Hơn 2 năm qua đi, Tần Việt và Thẩm Kiến Thanh không phải sẽ gặp mặt vào mỗi thứ 6 hàng tuần, có lúc Thẩm Kiến Thanh bận thì sẽ báo cho Tần Việt một tiếng trên WeChat.
Hầu hết các tin nhắn thoại sẽ nhanh chóng kết thúc trong vỏn vẹn vài giây.
Quan Hướng Thần từng nghe qua một lần khi ăn cơm ở chỗ Tần Việt, cô nàng chống cằm suy tư hồi lâu, bình chân như vại đánh giá Thẩm Kiến Thanh có một giọng nói vừa ngầu vừa cuốn, khi nói nhanh thì mạnh mẽ, chậm lại một chút thì hình tượng duyên dáng, mềm mại sẽ đập thẳng vào mặt.
Quan hệ của Tần Việt và Thẩm Kiến Thanh đã kéo dài gần 3 năm, sự quen biết này đương nhiên sâu sắc hơn Quan Hướng Thần nhiều.
Nhiều đến nỗi sắp trở thành thói quen, có thể dễ dàng nắm bắt mà không cần để tâm.
Lúc này, tốc độ nói của Thẩm Kiến Thanh rất chậm, rất rất chậm, trên môi nở nụ cười, đuôi mắt vểnh lên.
"Sao lại nhìn tôi như vậy, tôi có nói gì sai à?" Thẩm Kiến Thanh hỏi.
Khi nói chuyện, Thẩm Kiến Thanh hững hờ đưa ngón trỏ lên, vén những sợi tóc vương trên cổ Tần Việt.
Không khí lạnh trong hành lang thừa dịp áp lên làn da ẩm ướt của Tần Việt, cô run rẩy theo bản năng, cổ tay móc ra sau, để một góc cứng của hộp giấy đè lên cạnh đùi.
"Có khi nào, tôi đến không phải để tìm chị không?" Tần Việt nói.
"Hả?" Thẩm Kiến Thanh đẩy đầu gối phải về phía trước, cong chân, tự nhiên nhấc gót chân khỏi chiếc cao gót màu đen, "Vậy thì..."
Thẩm Kiển Thanh đang nói thì giữa chừng, cửa phòng 312 đột nhiên bị đẩy ra từ phía bên trong, phát ra vài tiếng "cót két" chói tai.
Cô ấy theo bản năng quay đầu lại thì thấy Trần Vi đang lo lắng, bồn chồn cầm điện thoại đi ra, tìm người cứu mạng.
"Mấy người rốt cuộc bao giờ mới về? Tuần sau tôi phải đến sở 6 làm thực nghiệm rồi, bảng còn chưa chỉnh xong, mấy người muốn tôi giải thích với thầy Mộ thế nào đây hả?!"
"Tôi mà làm được thì tôi chắc chắn đã sửa rồi! Vấn đề nó là bảng vi sóng cao tần, chip lại dễ vỡ, kỹ năng hàn gà mờ của tôi thật sự không làm được!"
"Có sinh viên ở lại trường nào kỹ năng tốt chút không?"
"Mấy người tốt nhất là chuẩn bị quan tài cho tôi đi."
"..."
Cúp máy, Trần Vi suy sụp đập đầu "rầm rầm" vào tường, dọa sợ các sinh viên đang hóng hớt ở cửa đến lạnh sống lưng, ấp úng chào hỏi Thẩm Kiến Thanh, "Chào cô Thẩm ạ."
Trần Vi quay ngoắt đầu, hai mắt sáng rực, "Cô Thẩm, cấp cứu giang hồ!"
Tay Thẩm Kiến Thanh vẫn còn đang khều tóc Tần Việt, bị biểu cảm dọa người của Trần Việt làm cho giật mình, 5 ngón tay cuộn tròn theo bản năng, giữ lấy cổ Tần Việt.
