Quan Hệ Không Đứng Đắn

Chương 31: Bạn cũ



Chờ cậu tắm xong đi ra ngoài, người nọ vẫn ngủ đến lợi hại ở trên giường. Tôn Ngôn nằm sấp trên gối, hoàn toàn là tư thế ngủ của đứa bé, không hề hay biết tấm chăn chỉ đắp ở nửa thân dưới của anh, phần lưng trần trụi phập phồng theo hô hấp, bắp thịt rõ ràng.

Nghiêm Hải An có rất ít cơ hội cẩn thận mà yên lặng quan sát anh như thế này. Càng gặp gỡ Tôn Ngôn, lại càng phát hiện được anh không hề lớn, điều kiện đầy đủ của gia đình khi còn bé, vừa thiếu trách nhiệm lại được già trẻ trong nhà yêu thương, có lẽ đã cưng Dieenndkdan/leeequhydonnn chiều anh đến ngang ngược. Mà cho đến khi xảy ra biến cố lớn nhất trong đời, đau khổ to lớn che đậy ở trong tim của anh, dù cho tới hôm nay anh vẫn là một đứa trẻ lớn khăng khăng làm theo ý mình.

Nghiêm Hải An đắp kín chăn giúp Tôn Ngôn, xoay người gọi bữa sáng.

Khách sạn này phục vụ rất tốt, mỗi ngày bữa sáng đều có món ăn khác nhau, một món cũng không lặp lại, vừa gọi đã có. Nghiêm Hải An gọi cháo cá kiểu Trung Hoa và bánh bao hấp, ngồi ăn ở bên cạnh bàn.

Gọi hai phần, nhưng vừa cảm giác Tôn Ngôn không dậy nổi, Nghiêm Hải An đành phải cứng rắn nhét xuống toàn bộ thức ăn một mình. Bỏ Tôn Ngôn một mình trong khách sạn không tiện, cậu phải chịu đựng nằm trên ghế sofa lướt vòng kết nối bạn bè, gần đến trưa thì lại gọi mấy cuộc điện thoại, liên lạc tình cảm một chút, kiểm tra đối chiếu công việc. Cuối cùng gọi cho Mạc Dịch Sinh, xem người có rời giường chưa, ăn cơm chưa.

Cửa phòng mở ra, Tôn Ngôn thức dậy.

Anh tiếp tục liếc mắt dò xét ra ngoài cửa, thấy Nghiêm Hải An, mới say mê nhìn mà gãi gãi đầu, lui lại. Nghiêm Hải An bỏ điện thoại di động xuống, lấy điện thoại khách sạn chọn món ăn.

Mười phút sau, Tôn Ngôn vọt vào tắm mặc áo choàng tắm đi ra: “Có đồ ăn chưa?”

Nghiêm Hải An nói: “Đợi lát nữa thì lên đến đây.”

Tôn Ngôn đi dép lê mở tủ lạnh, cầm túi thực phẩm không tốt cho sức khỏe, vén áo choàng lên, không có chút hình dfienddn lieqiudoon tượng nào mà nghiêng ngả trên ghế sofa, giống như còn buồn ngủ, hai mắt đờ đẫn, mặt không thay đổi mở túi, ăn khoai tây chiên.

Nghiêm Hải An nói: “Ăn loại đồ ăn này ít một chút.”

Tôn Ngôn liếc mắt nhìn cậu một cái, thả một miếng khoai tây vào trong miệng, nhai răng rắc.

Nghiêm Hải An mặc kệ anh, vừa đúng món được gọi đến, hai bát mì xào.

Tôn Ngôn vừa nhìn, khó có thể tin hỏi: “Đợi lâu như vậy, em để anh ăn cái này?”

Nghiêm Hải An bưng một chén, trộn đều gia vị: “Cái này nhanh, anh có ăn hay không? Không ăn để lại, một lát nữa em ăn.”

Tôn Ngôn bỏ khoai tây chiên, tức giận quơ lấy bát mì, thở ăn sì sụp. Anh có lẽ quá đói bụng, toàn bộ một chén mì xuống bụng trong mấy phút. Nghiêm Hải An ở bên cạnh nhìn, chờ anh ăn xong rồi, lại đưa bát trong tay mình cho anh: “Tại sao đột nhiên tới đây? Cũng không nói một tiếng.”

“Ôi.” Tôn Ngôn bỏ bát không xuống, lấy một bát khác trên tay cậu, “Cũng không biết là ai nói nhớ anh muốn chết, anh vừa nhìn thấy, người này đều muốn không tốt, mới vội vàng lấy chút thời gian quay về xem.”

Nghiêm Hải An: “…”

Đúng vậy, người kia là ai em cũng muốn biết đấy.

Tán gẫu những thứ mơ hồ với tên súc sinh này, Nghiêm Hải An lắc đầu bật cười, cho dù ngoài miệng Tôn Ngôn nói nhiều điều khó nghe, anh lệch múi giờ còn chạy về tới gặp mình.

Nghiêm Hải An nghĩ hành động này rất ngốc tự làm khổ mình này, trong lòng lại thấy ngọt ngào: “Giám đốc Tôn ở bên đó? Công việc không sao chứ?”

Tôn Ngôn phàn nàn nói: “Một mình anh ấy có thể làm được, cũng không biết phát điên cái gì mà muốn kéo anh cùng đi.”

Tất nhiên Tôn Lăng không phát điên, mà muốn em trai tiếp nhận nhiều sự nghiệp của dòng họ một chút, mới mang Tôn Ngôn theo, ai ngờ một chút chuyện người này cũng không nhận, nói bỏ liền bỏ.

“Chỉ là lúc đầu anh đi sang thì có chút việc.” