Quan Hệ Đẫm Máu

Chương 61: Tình cảm mơ hồ được xác định (1)



Chương 61 Tình Cảm Mơ Hồ Được Xác Định (1)

Khi người khác nói rằng bạn có vẻ luôn bình tĩnh và dửng dưng, chỉ có bản thân bạn biết, sự bình tĩnh và dửng dưng lúc này đã đổi bằng bao nhiêu nước mắt; sóng yên phẳng lặng giờ này phút này đã từng bị đắm chìm bởi bao nhiêu con sóng. Tất cả thất bại và đau đớn, tất cả trải nghiệm trong cuộc đời đều là để đào tạo, rèn luyện bạn. Đừng nói năm tháng tàn nhẫn, kỳ thực nó đã rất dịu dàng đối với bạn.

**

Thiệu Vũ nhìn Thiên Châu, ánh mắt trầm tĩnh hờ hững lại đầy sự quan tâm: “Em còn chưa khoẻ, nơi này gió lớn, về thôi.”

Lâm Khánh Phong cười lạnh: “Về? Từ này nghe có vẻ ngượng tai.”

“Chẳng lẽ phải như thiên chủ đây, dùng từ ‘theo anh’?”- Thiệu Vũ không nhanh không chậm đáp lại.

“Về” là “Theo anh” hoàn toàn khác nhau về nghĩa đen lẫn nghĩa bóng, từ “Về” là để chỉ một nơi an toàn, ám chỉ rằng nói mà cô sắp tới sẽ là một mái ấm vững bền cho cô, còn “Theo anh” tức là bắt cô phải chịu đựng gian khổ mà bản thân người đó cũng không lường được.

Lâm Khánh Phong đương nhiên là nghe ra được hàm ý này, sắc mặt hắn đanh lại, lãnh đạm nhìn Thiên Châu: “Đi.”

“Không đi đâu hết.”- Thiệu Vũ dứt khoát lên tiếng, càng nắm chặt tay Thiên Châu hơn, giận giữ nhìn Lâm Khánh Phong: “Cậu có tư cách gì để tiếp tục ở bên cạnh cô ấy?”

Phải, ý của Thiệu Vũ chính là như vậy, Lâm Khánh Phong có tư cách gì? Lúc cô đau đớn sau ca phẫu thuật phá thai kia, hắn đang ở đâu? Cả tuần nay Thiên Châu điều sốt cao, ban đêm không ngủ ngon giấc thậm chí không thể bước đi ra khỏi phòng, hắn đang ở đâu?

Không một cú điện thoại.

Không một lời hỏi thăm.

Thử hỏi, hắn có tư cách gì để đưa cô theo hắn?

Lâm Khánh Phong vẫn bỏ ngoài tai lời nói của Thiệu Vũ, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn Thiên Châu như đang muốn cùng cô đấu sự nhẫn nại.

Hai người đàn ông, trầm tĩnh và nho nhã, người kia lạnh nhạt nhưng tràn đầy sự cuồng ngạo kết hợp cũng một cô gái xinh đẹp vượt mức cần thiết, khung cảnh này khiến nhiều người tò mò dời mắt xem.

Nhiều cô gái còn liếc mắt đưa tình hy vọng có thể hưởng thụ cảm giác được hai người đàn ông xuất chúng kia nhìn đến.

Nhưng quá thất vọng, trong mắt hai người họ chỉ có một mình cô gái ở giữa kia.

Thiên Châu khẽ thở dài, rút hai cánh tay đang bị hai người giữ chặt lại, sau đó đi đến trước mặt Thiệu Vũ.

“Tôi đi với anh ấy, sẽ không sao.”- Giọng nói cô rất nhỏ, nhỏ đến mức không có chút sức lực nào, vốn dĩ thể trạng còn yếu nhưng vừa rồi còn dùng sức đánh nhau với máy tên côn đồ kia khiến Thiên Châu khá mệt mỏi.

“Thiên Châu…”- Thiệu Vũ còn định nói gì nữa nhưng lại nhìn thấy một nụ cười nhạt trên gương mặt của Thiên Châu.

Cô đang cười với hắn, một nụ cười yếu ớt nhưng lại chân thành vô cùng.

Là đang cảm kích hắn sao?

Thiệu Vũ thở dài, kề sát vào tay cô nói khẽ: “Đau đớn là tất yếu, nhưng có chịu đựng hay không, cô có quyền lựa chọn.”