"Sao nóng vậy?" Thẩm Kiến Thanh nhanh chóng nhìn về phía Tần Việt, đồng thời xỏ gót chân vào giày, xòe ngón tay ra, giữ chặt cổ Tần Việt hơn, "Đội nắng cả đường đi à?"
Thẩm Kiến Thành vừa đi ra từ phòng điều hòa, tay rất mát, vừa tiếp xúc với da Tần Việt liền lập tức thẩm thấu vào lỗ chân lông, tùy ý lan tỏa vào khung xương và thần kinh.
Tần Việt không thể không nín thở tập trung, cầm cự trước cơn k1ch thích đột ngột, chậm chạp vài giây mới hé môi.
"Tôi..."
"Cô Thẩm, giúp tôi hàn hai con chip với!"
Giọng Tần Việt hoàn toàn bị Trần Vi lấn át, buộc phải dừng lại.
Thẩm Kiến Thanh cau mày, rồi lại thả lỏng rất nhanh, dựng cổ áo Tần Việt lên, sau đó đút tay vào túi quần, nói với Trần Vi: "Chip cô chọn ngang ngược quá, tôi cũng không xử lý được."
"Aaaa!" Trần Vi sắp phát điên, "Tuần sau đến sở 6 làm thực nghiệm không chỉ có đơn vị chúng ta thôi đâu, còn có Lâm Công 071 nữa đó, một cô gái đầu tắt mặt tối kéo thiết bị từ dưới chân núi qua, tôi mà đem con bỏ chợ thì sau này lấy đâu ra mặt mũi hợp tác tiếp?"
"Nghiêm trọng vậy sao?" Giọng điệu lo lắng của Thẩm Kiến Thanh có phần chiếu lệ.
Trần Vi bị k1ch thích, quay người trở về, "Tôi sẽ đến Quang Điện tìm thầy Mộ chịu đòn nhận tội ngay bây giờ!"
"Đợi đã."
"Đợi nữa là bị người ta đánh chết đấy! Ơ? Ai mới nói đó?"
Trần Vi và Thẩm Kiến Thanh đồng thời nhìn Tần Việt, người sau nhanh chóng nói: "Em có cách?"
Ngoại trừ chút chuyện lật tới lật lui trên giường, Thẩm Kiến Thành hoàn toàn không biết gì về chuyện riêng của Tần Việt, thậm chí còn không biết chỗ làm của cô ở ngay cạnh trường mình.
Lúc này cô đột nhiên lên tiếng, đương nhiên Thẩm Kiến Thanh sẽ nghi hoặc.
Tần Việt ho vài tiếng, bắt gặp ánh mắt thăm dò của Thẩm Kiến Thanh, "Tôi hàn được."
Kinh ngạc lập tức lóe lên trong đáy mắt Thẩm Kiến Thanh.
Giây tiếp theo, cô ấy hạ mày, sự chú ý rơi trên cổ họng Tần Việt.
Sau khi ho, giọng nói của Tần Việt khàn khàn, mặt trắng đến nỗi có thể so bì với bức tường phía sau.
Nhìn lại 2 năm quen nhau, hình như cô lúc nào cũng ốm yếu.
Mệt mỏi vì công việc chăng?
20 tuổi đã hàn được bảng nhiều chi tiết thì hẳn là bình thường tiếp xúc không ít.
Cô làm công việc gì?
Thẩm Kiến Thanh nhìn Tần Việt chăm chú, đáy lòng chợt nảy sinh cảm giác muốn khám phá cô.
Ở một bên, sự kích động của Trần Vi hiện lên cả trong lời nói, "Cô Thẩm, cô Thẩm, đây là ai thế?"
Thẩm Kiến Thanh không tập trung, nhất thời không phản ứng kịp.
Khi Trần Vi nói câu đầu tiên, Tần Việt đã đối chiếu cô nàng với giọng nói trong điện thoại, thấy Thẩm Kiến Thanh không phản ứng, cô liền chủ động nói, "Tần Việt, điện tử Lĩnh Khoa, đến giao bảng. Mấy phút trước có gọi cho cô Trần."
