậy?”
Ân Thiệu Hành trực tiếp cúp máy.
Lewis lại càng hoảng sợ, có chút thấp thỏm bất an, cuối cùng vẫn là thay đồ đi ra ngoài. Thời điểm vội vội vàng vàng đi đến Ân trạch thì Ân Thiệu Hành đang ngồi trong sân hút thuốc, mới đầu Lewis vẫn chưa nhìn thấy hắn, nhưng lại ngửi thấy mùi thuốc lá trước tiên, tìm kiếm men theo đó thì nhìn thấy đốm lửa lập lòe trong đêm tối.
“Đến rồi?” Không biết Ân Thiệu Hành hút nhiều hay ít, giọng nói so với bình thường lại càng thêm trầm thấp.
Ân Thiệu Hành chụp lấy tay cậu, cầm điếu thuốc hít một hơi rồi chậm rãi phun lên mặt cậu. Bên trong khói mù lượn lờ, khuôn mặt cùng hình dáng Ân Thiệu Hành trở nên mơ hồ, nhưng Lewis vẫn là nhìn thấy đôi mắt thâm thúy của hắn xuyên qua làn khói nhẹ, giống cười nhưng không phải cười nhìn cậu một cái.
“Khụ khụ khụ…” Lewis bị sặc, nhưng vẫn bị động tác của Ân Thiệu Hành làm ra lửa.
“Đi nấu chút cháo cho tôi.” Ân Thiệu Hành dập tắt điếu thuốc vỗ mông Lewis nói.
“Buổi tối lại chưa ăn cơm?” Lewis nghe xong đã biết rõ chuyện gì xảy ra, nhịn không được trừng Ân Thiệu Hành.
Ân Thiệu Hành cũng không so đó cậu quá phận, bâng quơ nói: “Quên.”
Lewis cũng không biết nói hắn cái gì, có chút tức giận mà vào nhà nấu cháo cho hắn.
Ân Thiệu Hành nhìn theo bóng lưng của cậu, đột nhiên cảm thấy dạ dày không còn khó chịu như vậy nữa rồi, Thầm nghĩ: Ân Mật Nhiên không phải không nguyện ý trở về sao, vậy hắn sẽ gọi Lewis đến, dù sao chuyện phải làm đều giống nhau a.
Sau khi Lewis nấu cháo xong thì nhớ cho thêm chút muối, thời điểm đang muốn bỏ vào thì dừng lại, đổi muối thành đường.
Ân Thiệu Hành húp mấy ngụm liền nhíu mày: “Ngọt?”
“Chỉ là cháo hoa không có mùi vị, em liền bỏ thêm chút đường.” Lewis giải thích.
Ân Thiệu Hành cũng không tiếp tục bắt bẻ, hai ba lần liền húp xong chén cháo, đưa chén dốc ngược trước mặt Lewis ý bảo còn muốn nữa.
Lewis lại đi múc cho hắn một chén: “Húp từ từ thôi.”
Ân Thiệu Hành hiếm có được một lần nghe lời cậu, chậm rãi thong thả húp cháo, mỗi một ngụm liền liếc mắt nhìn cậu một cái. Lewis bị nhìn đến không được tự nhiên, rồi lại chớp mắt mỉm cười nói: “Làm gì cứ nhìn em mãi vậy?”
Ân Thiệu Hành húp xong ngụm cuối cùng mới chậm rãi phun ra một chữ: “Ngọt.”
Lewis tiến đến gần hôn một cái lên mặt hắn, tiếp theo đứng dậy chuẩn bị dọn dẹp chén bát, Ân Thiệu Hành nói: “Để đó, ngày mai có người dọn dẹp.” Nói xong liền kéo cậu lên sân thượng, mình thì thoải mái nằm xuống ghế dựa, lại để cho cậu ngồi một bên mát xa dạ dày cho hắn.
Lewis nhẹ nhàng vuốt ve hắn, cũng không dám dùng quá sức, dù sao hắn cũng vừa ăn xong, sợ dẫn đến hiệu quả ngược lại.
“Hoa đẹp không?” Ân Thiệu Hành hỏi cậu.
Nói đến đây Lewis lập tức hưng phấn: “Ngài cũng thích hoa khổng tước sao?”
Ân Thiệu Hành lắc đầu: “Người yêu tôi thích.”
Lewis không nói, im lặng nhìn sân thượng đầy hoa, trong lòng lại cảm xúc ngổn ngang. Ân Thiệu hành cũng không nói gì nữa, ngược lại là nghiêng đầu đánh giá cậu.
Lewis đắm chìm trong suy nghĩ của mình nên không phát giác được ánh mắt chăm chú của người bên cạnh, vẫn là thời điểm một cơn gió mang theo hương hoa thổi tới, mới khiến cậu lập tức hoàng hồn: “Người ấy có bộ dạng gì?” không tự chủ được liền hỏi ra.
“Em ấy a.” Ân Thiệu Hành cũng không nghi ngờ, ngược lại bắt đầu hồi tưởng: “Thông minh, xinh đẹp…” Nói một tràng những ưu điểm.
Lewis có chút không được tự nhiên, lại lấy thêm dũng khí mà tiếp tục hỏi: “Còn em?”
“Cậu?” Không biết Ân Thiệu Hành nghĩ tới cái gì, cười ra tiếng, sau một lúc mới đàng hoàng phun ra một chữ, “Lãng.”
Lewis mở to hai mắt, vài giây sau mới phản ứng lại được, lập tức chậm rãi luồn tay vào quần áo Ân Thiệu hành, nhìn hắn lộ ra một nụ cười quyến rũ: “Như vậy Ân tổng rất thích sao?”
“Nhìn biểu hiện của cậu.” Nói xong liền kéo người qua.
Sau đó Ân Thiệu Hành ôm người vào phòng tắm, sau khi rửa sạch liền ném một cái áo thun rộng thùng thình cho cậu: “Mặc của tôi.”
“Đồ lót?” Lewis hỏi.
Ân Thiệu Hành cong môi: “Đồ lót cũng muốn mặc của tôi sao?”
“Của anh quá lớn.” Một câu hai ý nghĩa. Lewis thầm nghĩ, không phải là hắn thích mình lãng sao, vậy cứ lãng đi.
Ân Thiệu Hành như là bị lấy lòng rồi, đưa tay sờ mặt cậu: “Ở chỗ này không cần mặc.”
Thời điểm trên giường Lewis có chỗ ngoài ý muốn, cậu cho rằng Ân Thiệu Hành sẽ để cho cậu ngủ trong phòng khách, không nghĩ tới…
“Để ý?” Ân Thiệu Hành thấy cậu đứng bên giường bất động liền hỏi một câu.
“Em nghĩ ngài sẽ để ý.”
Ân Thiệu Hành khẽ cười một tiếng: “Cái này có gì đâu phải ngại.” Lại không giải thích thêm nữa, sau khi nằm xuống vỗ vỗ vị trí bên cạnh ý bảo cậu đi lên.
“Em vẫn là ngủ bên cạnh ngài đi.” Lewis do dự mở miệng.
“Nếu không dứt khoát ngủ trên người tôi?” Ân Thiệu Hành đùa giỡn nói.
Kết quả Lewis rồi lại nghiêm túc gật đầu: “Cũng được.”
Cuối cùng dĩ nhiên vẫn là Ân Thiệu Hành nhường lại bên cạnh cho cậu.
Lewis ngửi thấy mùi vị quen thuộc liền chậm rãi thả lỏng gánh nặng trong lòng, chìm vào mộng đẹp.