Các giảng viên sống trong khu tập thể cán bộ thường dùng bữa ở quán ăn Lâm Ký ở cạnh trường, rất gần, đi bộ đến đó mất chưa đầy 10 phút nên khi Thẩm Kiến Thanh trang điểm xong, thấy vẫn còn hơn 30 phút nữa thì yên tâm xách chai nước đóng đá, ra ban công tìm Tần Việt tán gẫu.
Thẩm Kiến Thanh nhàn nhã tựa vào cạnh cửa, hỏi Tần Việt đang dùng ngón tay bẻ cong một bông hoa nhài, "Tự dưng không bắt nạt chậu hoa làm gì?"
Tần Việt thu tay về, đút tay vào túi, cúi đầu nhìn hoa nhài đang dựng đứng trở lại, nói: "Chị không thấy rằng dù nó có cố gắng đến mấy, cũng vẫn sẽ bị bẻ cong, không thể chống trả, dáng vẻ này rất thỏa mãn tâm lý chinh phục của con người à?"
"???" Chỉ là một bông hoa thôi mà, tâm lý gì mà bi3n thái vậy.
Thẩm Kiến Thanh nghiêng đầu nhìn sang.
"Không." Thẩm Kiến Thanh nói.
Tần Việt ngẩng đầu, đôi đồng tử bình thản, lạnh nhạt.
Thẩm Kiến Thanh nhấp một ngụm nước nhỏ, cổ họng trơn tru, thoải mái, "Tôi vẫn thích ngắm nhìn trạng thái mâu thuẫn, cố gắng kiềm chế nhưng lại khó kiểm soát của nó như hiện tại hơn."
Thẩm Kiến Thanh xoay người đối diện với Tần Việt, sau đó đưa tay vén một lọn tóc xoăn, đầy ẩn ý nói: "Em không thấy nó hơi giống tôi sao? Ở một số thời điểm."
Tần Việt hiểu hàm ý của Thẩm Kiến Thanh, trong mắt lóe lên tia sáng, gần như hòa làm một với với hoàng hôn bên cạnh.
Thẩm Kiến Thanh nắm bắt được phản ứng nhỏ bé của cô, tâm trạng lập tức tốt lên, nghĩ thầm rằng gài bẫy tôi ở nhà em chứ gì, không trả lại cho em nguyên dạng thì tôi là người kém cỏi, dù gì cũng sống lâu hơn em 9 năm, vẫn có thể...
"Ừ." Tần Việt bỗng nhiên lên tiếng, nói: "Nó không giống chị."
Thẩm Kiến Thanh cau mày, vô cớ cảm thấy nét mắt của Tần Việt quá đỗi dửng dưng, trái lại lại lộ ra cảm giác không đáng tin cậy. Cô ấy bất động thanh sắc lắc lắc chai nước, ung dung nói: "Không giống chỗ nào?"
Tần Việt nói: "Nó không cắn tay tôi."
Dứt lời, Tần Việt ngước mắt, hai người nhìn nhau, đốm lửa tóe lên trong một khoảnh khắc.
Chưa đầy 3-4 giây, Thẩm Kiến Thanh không địch lại nổi, mở nắp chai uống một ngụm lớn, nói: "Ra ngoài!"
Bên ngoài ánh nắng thiêu đốt, Thẩm Kiến Thanh đi chưa được mấy phút đã bắt đầu lấy điện thoại quạt, mà Tần Việt...
Đâu rồi???
Thẩm Kiến Thanh nghiêng đầu, phát hiện xung quanh không có bóng dáng của Tần Việt, theo bản năng quay người tìm kiếm cô.
Quả nhiên, sư phụ Tần hòa thuận quá mức với mặt trời đang đủng đỉnh hưởng thụ ánh chiều tà.
Thẩm Kiến Thanh tìm một nơi râm mát đợi Tần Việt.
Trong lúc đợi, cô ấy vô tình phát hiện ra một vấn đề, "Tần Việt, em biết 20m này em đi mất bao lâu không?"
Tần Việt nói: "Không."
Thẩm Kiến Thanh lướt điện thoại, đưa cho cô xem đồng hồ bấm giờ.
"89 giây."
Thẩm Kiến Thanh quả thật khó bề tưởng tượng.
