Quan Hệ Không Đứng Đắn

Chương 2: Điện thoại (bắt côn trùng)



Edit: Lạc Tâm Vũ

Ngồi trên xe, Mạc Dịch Sinh đang hỏi: “Phòng vẽ tranh đã xảy ra chuyện gì?”

Phòng vẽ tranh không có xảy ra sự cố gì, gặp chuyện không may phải là cậu.

Nghĩ tới việc Tôn Ngôn làm bộ làm tịch, lòng Nghiêm Hải An có chút mệt mỏi, một tay tiếp tục lái vô-lăng, tay kia lắc lắc, ý bảo chờ một lúc nữa sẽ nói. Mạc Dịch Sinh khéo léo ngồi yên lặng, hiểu anh có chuyện phiền lòng, liền không hỏi tới nữa. Cậu hiểu mình chỉ biết vẽ tranh, những chuyện khác giao cho Nghiêm Hải An là được rồi.

Sắp xếp lại suy nghĩ rất nhanh, Nghiêm Hải An nói thẳng với Mạc Dịch Sinh: “Vị ngài Tôn kia ban nãy không phải là người cùng một đường với chúng ta, sau này gặp mặt thì tránh một chút.”

Mạc Dịch Sinh hỏi: “Tại sao? Mình thấy anh ấy cũng không tệ lắm mà?”

Nghiêm Hải An trìu mến nhìn Mạc Dịch Sinh, có đôi khi tự bản thân anh cũng rất mâu thuẫn, một mặt cảm thấy tính cách này của Mạc Dịch Sinh vô vùng đáng yêu mà đáng quý, một mặt lại cảm thấy Mạc Dịch Sinh vốn không thông suốt như vậy ở trong xã hội này thực sự quá nguy hiểm rồi.

….. Tạm thời chỉ mình có thể nhìn lâu một chút.

Nghiêm Hải An suy nghĩ trong lòng một lát, cố dung hòa hai ý kiến khác nhau mà mơ hồ nói: “Trong gia đình anh ta phức tạp, là một phiền toái. Cậu cứ tập trung vẽ tranh là được.”

Mạc Dịch Sinh vốn không có ý kiến về việc này.

Những năm gần đây, cậu đã hình thành thói quen, giao hết mọi chuyện phiền phức cho Nghiêm Hải An thì mọi việc đều yên tâm. Nhưng Nghiêm Hải An lại không thể không quan tâm. Đương nhiên anh không hy vọng Mạc Dịch Sinh bị người khác tranh giành die,n; da.nlze.qu;ydo/nn quyền lợi, nhưng cũng không muốn đắc tội với những người không nên đắc tội, làm hại tương lai đầy triển vọng của Mạc Dịch Sinh.

Tạm thời áp chế chuyện phiền não xuống đáy lòng, Nghiêm Hải An sắp xếp công việc phòng tranh, để Mạc Dịch Sinh có thể chuyên tâm vẽ. Chờ sau khi chủ cho thuê nhà tiếp tục ký hợp đồng, Nghiêm Hải An đặc biệt đi tìm Lý Khanh một chuyến.

Bình thường Lý Khanh bận việc giao tiếp, cố ý để Nghiêm Hải An chờ ở phòng làm việc. Lúc Nghiêm Hải An đi vào, Lý Khanh đang ngồi trên ghế, trong tay cầm một điếu thuốc lá của nữ, thoáng nghiêng đầu một cái liền phong tình vạn chùng. Tầm mắt của cô dừng ở trên tay Nghiêm Hải An: “Ơ, đến cứ đến, còn mang theo quà tặng làm gì. Ngồi vào chỗ thôi.”

Nghiêm Hải An đặt đồ ở trên bàn trà: “Lần trước nghe chị nói đến tiệm bánh ngọt này, vừa rồi thuận đường thì mang đến.”

Lý Khanh đứng lên từ sau bàn làm việc, tới ngồi phía trước mặt Nghiêm Hải An: “Tôi nghe các em gái nhỏ tuổi nói chuyện đến, thuận miệng nói một câu như vậy, phụ cậu có lòng thế này. Lát nữa chia cho các em gái ở ngoài, để các em ấy nhớ tình cảm của cậu.”

Dứt lời chỉ về trà cụ bên cạnh: “Cậu muốn uống gì thì tự làm đi. Cậu biết tôi lười.”