"Đúng, đúng, đúng! Phiền cô rồi!" Trần Vi khách sáo với người phụ nữ điên đập đầu vào thường vừa rồi cứ như hai người khác nhau.
Thẩm Kiến Thanh đứng ở bên cạnh, lúc này mới chú ý đến chiếc hộp giấy mà Tần Việt bê trong tay.
Thì ra cô làm việc ở Lĩnh Khoa.
Nhà máy lớn như vậy, hoạt động quanh năm suốt tháng không ngơi nghỉ, cô lại được trả lương theo sản phẩm, ăn mòn tuổi trẻ, có mệt mỏi thì cũng là tình trạng bình thường.
Khoan đã!
Thẩm Kiến Thanh chợt nhớ ra chuyện này.
Đó là, Tần Việt xuất hiện ở đây, thực sự không phải là để tìm cô ấy hả??
Vừa nãy cô ấy hơi bị tưởng bở, nói năng cũng thế...
Thẩm Kiến Thanh hơi cúi đầu, dùng ngón trỏ xoa xoa đầu mũi, thầm nghĩ, nói thì cũng nói rồi.
Hiếm thấy sư phụ Tần không tát cô ấy ngay tại chỗ.
Rộng lượng.
"Cô Thẩm..." Trần Vi huých cánh tay Thẩm Kiến Thanh, muốn nói lại thôi. Trong lúc Thẩm Kiến Thanh tự kiểm điểm, cô nàng đã nhận bảng mẫu từ phía Tần Việt, cũng đã nói cảm ơn, còn lén lút quan sát cô một lần, sau đó có phần nghi ngờ, "Cô ấy được không?"
Trông thật sự rất cao điệu.
Dựa theo kinh nghiệm của cô nàng, nhan sắc nhất định tỉ lệ nghịch với trình độ và năng lực, à, trừ Thẩm Kiến Thanh ra, cô ấy chỉ cần khoác lên mình sơ mi và quần tây, mái tóc xoăn sóng lớn màu hạt dẻ dường như sẽ trở nên nổi bật, là đóa hoa "kỳ diệu" có giá trị thưởng thức, lại sở hữu giá trị kinh tế.
"Kỳ diệu" hiếm có.
Làm sao có chuyện hai người như vậy lại xô phải nhau trên đường được chứ?
Trần Vi rất nghi ngờ thực lực của Tần Việt.
Nhưng câu hỏi này, Thẩm Kiến Thanh thật sự không trả lời được, cô ấy hiểu Tần Việt chẳng nhiều hơn Trần Vi là bao.
Suy nghĩ một lát, Thẩm Kiến Thanh dành câu hỏi này cho đương sự, "Có cách nào chứng minh là cô làm được không?"
Tần Việt hỏi Trần Vi, "Có bảng thừa không?"
Trần Vi nói: "Có chứ!"
"Tôi dùng bảng thừa để hàn hai con chip lại, nếu cô Trần thấy ổn thì đưa tôi bảng xịn sau."
"Được!"
Trần Vi nhanh chân dẫn Tần Việt vào 312.
Nghe thấy tiếng mở cửa, những ánh mắt hờn dỗi của 3, 4 người bên trong đồng loạt hướng tới, dọa Trần Vi một phen, " Tôi ra ngoài chưa được 10 phút mà đã không nhận ra rồi à?"
"Nhận ra, nhận ra chứ! Ấy, cô Trần," Thái Văn Các, nghiên cứu sinh tiến sĩ trong nhóm dự án của Trần Vi lách đến bên cạnh Trần Vi, nháy mắt ra hiệu chỉ vào Tần Việt nói, "Đây là đàn chị hay đàn em vậy?"
Trần Vi vừa nhìn là có thể nhìn thấu nụ cười lặt lẹo của Thái Văn Các, tức giận vô vào lưng cậu ta, gầm lên: "Là sư phụ Tần!"
Thái Văn Các đau đến kêu au áu, tức khắc không dám có ý nghĩ gì nữa.