Tần Việt chỉ thờ ơ liếc nhìn điện thoại, thờ ơ nói "Bình thường", sau đó tiếp tục thờ ơ bước về phía trước, bỏ lại Thẩm Kiến Thanh co ro trong bóng tối cạnh bức tường, tay nắm điện thoại, không hiểu sao lại thấy chỉ số IQ của mình là một vùng thung lũng.
"..."
Thẩm Kiến Thanh hít một hơi thật sau, cất điện thoại, đuổi theo Tần Việt.
2 phút sau, cô ấy lại dừng lại lần nữa, 3 phút sau lại đuổi theo thêm một lần nữa.
Sau khi lặp lại tần số này 5 lần, Thẩm Kiến Thanh mất kiên nhẫn quay lại, suy sụp nói: "Sư phụ Tần, em mà lề mề thêm một bước nữa là chúng ta sẽ phải đối mặt với cảnh ngộ đáng xấu hổ là đến muộn đó. Em muốn bị người ta nhòm ngó trong lúc vào phòng riêng hả? Em nghĩ mà xem, lớp trang điểm của tôi cũng đã bị lem vì nóng rồi đây này."
"Khẩn trương lên, rề rà nữa là tôi chửi cho đấy." Thẩm Kiến Thanh đưa ra tối hậu thư cho Tần Việt.
Tần Việt trong ánh mắt tức giận của cô ấy khịt khịt mũi, giọng nói yếu ớt, "Tôi đi không nhanh."
Thẩm Kiến Thanh hơi ngơ ngác, nhanh chóng nhớ lại lúc mình đến Lĩnh Khoa đón Tần Việt trước đây, dường như cô cũng chậm chạp bước qua cổng rồi đi tới như vậy.
Sao cô ấy lại quên mất chuyện quan trọng chứ?!
Thẩm Kiến Thanh mím chặt môi, do dự một lát, đề nghị: "Hay là tôi gọi taxi cho em nhé?"
Tần Việt nhìn Thẩm Kiến Thanh một giây, tầm nhìn lướt qua cô ấy, chéo về phía trước, nói: "Hay là chị nghĩ lại đi?"
"Hả?" Thẩm Kiến Thanh nhìn theo ánh mắt của Tần Việt, quay đầu.
Dòng chữ lớn "Nhà hàng Lâm Ký" nằm ở ven đường cách đó 100m.
Cách cỡ đó mà gọi taxi là đang muốn xúc phạm ai vậy?
Thẩm Kiến Thanh thở dài, cảm thấy IQ của mình không chỉ là một cái thung lũng, mà còn là thung lũng lớn nhất Trái Đất—— Thung lũng chết Siberia.
"Tần Việt..."
"Cô Thẩm," Tần Việt bình tĩnh ngắt lời Thẩm Kiến Thanh, nói, "Chị đi trước đi, nếu tôi đến muộn thật thì sẽ không vào làm phiền mọi người, phiền chị xin lỗi thầy Kha thay tôi."
Thẩm Kiến Thanh buột miệng nói: "Tôi đi làm sao được? Quẳng một cô gái trẻ ốm yếu ở giữa đường là chuyện con người làm được à?"
Tần Việt im lặng, rút bàn tay vốn đang nằm trong túi ra, nhẹ nhàng xoa bụng.
Thẩm Kiến Thanh mỉm cười, "Cái hôm tôi ném em một mình trong nhà hàng, tôi quả thực không phải con người, bây giờ bồi thường có còn kịp không?"
Tần Việt hỏi: "Bồi thường như thế nào?"
Thẩm Kiến Thanh nhíu mày suy nghĩ, rất nhanh đã có đáp án, "Cho em mượn chút sức?"
Tần Việt hỏi: "Cho mượn như thế nào?"
Thẩm Kiến Thanh rất "chị gái" mà nhếch môi với Tần Việt, sau đó chuyển bước đến bên cạnh cô, nắm lấy cổ tay cô, nói: "Cho mượn như thế này."
Giây tiếp theo, Tần Việt bị lực nhẹ nhàng trên cổ tay kéo vào đường phố sầm uất, cô gặp ảo giác—— Những bước đi luôn chậm chạp dưới chân mình như thể được tiếp sức mạnh bởi bàn tay đang nắm lấy cổ tay của Thẩm Kiến Thanh mà dần trở nên nhanh nhẹn hơn.
Khóe miệng Tần Việt vì được chiều tà phác họa kỹ càng mà lộ ra nụ cười không rõ ràng.
Đưa mắt nhìn Thẩm Kiến Thanh lúc đi tìm cô là mặt mộc, bây giờ lại đặc biệt trang điểm tinh tế vì buổi xem mắt, nụ cười lại từ từ biến đổi.
————
Khi hai người đến nơi, vẫn còn cách 4-5 mới tới 7 giờ, chưa tính là muộn, nhưng là những người sau cùng.
Vốn dĩ không đến muộn cũng không sao, có mặt ở đây đều là các giảng viên quen thuộc trong viện, không ai chi li những tiểu tiết như hậu bối phải đến sớm vài phút, nhưng có ai mà ngờ, bạn trai Kha Lương Bình muốn giới thiệu với Thẩm Kiến Thanh hóa ra lại là Chương Dục, con trai độc đinh của thư ký lớn tuổi sở 2, ảo hơn nữa là, chính thư ký cũng tới, ngay từ khi Thẩm Kiến Thanh bước vào, ông đã dùng ánh mắt bố chồng nhìn con dâu nhìn cô ấy.
Thẩm Kiến Thanh không khỏi rùng mình, thầm nghĩ, bây giờ thịnh hành mốt đi xem mắt còn dẫn theo phụ huynh hả?
Thẩm Kiến Thanh thản nhiên né tránh ánh mắt, thong dong cười nói: "Xin lỗi các thầy cô, trên đường có chút chuyện nên chậm trễ, lát nữa tôi tự phạt ba ly."
Kha Lương Bình không vui trừng mắt với Thẩm Kiến Thanh, đứng ra bênh, "Tiểu Thẩm là do tôi đột ngột gọi tới, mọi người đừng trách cô ấy. Gần đây cô ấy bị tôi bắt tham gia dự án điều tra nghiên cứu, xử lý hồ sơ đăng ký dự án, bận ngập đầu ngập cổ."
Kha Lương Bình nói vậy, những giảng viên vốn không để bụng đồng loạt phụ họa.
Đến lượt thư ký, ông híp mắt đẩy kính, nói: "Không sao, không sao, còn trẻ mà không bận thì khi nào mới bận, nhưng cũng phải chú ý sức khỏe, trông cô gầy quá."
"Vậy mà không mau cho cô ấy ngồi?" Kha Lương Bình tranh thủ triệt để nói thay cho Thẩm Kiến Thanh.
Thẩm Kiến Thanh hiểu ý, liếc nhanh qua những chỗ trống còn lại.
Theo chiều kim đồng hồ, bên phải Chương Dục là thư ký, bên trái có một chỗ trống, sau đó là Trần Vi quay lưng về phía cửa, bên phải cô nàng lại có một chỗ trống khác.
Chẳng cần phải nói cũng biết hai chỗ trống tách biệt này là để dành cho ai, lại còn vô cùng hợp lý—— Thẩm Kiến Thanh ngồi cạnh Chương Dục xem mắt, Tần Việt ngồi cạnh Trần Vi, cũng không cần phải lo gượng gạo vì không quen ai.
Chậc, ai sắp xếp chỗ ngồi vậy, e rằng tối nay thông minh đến hói cả đầu mất.
Thẩm Kiến Thanh nghĩ thầm xong, Trần Vi hắt hơi một cái thật lớn, cuối cùng cũng chịu rời mắt khỏi máy tính, nhiệt tình nói với Tần Việt: "Sư phụ Tần, mau tới đây ngồi nè, hôm nay tôi nhất định phải chăm sóc cô thật tốt!"
Từ lúc bước vào, Tần Việt đã được Thẩm Kiến Thanh chặn nửa người, núp sau lưng cô ấy.
Trong tiềm thức, Thẩm Kiến Thanh vẫn cảm thấy Tần Việt không thích những nơi như thế này.
Nghe thấy Trần Vi gọi mình, Tần Việt bước ra từ phía sau Thẩm Kiến Thanh, nói: "Cô Trần..."
Đúng lúc Tần Việt lên tiếng, Kha Lương Bình đã rất cực kỳ tò mò về cô lập tức cười lớn đứng dậy, nói: "Cô chính là tiểu sư phụ nhà Tiểu Thẩm đấy à, trông ưa nhìn quá, trước kia Trần Vi còn lừa tôi, nói cô người đầy bụi đất giống cô ấy kìa."
Trần Vi thẳng thừng phủ nhận: "Em không hề!"
Kha Lương Bình trực tiếp ngó lơ, "Sư phụ Tiểu Thẩm mau ngồi đi. Tối nay mời cô đường đột quá, đừng trách tôi nha."
Kha Lương Bình giơ tay ra hiệu cho Tần Việt ngồi xuống bên trái Trần Vi, "Nếu không phải Trần Vi suốt ngày ngơ ngơ ngác ngác, không báo cho tôi chuyện cô giúp cô ấy thì làm gì có chuyện tôi để đến tận nửa tháng mới mời cô bữa cơm, lát nữa nhất định phải uống thêm hai ly."
"Thứ nhất, họ của cô ấy không phải Thẩm." Thẩm Kiến Thanh đột nhiên lên tiếng, "Cô ấy họ Tần, tên Tần Việt, việt trong siêu việt."
Kha Lương Bình nói: "Tôi biết chứ, nhưng gọi Tiểu Tần thì xa lạ quá, nhìn vào đã thấy không phải người ở tầng ba chúng ta rồi, gọi là sư phụ Tiểu Thẩm vẫn hay hơn."
Thẩm Kiến Thanh không hiểu nổi, "Có xa lạ cũng không thể tùy tiện đổi họ của người ta chứ ạ."
Kha Lương Bình xua tay, bình chân như vại giải thích, "Tiểu sư phụ nhà Tiểu Thẩm, gọi tắt là sư phụ Tiểu Thẩm."
"???"
Thẩm Kiến Thanh nhất thời không thể phản bác.
Kha Lương Bình tiếp tục: "Gọi như thế không chỉ bớt xa lạ, mà còn khiến người ta biết ngay rằng đây là người của em, cảm giác thân thuộc rất rõ ràng, đỡ phải hỏi nhiều."
Khóe miệng Thẩm Kiến Thanh giật giật, lâu sau, thốt ra một tiếng "Hơ" ngắn gọn từ giữa hai hàm răng.
Ngoài cô ấy ra, tập thể của họ không có người nào là bình thường hay sao?
Trong lòng, Thẩm Kiến Thanh âm thầm hỏi chính mình.
Bên cạnh cô ấy, Tần Việt thu vào toàn cảnh biểu cảm hoài nghi nhân sinh của cô ấy, nhưng trong lại là suy nghĩ hoàn toàn khác.
Cô cảm thấy tập thể này rất thật thà và năng động, giữa giảng viên và sinh viên, giữa lãnh đạo và giảng viên cũng không có ranh giới thân phận rõ ràng, rất đáng yêu, cô rất thích, tự nhiên càng thêm phần khao khát.
Tần Việt hơi cụp mí mắt, giấu đi ý cười đang sục sôi nơi đáy mắt, sau đó bước ra từ sau lưng Thẩm Kiến Thanh, nói với Kha Lương Bình, "Thầy thấy thế nào thuận miệng thì cứ gọi thế đó."
Kha Lương Bình lập tức vui vẻ cười không khép miệng lại được, "Vẫn là con gái hiểu chuyện, chẳng giống Trần Vi lõi đời, nói một câu lại cãi chem chẻm chem chẻm."
Trần Vi: "Hay là em đi về trước nha?"
Kha Lương Bình giả điếc, "Tiểu Thẩm, vừa rồi em nói thứ nhất, vẫn còn thứ hai hở?"
Chủ đề đột nhiên quay trở lại, Thẩm Kiến Thanh vẫn còn đang thầm cảm thán Tần Việt biết ăn nói giơ tay chỉ vào cô, quả quyết nói: "Thứ hai, cô ấy không uống được rượu."
Kha Lương Bình hỏi: "Tại sao?"
Con gái lần đầu tới bữa tiệc gần như toàn là người lạ, không uống rượu không phải rất bình thường sao?
Thẩm Khiến Thanh một lần nữa nảy sinh hoài nghi với cái tập thể này, cô ấy lười suy nghĩ, bịa bừa một lý do, nói: "Cô ấy cao vậy thôi chứ thật ra chỉ là một con mèo nhỏ ốm yếu, ăn có miếng cơm cũng nôn, làm sao dám để cô ấy uống?"
Kha Lương Bình ngạc nhiên, vội vàng quay đầu nói với Tần Việt: "Vậy lát nữa sư phụ Tiểu Thẩm gọi thêm canh dạ dày heo tiêu đi, tẩm bổ bụng dạ."
Tần Việt nghĩ lại năm chữ "con mèo nhỏ ốm yếu" trong miệng Thẩm Kiến Thanh, lễ phép nói: "Được, cảm ơn thầy Kha."
Kha Lương Bình: "Tôi phải cảm ơn cô mới đúng. Nhanh ngồi đi."
Kha Lương Bình đột nhiên nhớ ra, vội vàng kéo thư ký vào cuộc trò chuyện.
Ngay khi hai "lão làng" bận rộn, bầu không khí trên bàn lập tức trở nên thoải mái.
Trần Vi vừa rồi chịu đả kích liên tục, vẫn chưa hoàn hồn nên khi Thẩm Kiến Thanh đá vào chân ghế cô nàng, ý bảo cô nàng di chuyển sang chỗ ngồi bên cạnh, cô nàng liền di chuyển mà không cần suy nghĩ, sau đó nhìn thấy Thẩm Kiến Thanh do dữ một giây giữa hai chỗ ngồi liền nhau, nói với Tần Việt: "Em ngồi đây đi."
Chỗ ngồi vừa rồi của Trần Vi.
Chỗ còn lại cạnh Chương Dục, cô ấy ngồi.
Dù cô ấy không muốn xem mắt, nhưng vẫn phải giữ thể diện cho Kha Lương Bình, chỉ đành sắp xếp như vậy.
Trước khi ngồi xuống, Thẩm Kiến Thanh vịn vào lưng ghế, xoay người nhìn người đàn ông đã quan sát mình từ lâu bên cạnh, chọn cách mở đầu chính thức, "Anh Chương, ngưỡng mộ đã lâu."
Chương Dục đứng dậy, chìa tay phải về phía Thẩm Kiến Thanh, "Cô Thẩm quá khen."
Thẩm Kiến Thanh bắt tay anh ta, đồng thời đánh giá nhanh trong lòng—— Trông không tệ, phong thái cũng khá lịch thiệp, nghe nói còn là đối tượng đào tạo trọng điểm của sở 2, tiền đồ xán lạn, nhưng đáng tiếc, cô ấy cũng là người đồng tính.
Cũng...
Cùng lúc Thẩm Kiến Thanh buông tay phải xuống, cô ấy vội vàng dùng tay trái giữ Tần Việt chuẩn bị ngồi, nói: "Chờ một chút."
Tần Việt nghiêng đầu.
Thẩm Kiến Thanh hàn huyên với Chương Dực hai câu rồi đi đến bên cạnh Tần Việt, giọng nói chỉ đủ cho hai người nghe: "Lát nữa tôi đá vào chân em, em phải nói chuyện với tôi ngay."
"Lý do."
"Đương nhiên là cứu mạng rồi."
"Còn dẫn cả phụ huynh theo, tôi thật sự sợ là sau bữa cơm hôm nay, anh ta sẽ tiết lộ hết ba đời tổ tiên cho tôi, để tôi dù có lý cũng không nói rõ được." Thẩm Kiến Thanh nhỏ giọng nói.
Ánh mắt Tần Việt hờ hững, quét qua khuôn mặt Thẩm Kiến Thanh, nói: "Nhưng nếu anh ta không làm những chuyện này thì có xứng để chị vì anh ta mà trang điểm nửa tiếng đồng hồ không?"
Thẩm Kiến Thanh, "???" Đối với cô ấy, trang điểm chỉ là phép lịch sự xã giao cơ bản thôi được chưa? Vì anh ta mà trang điểm là sao?
Tần Việt quả nhiên có cái nết "Một ngày không đốp chát với cô ấy thì sẽ bị câm".
Đặc biệt là hôm nay, không đốp chát cô ấy dường như sẽ câm vô cùng.
"Hứa rồi nhé, lát nữa nghe theo mệnh lệnh của tôi mà làm."
Thẩm Kiến Thanh nói xong liền giúp Tần Việt kéo ghế ra, ra hiệu cho cô ngồi xuống.
Tần Việt không đánh tiếng, trong lúc chớp mắt, tầm nhìn hướng về phía Chương Dục, sau đó ngồi xuống, lập tức bị Trần Vi quấn lấy.
Tần Việt không nói nhiều, nhưng không phải không giỏi nói chuyện, Trần Vi hỏi đâu, cô đáp đó, bầu không khí trò chuyện nhìn chung rất hài hòa.
Còn Thẩm Kiến Thanh bên cạnh cô...
Trong dư quang vẫn luôn giữ trên người cô ấy, Tần Việt thấy cô ấy đã đưa tay vuốt tóc 6 lần, đổi chân gác 4 lần, hai tay áo rõ ràng đã được xắn đến tận khuỷu tay nhưng vẫn không thể ngăn được cô ấy tiếp tục xắn lên, có thể thấy rất rõ tâm trạng như đang đứng đống lửa, như ngồi đống than.
Thật ra cô cũng không dễ chịu là bao.
Có ai đó cứ 30-40 giây là lại dùng mũi giày cao gót đá nhẹ cô.
Lúc đầu gõ vào giày thể thao, không có cảm giác gì, sau đó lại di chuyển lên mắt cá chân được để lộ, hơi đau.
"Ơ, sư phụ Tần, điện thoại cô kêu kìa." Trần Vi thúc thúc cánh tay Tần Việt, nhắc nhở cô.
Tần Việt nói "cảm ơn" rồi nhịn đau lật chiếc điện thoại úp trên bàn lên.
Trên WeChat, Quan Hướng Thần vừa mới ngủ dậy đang bày tỏ sự quan tâm với cô.
【Bạn thân của cậu đột nhiên xuất hiện.jpg】
【Bé Việt ơi】
【Vẫn xuống được giường chứ?】
【Hay là gọi 120 luôn rồi?】
【biu~.jpg】
【Cấm đọc mà không trả lời.jpg】
Tần Việt trả lời: 【?】
Quan Hướng Thần: 【Đừng giả ngốc với mình】
【Chị Thẩm của cậu, giảng viên Thẩm bị mình lừa đến chăm sóc cậu đó】
【Ahahaha】
【Vừa nghe cậu gặp chuyện, cô ấy liền lo lắng đến lạc cả giọng luôn mà hahahaha】
【Thế nào, có phải cô ấy thương yêu cậu đến mức hai chân mềm nhũn, thừa sống thiếu chết không hả?】
Con ngươi nơi đuôi mắt Tần Việt bay về phía Thẩm Kiến Thanh.
Chiều nay, sau khi bị hai chữ "bạn trai" ngoài cửa động chạm đến mức không còn an phận nữa, cô chỉ biết có ghen và chiếm hữu, vậy mà tới tận bây giờ còn không nhớ ra hỏi cô ấy vì sao lại đến tìm cô.
Vậy là, thật sự lo lắng cho cô sao?
Có vẻ vậy.
Giây phút cửa mở ra, cô đã thấy rõ biểu cảm vẫn còn rất nghiêm trọng của Thẩm Kiến Thanh.
Tần Việt tựa vào ghế, dạ dày "dị ứng" với bàn ăn quá nhiều thịt cá bỗng chốc có chút nhộn nhạo.
Cô ngồi dậy, múc cho mình món canh dạ dày heo tiêu, nhấp một ngụm nhỏ, tiện thể trả lời tin nhắn Quan Hướng Thần.
【Có việc gì à?】
【Không có gì, chỉ là ngứa tai, muốn nghe chút chuyện hay ho thôi】
【Không】
【Được, bây giờ mình qua tìm cậu ngay】
【Mình đang ở ngoài】
【Làm gì?】
【Đi xem mắt với chị ấy】
【?????】【Chơi lớn】【Tim cậu liệu có đau không vậy?】
Tần Việt đưa một ngụm cạnh dạ dày heo vào bụng, dịch cái chân sắp sửa bị Thẩm Kiến Thanh đá gãy xương sang trái, cọ cọ vào chân trái rồi mới tiếp tục trả lời: 【Không đau】
Quan Hướng Thần gửi một chuỗi like trên màn hình, tổng kết: 【Không hổ đã kinh qua 21 năm tôi luyện】【Chị em, vẫn quả là cậu trâu bò】【Mình thu dọn chuẩn bị đi làm đây】【Có chuyển biến gì thì cứ liên hệ mình】
Tần Việt: 【/ok】
Đuổi Quan Hướng Thần đi, Tần Việt còn chưa kịp khóa màn hình điện thoại thì WeChat đã lại rung lên.
Cô tiện tay bấm xem, là do Thẩm Kiến Thanh đá không tới chân cô gửi.
【Mau bắt chuyện với tôi đi!!!】
Mỗi giây Tần Việt đếm một dấu chấm than, ba giây sau mới bình tĩnh tắt điện thoại, tiếp tục uống canh.
Bên cạnh cô, Thẩm Kiến Thanh đã gần như bị hành hạ đến phát điên trước những lời ba hoa khoác lác của "chính trị gia" anh Chương Dục, cô ấy theo dõi toàn bọ quá trình, biểu cảm dần trở nên khó tin.
Nó đã được cô ấy kìm hãm ổn thỏa trước khi sụp đổ hoàn toàn.
"Anh Chương, ngại quá, ngắt lời anh rồi." Thẩm Kiến Thanh mỉm cười nói: "Tiểu sư phụ nhà tôi ăn uống có nhiều vấn đề, tôi đi lo liệu trước, tránh cho lát nữa dạ dày cô ấy lại đau, phá hỏng cuộc vui của mọi người."
Chương Dục quay nhìn Tần Việt đang nghiêm túc uống canh, nói: "Cô bé rất đáng yêu."
Thẩm Kiến Thanh gắng sức kiểm chế cơn kích động muốn véo người, nghiêng người về phía Tần Việt, nghiến răng nghiến lợi nói: "Dạ, dày, heo, ngon, không?"
Tần Việt nuốt ngụm canh trong miệng, đánh giá đúng trọng tâm, "Bình thường."
"Bình thường mà tập trung uống, quên hết tất cả hả??"
"Không."
"Tần Việt!"
Tần Việt "ừm" một tiếng, không nghe thấy tiếng nghiến răng bên tai, "Em có muốn tôi nữa không?!"
Tai Tần Việt hơi ngứa, cô bóp bóp thìa, nhìn chằm chằm bát canh nổi một lớp dầu, nói: "Không phải buổi chiều đã cho rồi sao?"
Thẩm Kiến Thanh tức giận, cái "muốn" của cô ấy giống với "cho" hả???
Hả?!
"Tiểu Thẩm, hai người các cô thì thầm cái gì thế? Sáp gần thế kia." Kha Lương Bình nhàn rỗi đột nhiên cười hỏi.
Thẩm Kiến Thanh đã sắp sẵn kế hoạch, liền nói: "Sư phụ Tiểu Thẩm bị đau bụng."
"Nguy rồi, có đau lắm không?" Kha Lương Bình quan tâm hỏi.
Tần Việt nhìn vào đôi đồng từ đầy uy hiếp của Thẩm Kiến Thanh hai giây, đưa tay che bụng nói: "Không sao, nghỉ ngơi một lát là ổn."
"Vậy cô mau ra sô pha nằm đi."
"Tôi ra ngoài. Thể chất của tôi không được tốt, điều hòa nhiệt độ thấp quá, bụng dạ sẽ không thoải mái."
"Ôi, lẽ ra cô phải nói sớm chứ, mau lên, Tiểu Thẩm, em mau đưa sư phụ Tiểu Thẩm ra ngoài nghỉ ngơi." Kha Lương Bình thúc giục.
Thẩm Kiến Thanh khẽ cau mày, nhanh chóng nhớ lại lần Tần Việt ngồi trong xe cô ấy, hình như cô ấy đã cố ý giảm nhiệt độ điều hòa. Lúc đó cô ấy nghĩ Tần Việt đi bộ một đoạn đường sẽ rất nóng, nào nghĩ cô lại sợ lạnh đến thế.
Thẩm Kiến Thanh đẩy ghế ngồi dậy, đứng cạnh Tần Việt, nói: "Vậy chúng tôi ra ngoài một lát, mọi người cứ từ từ nói chuyện."
Vẻ mặt Kha Lương Bình đanh lại, "Đừng có mà lề mề, đi nhanh đi!"
Thẩm Kiến Thanh trầm giọng đáp lại, đưa tay về phía Tần Việt, nói: "Đi thôi."
Là cánh tay đã nắm lấy tay cô, sau đó kéo cô đi suốt chặng đường, sạch sẽ, ấm áp.
Tần Việt bỏ qua ánh mắt của mọi người trên người mình, đặt tay vào lòng bàn tay Thẩm Kiến Thanh, được cô ấy nhẹ nhàng kéo dậy.