Cô nhìn Nghiêm Hải An dội nước sôi lên Thiết Quan Âm một lát, động tác lưu loát, chưa hề dừng lại, cứ như cùng người này, mọi thứ đều vừa vặn không nhiều không ít, cực kì thích hợp.

“Mỗi khi Dịch Sinh qua chỗ này của tôi, các em ấy sẽ mê mẩn một lát.” Lý Khanh vén tóc lên, đang ấn tắt tàn thuốc trong gạt tàn, “Tôi muốn nói, đây là tuổi còn nhỏ, không biết cái gì mới là thật sự tốt, tôi thì muốn trẻ lại mười mấy tuổi, nhất định đến lấy cậu.”

Không thể phủ nhận, Nghiêm Hải An đứng chung một chỗ với Mạc Dịch Sinh rất dễ bị bỏ qua, anh không giống Mạc Dịch Sinh hào quang muôn trượng, như một viên kim cương không biết che giấu mình. Anh đứng ở nơi đó, tựa như một cái cây bình thản, cao lớn mà kín kẽ, loại kín kẽ này không phải e lệ càng không phải là yếu đuối, hoàn toàn khác biệt, đó là sức sống, đối với một số người mà nói, đều làm cho người ta nghĩ đến sức hấp dẫn tồn tại muôn thuở một phen.

Nghiêm Hải An ngượng ngùng cười cười, tính đáp lại với những lời này, chủ đề chuyển đến sự tình mấy hôm trước: “Hôm đó chúng tôi cứ đi như vậy, không gây phiền phức cho chị chứ?”

Lý Khanh hiểu anh thật ra muốn hỏi là Tôn Ngôn có thể tìm bọn họ gây sự hay không, lắc đầu: “Tôi hiểu cậu, đứa nhỏ Dịch Sinh này phải bảo vệ thật tốt. Tuy rằng cậu ấy như thế cũng có thể tính khoe tài một chút, nhưng bức tranh đầu tiên của cậu ấy tôi cũng chỉ có thể bán đi như vậy, đừng chê trách, tôi chính là một người làm ăn.”

Đương nhiên Nghiêm Hải An sẽ không trách móc, ngược lại anh còn hiểu cho Lý Khanh: “Tôi hiểu, tất cả mọi người cần ăn cơm.”

“Cũng không phải như vậy.” Lý Khanh cười một tiếng, vào chủ đề rất trực tiếp: “Chuyện bên trong nhà Tôn Ngôn, năm đó truyền đi vẫn còn lớn, nhiều hay ít xem như là một truyền kỳ. Nói đến cũng không hay ho, bây giờ một năm máy bay xảy ra tai nạn có mấy lần hả? Còn nhanh như vậy, khiến cho ba mẹ cậu ta gặp phải. Lúc đấy Dieenndkdan/leeequhydonnn cậu ta đang đi học ở Mĩ, cả gia đình vốn đi qua đó chăm sóc cậu ta. May là anh của cậu ta có chuyện không đi được, vậy nếu không thật sự là tận diệt rồi.” 

Phần sau liền phát triển như đại kịch TVB, hai người tuổi trẻ ở nhà họ Tôn này dựa vào làm bất động sản lập nghiệp giữa một đám quái vật lớn mà cũng không bị người có lòng riêng hạ thấp, cuối cùng còn tiếp tục nắm quyền, tuy thân thích cũng có giúp một chút, nhưng hai người kia cũng lợi hại.

“Chớ chọc cậu ta.” Lý Khanh nhắc Nghiêm Hải An một chút, “Tôn Lăng vốn là mặc kệ cậu ta, còn giúp đỡ cậu ta. Hai anh em nhà họ Tôn cũng không phải lương thiện, may mà cậu ta chỉ chơi đùa, vẫn là chơi có nguyên tắc. Khi cậu ta bá chiếm nam nữ làm chuyện khinh thường, người ta chính là chơi cam tâm tình nguyện. Bây giờ cậu ta bị Hứa Kha dụ dỗ lắm, cũng không biết gặp phải Hứa Kha như thế nào, tạm thời không để ý tới Dịch Sinh, tốt nhất cậu giấu Dịch Sinh đi là được, quý nhân hay quên việc, chờ thêm là tốt rồi.”