“Nha đầu, đi thôi.”- Giọi nói không vui của Lâm Khánh Phong phía sau vang lên, Thiệu Vũ nói gì hắn không nghe thấy nhưng chỉ nhìn thấy tư thế thân mật này của hai người đã đủ lí do để Lâm Khánh Phong muốn giết người rồi.

**

Dòng người tấp nập đến mức không còn một chỗ trống trên đường, các khu chợ đêm lại bày ra những món hang đẹp mắt, có người sẽ vội vàng lướt qua, có người dừng lại xem xét, cũng có người ngay cả một cái liếc cũng không có thời gian.

Tất cả điều có thế giới riêng của mình.

Vậy nên mới nói, muốn làm một phần trong thế giới của nhau phải xem bạn một là có thể đủ kiên nhẫn để dừng lại đợi một ai đó hay không, hai là xem bạn có đủ tốc độ chạy cùng ai đó hay không?

Trên thực tế, câu nói “Có tình yêu sẽ vượt qua tất cả” mà người ta thường nói chỉ là lý thuyết, không! Tình yêu bao hàm rất nhiều yếu tố ảnh hưởng, là lòng tin, là kiên nhẫn, là thấu hiểu hay ngắn gọn với hai chữ: Thực tế.

Dương Tịnh An vốn là người thích náo nhiệt, nên những nơi đông đúc sẽ khiến tâm trạng cô vui lên, đôi mắt xinh đẹp long lanh nhìn những quầy bán đồ chiên hoặc những nơi bán những món ăn hấp dẫn…

“Chật, chậc, xem kìa, nước miếng sắp tràn ra rồi.”- Tiếng tặc lưỡi nhàn nhã vang lên, mang theo một chút ý chế giễu hoặc là ý cười không khó nhìn ra, vừa nói, người đó còn khoa trường dùng khăn giấy lau miệng cho cô.

“Anh… sao anh cứ như oan hồn không tan vậy?”- Dương Tịnh An thở dài, khí thế bừng bừng khi nhìn thấy đồ ăn của cô dừng lại trên người Lâm Khánh Nam thì không khác nào quả bóng xì hơi.

“Những nơi này thật quá phức tạp, một người con gái học cao như em sao lại thích những nơi bình thường này.”- Lâm Khánh Nam mặc kệ lời cô nói, ánh mắt nhìn xung quanh một chút, nơi này đông đến nỗi sắp thiếu không khí, cộng thêm cái dáng người cao lớn nổi trội của anh thì giống như là một cây cột đèn giữa đường đi, dời mắt là có thể thấy quang cảnh phía xa xa, chả bù cho Dương Tịnh An chỉ cao 1m65 đứng gần Lâm Khánh Nam cô cảm giác rằng mình rất không thoải mái, giống như kiểu…tự ái.

“Thiếu gia à, đây là nơi của những người tầm thường chúng tôi, anh xuất thân cao quý thì không nên đến đây sẽ làm dơ giày của anh, tôi nghĩ nếu nôi này phức tạp vậy thì những tụ điểm mà anh hay tới chắc sẽ rất văn minh.”- Dương Tịnh An khoanh tay trước ngực, ánh mắt đầy chế giễu.

Ai ngờ Lâm Khánh Nam gật đầu làm như là điều dĩ nhiên: “Đúng vậy, ít nhất nơi tôi thường đến cũng không chen lấn như vậy, thật mất lịch sự.”

“Vậy thì ra khỏi chỗ này, tuyệt đối đừng đi theo tôi.”- Dương Tịnh An thật sự chỉ hận không thể tiến lên đấm cho tên đàn ông trước mặt vài đấm.

“Nhưng tôi cũng muốn tìm hiểu một chút về những nơi như vậy, hay là em làm hướng dẫn viên cho tôi đi.”- Lâm Khánh Nam cười nhìn cô.

Dương Tịnh An cười lạnh, chế giễu nhìn anh: “Thiếu gia à, tôi lấy phí tư vấn cao lắm đó.”

“Không thành vấn đề.”

“10 triệu có là vấn đề không?”

“Chuyện nhỏ.”

“Anh…”

“Đi thôi.”- Nói rồi Lâm Khánh Nam kéo cô đi.

“Anh, anh làm tôi tức chết mà.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.