————
Nhiệt độ bên ngoài hơi cao.
Thẩm Kiến Thanh kéo Tần Việt đi thẳng đến khu nghỉ ngơi, bóp bóp tay cô, trầm giọng hỏi: "Lạnh hơn trước, bụng khó chịu thật à?"
Trên đường tới đây, Tần Việt đã tin rằng "làm chuyện xấu ắt sẽ gặp quả báo", nghe vậy, cô dụi bàn tay đã được Thẩm Kiến Thanh buông ra, thành thật nói: "Hơi hơi. Tôi không chịu được điều hòa lạnh trong môi trường kín, bị buồn nôn."
Thẩm Kiến Thanh thở dài, "Mỏng manh thế này, sao trước kia tôi không phát hiện ra nhỉ?"
Thẩm Kiến Thanh không sao hiểu được.
Nghĩ lại nhớ tới lời có liên quan tới Tần Việt "Tay nóng thì cũng đã nóng rồi", cô ấy bỗng mất bình tĩnh.
Chính cô ấy là người đã yêu cầu Tần Việt đi tắm đầu tiên khi đến nhà mình.
Được nước nóng xông từ đầu tới chân một lần, cơ thể cô dù mỏng manh đến mấy cũng không thể nhìn ra.
Thẩm Kiến Thanh tìm một chỗ trống cho Tần Việt ngồi, nói: "Tôi đi tìm phục vụ xin nước nóng, em ngồi một lát đi."
Đi được vài bước, Thẩm Kiến Thanh lại nhanh chân quay lại, khoác cho Tần Việt một chiếc áo khoác mỏng, nói: "Tôi sẽ quay lại ngay."
Thẩm Kiến Thanh vừa nói vừa cúi xuống trước mặt Tần Việt, đây là góc độ cô chưa từng thấy trước đây, một tầng ánh sáng phủ lên người, tô điểm cho đôi lông mày hơi nhếch lên của cô ấy trở nên dịu dàng mà ấm áp.
Tần Việt chăm chú, dè dặt cọ cằm vào cổ áo che tới cổ mình, bỗng nhiên phát hiện, nhiệt độ bên trong gần như giộng hệt nhiệt độ cô đã cảm nhận được trên cổ Thẩm Kiến Thanh vào mùa đông năm 4 tuổi.
Cô vẫn luôn kiếm tìm hơi ấm này, tìm đến tận khi hình thành thói quen cọ vào cổ áo mà vẫn không có kết quả.
Bây giờ nó bất chợt xuất hiện, con tim không an phận của cô liền thừa cơ đập loạn hơn.
Tần Việt mặc kệ nó, nói: "Thẩm Kiến Thanh."
Đột ngột thay đổi xác xưng hô khiến tim Thẩm Kiến Thanh nảy lên.
Cô ấy đang chuẩn bị rời đi thì khựng lại, cúi xuống trước mặt Tần Việt, nói: "Sư phụ Tần, gan em lớn quá nhỉ, vừa mới ra khỏi cửa đã không còn gọi "Giảng viên Thẩm" nữa."
Tần Việt tựa vào sô pha, ánh sáng chiếu xuống từ phía trên làm loãng đi vẻ yếu ớt trên khuôn mặt cô, cô ngửa đầu ra sau, để lộ chiếc cằm giấu trong cổ áo, để Thẩm Kiến Thanh có thể nghe rõ từng chữ tiếp đây của cô.
"Thẩm Kiến Thanh, chị sẽ kết hôn chứ?"
Thẩm Kiến Thanh sửng sốt, đột nhiên cười lên, "Tần Việt, tôi cũng là les."
Tần Việt: "Vậy sẽ có một ngày chị yêu phụ nữ chứ?"
Lần này Thẩm Kiến Thanh không hề lưỡng lự, "Không."
Đáp án này nằm trong dự liệu của Tần Việt, cũng là điều cô mong muốn, nhưng tim cô vẫn không khỏi đau nhói.
Cô giơ bàn tay được áo khoác của Thẩm Kiến Thanh phủ lên, vuốt nhẹ ngực, sau khi nó ổn định trở lại, cô nhìn vào mắt Thẩm Kiến Thanh nói: "Nếu chị sẽ không có ai khác, vậy thì có thể cho tôi tiếp tục ngủ cùng chị mãi được không? Tôi cũng sẽ không kết hôn."