Nghiêm Hải An vò trán, trạng thái rõ là tệ nhất rồi, làm sao lại xui xẻo như vậy: “Tôi biết rồi, cảm ơn.”

Tạm thời Lý Khanh an ủi một câu: “Vòng nước này sâu lắm rồi, về sau loại chuyện bảo vệ này không được xảy ra nữa, thói quen là tốt.”

Càng vinh quang chói lọi càng cất giấu nhiều dơ bẩn, Nghiêm Hải An cũng có chuẩn bị tâm lí, nhưng anh phải đối mặt với cái gì là một việc, chuyển đến đầu Mạc Dịch Sinh là một việc khác.

Từ hành lang triển lãm tranh của Lý Khanh đi ra, khi Nghiêm Hải An vội vàng về phòng vẽ tranh và mang thêm bánh ngọt, quả nhiên gặp một nhóm các em gái chào đón nhiệt liệt.

Phòng vẽ tranh cấp tốc này của bọn họ không phụ trách dạy học có hệ thống, chỉ là những người trưởng thành này có hứng thú với vẽ tranh có thể vẽ phỏng theo danh họa, thầy hướng dẫn ở bên cạnh theo dõi, không cần trình độ cao sâu, cho nên đều tìm học sinh tốt từ học viện làm kiêm chức, tiền công ít. Đương nhiên có lúc nhân viên không đủ thì Nghiêm Hải An cũng sẽ lên sân khấu, Mạc Dịch Sinh tới có hứng thú cũng sẽ giúp đỡ, đặc biệt với các bạn nhỏ được cha mẹ mang đến, cuối cùng anh vẫn có thể chơi đùa với chúng rất vui vẻ.

“Dịch Sinh vẫn chưa xuống sao?” Nghiêm Hải An giữ lại một miếng, hỏi em gái trước sân khấu: “Ăn cơm trưa chưa?”

Em gái lắc đầu: “Thầy Mạc luôn ở trong phòng vẽ tranh.”

Nghiêm Hải An thở dài, không trách em gái, anh biết tính cách của Mạc Dịch Sinh nổi lên một bức tranh liền liều mạng. Anh nhìn quanh cửa hàng một chút, thấy không có vấn đề gì, thì đi theo cầu thang xoắn ốc lên tầng hai.

Đây là một gian phòng sáng sủa mà trống trải, nửa kĩ nghệ thiết kế nhanh chóng, đồ trang trí trên trần nhà không sửa chữa riêng, bức tường sơn thành màu trắng, treo ba bức tranh song song, xem ra là một bộ. Cửa sổ sát sàn chiếm toàn bộ mặt tường phía nam, ở góc có một bộ ghế sa lon ba người ngồi, vị trí đặt là lạ, giống như vốn tùy tiện dfienddn lieqiudoon đặt vậy, nhưng ngồi xuống là ánh mặt trời có thể chiếu đến, cũng vừa có thể nhìn thấy được vải vẽ tranh sơn dầu ngay trước mặt.

Ở một chỗ khác có một bộ bàn gỗ Trương Nguyên trang nhã kê sát tường, trên mặt bàn đầy giấy nháp.

Mạc Dịch Sinh ngồi ở bên cửa sổ, trước mặt chính là giá vẽ và vải vẽ tranh sơn dầu, đang hết sức chuyên chú mà vẽ tranh. Nghiêm Hải An không lập tức làm phiền anh, mà đặt túi nhựa chứa bánh ngọt cùng coca lên bàn, trước tiên sắp xếp lại bản nháp tán loạn một phen, mặt trên đều là bản thiết kế, nhìn ra được Mạc Dịch Sinh muốn vẽ một cảnh lớn. Anh là học vẽ phái cổ điển, trong tấm hình là cấu trúc hợp lí cùng hình ảnh đẹp đẽ, bức này vẽ rất nhiều nhân vật không hề có vẻ chen chúc và lộn xộn, trái lại ở giữa có loại sôi động khiến người ta thoải mái thăng bằng.

Nghiêm Hải An đi vòng qua ngồi xuồng ghế sa lon sau Mạc Dịch Sinh, nhìn Mạc Dịch Sinh vẽ. Cho đến khi ánh mặt trời chiếu vào mặt đất rời đi một khoảng cách, anh tính ra thời gian không sai biệt lắm có thể qua một đoạn rồi, mới lên tiếng cắt ngang: “Dịch Sinh, đến ăn một chút gì đi.”