Thẩm Kiến Thanh đi vào sau cùng xem kịch chưa đủ, vẫn muốn thừa nước đục thả câu, "Đúng là sự phụ Tần đấy, đến cứu cái bảng vi sóng cao tầng mà nghiên cứu sinh như cậu cũng không xử lý được."
Thái Văn Các khó tin, vị sư phụ này trẻ thế mà! Nhan sắc lại còn cao! À... vóc người cũng cao. Ngang ngửa với cô Thẩm đi cao gót, thể nào cũng hơn 170.
Khi nhìn thấy Tần Việt đã ngồi xuống và cầm máy khò, dễ dàng gỡ mô-đun lỗ xuyên mà cậu ta đã dùng hết ba bò chín trâu mới gỡ ra được, lại chỉ mất chưa đầy 10 giây để thêm thiếc vào khay hàn bên cạnh, đặt chip cảm biến, sửa lại bằng mỏ hàn, Thái Văn Các không khỏi cảm thán, "Mướt rượt, cao thủ!"
Thẩm Kiến Thanh không nói gì, nhưng ánh mắt thoáng bừng sáng cho thấy thấy rằng cô cũng thán phục với kỹ năng tay nghề của Tần Việt.
Bản thân Tần Việt cũng để ngoài tai, đứng dậy đưa tấm bảng cho Trần Vi nói: "Cô Trần xem đi."
"Không phải xem!" Trần Vi không nhịn được hưng phấn, "Hàn ngang với máy móc rồi còn xem xét cái gì nữa! Nhậm Giai Văn, lấy bảng!"
Nhậm Giai Văn đang ngơ ngác nhìn vội vàng ôm cục cưng của Trần Vi, đặt trước mặt Tần Việt, nói: "U4 bị cháy rồi, phải tháo ra hàn lại. Đây là chip nhập khẩu, chúng tôi chỉ còn một con, nhưng nó rất, rất giòn, khò hơi lâu xíu là hỏng luôn."
"Hiểu rồi." Tần Việt cầm bảng mạch, xác nhận các mạch điện xung quanh, sau đó đặt xuống, vươn hai tay qua vai, túm mái tóc dài buông xõa lại, sờ sờ sợi dây thun trên cổ tay phải.
"..."
Trong lúc bị Quan Hướng Thần cắt ngang lời trong phòng thay đồ, hình như cô đã để dây thun trong tủ rồi thì phải.
Tần Việt lặng lẽ thở dài, tầm mắt quét qua bàn, chuẩn bị lấy chiếc kẹp thừa dùng làm trâm cài tóc.
Tay vừa chạm tới thì chợt có đầu ngón tay lành lạnh lướt qua sau gáy.
Động tác của Tần Việt khựng lại, mái tóc sau đầu rất nhanh đã được Thẩm Kiến Thanh túm lên, nghe thấy cô ấy nói: "Làm việc của em đi."
Ánh nhìn của Tần Việt di chuyển về phía đuôi mắt, bàn tay đã giữ tóc chậm rãi buông ra, "Ừ."
Quá trình đợi máy khò nóng lên không quá 7, 8 giây, một vật không biết là gì chạm vào mái tóc dài dày của cô, xoắn lại, cài vào, buộc thành một búi thấp ở xương chẩm. Người giúp cô búi tóc còn không quên tỉ mỉ vén những sợi tóc xõa ở hai bên mai có thể gây vương víu ra sau tai rồi mới nói: "Được rồi."
Tần Việt cúi đầu nhìn bảng mạch màu đen, xuất hiện xúc cảm nhẹ nhàng ngón tay của Thẩm Kiến Thanh quét qua vành tai.
"Cảm ơn." Tần Việt nói.
Thẩm Kiến Thanh còn chưa lên tiếng trả lời thì đã bị Trần Vi khó tin chen ngang, "Cô Thẩm, đây không phải chiếc trâm ngọc cô mua ở chợ đồ cổ hay sao? Vậy mà cũng chịu cho người khác dùng!"