Mạc Dịch Sinh bị anh quấy rầy một cái, dùng tay dụi khuôn mặt, ngoảnh mặt nhìn thoáng ra ngoài cửa sổ, mới quay đầu lại, trên mặt còn ngỡ ngàng.

Nghiêm Hải An đứng dậy đến bên cạnh bàn lấy đồ uống cùng bánh ngọt, biết rõ còn hỏi: “Lại không ăn cơm?”

“Mình không ngờ đã trễ thế này.” Mạc Dịch Sinh buông bút vẽ cùng bảng màu, đi từ từ đến bên cạnh Nghiêm Hải An, lại dụi mặt, cằm dính một chút màu, điều này làm cậu nhìn qua không hề phòng bị.

Nghiêm Hải An bất đắc dĩ đưa tay giúp anh xoa xoa: “Đi rửa tay, tới ăn chút bánh ngọt.”

Mạc Dịch Sinh nghe lời mà đi toilet, Nghiêm Hải An vén tay áo đem bút cậu đã dùng qua thu gọn ở một chỗ, bỏ vào trong thùng rửa bút kim loại bên chân giá vẽ, bên trong chứa nửa thùng nước rửa bút, Nghiêm Hải An nhìn một chút, còn có thể dùng lại mấy lần.

Bên trong phòng đột nhiên vang lên nhạc piano, âm thanh ngột ngạt buồn bực, Nghiêm Hải An ngẩng đầu tìm một vòng, cuối cùng rút ra điện thoại của Mạc Dịch Sinh trong khe nệm sô pha, cũng không biết rơi vào đó khi nào.

Mạc Dịch Sinh chính là hoàn toàn không có chuyện gì không thể nói với Nghiêm Hải An, Nghiêm Hải An chỉ nhìn số lạ đó một cái liền nhận: “Alo, chào anh?”

“Dịch Sinh à?” Dường như giọng nam cố ý đè thấp âm thanh, lúc này tạo thành một không khí có chút mập mờ: “Vẽ như thế nào rồi?”

Đầu óc Nghiêm Hải An xuất hiện một loạt nghi vấn, trong phút chốc đột nhiên ý thức được người đó là ai. Anh khách khí nói: “Ngài Tôn.”

Bên kia trầm mặc chốc lát, Tôn Ngôn phách lối mà hỏi ngược lại: “Anh là ai?”

Không biết anh ta từ nơi nào kiếm điện thoại Mạc Dịch Sinh, trong lòng Nghiêm Hải An nóng nảy, giọng nói bình tĩnh: “Tôi là bạn của Mạc Dịch Sinh, cậu ấy bây giờ đang ở trong toilet, ngài Tôn có chuyện gì không?”

“À, tôi nhớ ra rồi. Người đứng ở bên cạnh Mạc Dịch Sinh ngày đó sao?” Tôn Ngôn cười một chút: “Phòng vẽ tranh của các anh ở chỗ nào?”

“Ngài Tôn muốn xem bức tranh sao?” Nghiêm Hải An cũng cười: “Như vậy đi, trước tiên để Dịch Sinh đưa cho ngài Tôn xem bản thảo sơ qua, sau khi ngài Tôn xem qua lại quyết định cũng không muộn, lúc này quá sớm rồi.”

Cho dù còn cách loa, trong lời nói của Tôn Ngôn rõ ràng cũng rất không để ý: “Anh biết tôi tới nhìn cái gì, đừng cản trở.”

Nghiêm Hải An không nhịn được vuốt vuốt mũi, thanh âm vẫn là cách thức buôn bán kiên nhẫn cùng thân thiết: “Tôi không biết ngài Tôn đang nói cái gì.”

Tôn Ngôn cười nhạo một tiếng: “Tốt, không biết thầy, nói cho Dịch Sinh, nội trong mấy ngày gần đây tôi sẽ tới thăm hỏi.” 

Không hề cho Nghiêm Hải An cơ hội nói chuyện, điện thoại liền cúp rồi.

Nghiêm Hải An nhìn điện thoại, thở dài một hơi: “Thật phiền phức…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.