Thẩm Kiến Thanh đưa tay cố định lại chiếc trâm lỏng lẻo, tóc xoăn vương vãi được vén ra phía sau, "Tôi lấy lại cái trâm hoặc Tần Việt tiếp tục hàn bảng cho cô, chọn một trong hai đi."
Trần Vi nói: "Nhất định là hàn bảng rồi!"
Trần Vi quay người, dựa vào cạnh bàn quan sát.
Trong phòng thí nghiệm yên tĩnh, chỉ có tiếng "vù vù" buồn tẻ của máy khò.
Chưa tới 2 phút, Tần Việt đã đặt súng khò xuống, nói với Trần Vi: "Xong rồi."
"Nhanh dữ!" Trần Vi vẫy tấm bảng như bảo bối để hạ nhiệt.
Đèn nguồn phát sáng.
"Được rồi, được rồi! Hahahaha! Sư phụ Tần, tay nghề của cô đỉnh quá!" Trần Vi cười thành hoa loa kèn.
Tần Việt thản nhiên nhận lời khen, đẩy ghế ra rồi đứng dậy.
Thẩm Kiến Thanh đang tựa vào cạnh bàn ở ngay phía sau Tần Việt để hướng dẫn Nhậm Giai Văn, nghe thấy tiếng động thì ngẩng đầu, chạm mắt với Tần Việt.
Chậc, hờ hững.
Thẩm Kiến Thanh thẳng người, đi tới nói: "Trần Vi, không có gì thì chúng tôi đi đây."
"Đừng, đừng, đừng!" Trần Vi chắp tay về phía hai người, "Đã giúp thì giúp cho trót, để sư phụ Tần nhà cô chỉnh với tôi cho xong rồi hẵng đi! Chuyên môn thì có đấy nhưng hàn xì thật sự không phải điểm mạnh của tôi!"
Thẩm Kiến Thanh hiểu, nhưng... quan hệ giữa cô ấy và Tần Việt chỉ giới hạn trong một số chuyện cô tình tôi nguyện, không can thiệp lẫn nhau thì làm gì có chuyện "nhà cô nhà tôi"?
Làm chủ Tần Việt, cô ấy không làm được.
"Được." Tần Việt nói.
"Chắc chứ?" Ánh mắt do dự của Thẩm Kiến Thanh quét qua gương mặt vẫn còn nhợt nhạt của Tần Việt, "Cường độ công việc của em rất cao, chịu nổi không?"
"Chịu được."
"Được, vậy vất vả cho em rồi, chuyện của Trần Vi quả thực rất quan trọng."
Tần Việt gật đầu, lần nữa ngồi xuống.
Thời gian tiếp sau đó rất dài, Tần Việt được Trần Vi chỉ dẫn, tháo tháo dỡ dỡ trên một tấm bảng không lớn, có lúc còn phải cắt đứt, nối dây, cảnh tượng giật gân, Nhậm Giai Văn vừa mới được bảo nghiên [1], tháng 9 này mới chính thức nhập học chuẩn nghiên cứu sinh trố mắt đứng nhìn.
[1] Bảo nghiên: Được lên học cao học mà không cần thi đầu vào
Thẩm Kiến Thanh vẫn chưa đi, bắt chéo chân, tựa vào lưng ghế đọc tạp chí chuyên ngành điện tử.
Dư quang trông thấy biểu cảm của Nhâm Giai Văn, cô ấy rời mắt hỏi: "Không thích phần cứng à?"
Nhậm Giai Văn vội vàng lắc đầu, "Chỉ là thấy cô Trần to gan thôi ạ."
"Trần Vi to gan?" Thẩm Kiến Thanh cười hỏi: "To chỗ nào?"
Nhậm Giai Văn nhỏ giọng nói: "Sư phụ Tần dữ như vậy mà cô ấy còn dám sai khiến, lại còn không khách sáo chút nào."
Thẩm Kiến Thanh sửng sốt, quay đầu nhìn Tần Việt đang bận rộn ở phía chéo trước mặt—— Ngồi nghiêm chỉnh, vai hơi cong, cúi đầu mím môi, dáng vẻ nghiêm nghị quả thật có thể khiến cho đường nét lưu loát của cô toát lên vẻ "dữ", chỉ có điều...
Thẩm Kiến Thanh đột nhiên bật cười.
Cô ấy cố ý dằn âm thanh này xuống—— thói quen trong phòng thí nghiệm. Vốn là phản ứng rất đứng đắn, nhưng lại bị giọng nói vô cùng đặc sắc của cô ấy lây nhiễm, nghe như phát ra từ sâu trong cổ họng, vọt lên ngắn ngủi trong khoang miệng, mài mòn các góc cạnh, mới có thể từ từ tràn ra ngoài xoang mũi, môi và răng một cách êm dịu, mềm mại.
Kết quả hoàn toàn khác biệt với dự định ban đầu.
Hàng mi rủ xuống của Tần Việt tự nhiên chớp chớp, bàn tay vẫn không dừng lại.
Hàn kéo kết thúc, Tần Việt dứt khoát rút mỏ hàn ra, đưa bảng cho Trần Vi, "Thử xem."
Trần Vi đã nhìn thấy tia hi vọng, trên mặt ngập tràn hớn hở, "Hay quá!"
Công việc của Tần Việt tạm thời đã kết thúc, nghiêng người tựa vào lưng ghế.
"Cô Thẩm, cô cười cái gì thế?" Nhậm Giai Văn nhỏ giọng hỏi.
Thẩm Kiến Thanh đổi chân bắt chéo, ngón tay đè nhẹ cuốn tạp chí đặt trên đùi, "Cười em hiểu nhầm cô ấy."
Nhậm Giai Văn ngờ vực, "Hả? Không dữ sao?"
"Không dữ." Ánh mắt lười biếng của Thẩm Kiến Thanh quét qua bàn tay phải đang gác trên tay vịn ghế của Tần Việt, thon dài trắng trẻo, khớp xương rõ ràng, tư thể rũ xuống tự nhiên cũng như có như không mà kéo dãn hiệu ứng thị giác.
Không còn nghi ngờ gì nữa, Tần Việt sở hữu đôi bàn tay tuyệt đẹp, linh hoạt lại vững vàng.
...Linh hoạt.
Đôi chân bắt chéo của Thẩm Kiến Thanh hơi rụt lại, bất giác nhớ tới cảm giác xâm phạm tại nơi cấm địa chỉ xuất hiện vào những đêm khuya thanh vắng.
Người hung dữ sẽ không làm những việc đáng lẽ ra phải khiến con người ta đề phòng trở nên đáng mong đợi và quyến luyến như vậy.
Người hung dữ sẽ không dò hỏi, điều chỉnh hết lần này đến lần khác rồi hết lòng quan tâm đ ến cảm xúc của đối phương trong giây phút lý trí bị tách rời.
Người hung dữ sẽ không có được một đôi bàn tay ấm áp lại dịu dàng như vậy.
Ôi.
Nghĩ vậy, ưu điểm của sư phụ Tần cũng khá nổi bật đấy chứ, vậy mà trước đây cô ấy không phát hiện ra.
Thẩm Kiến Thanh nghiêng người, xương ngón tay chống cằm, ung dung, thong thả ngắm nhìn Tần Việt lại một lần nữa bị Trần Vi tiện tay sai khiến nhưng lại không chút phàn nàn.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Nhậm Giai Văn đợi mãi mà không thấy Thẩm Kiến Thanh trả lời, bèn nói: "Vẫn cảm thấy rất dữ nha."
Thẩm Kiến Thanh nghe vậy thì hoàn hồn, thấp giọng nói: "Yên tâm, chỉ là bề ngoài thôi, tính tình cô ấy rất tốt, cũng..."
Ánh mắt mang theo nụ cười của Thẩm Kiến Thanh khẽ lay động, sau đó dừng lại trên động tác vuốt v e ngón trỏ và ngón giữa của Tần Việt, hồi lâu sau mới nói: "Rất kiên nhẫn."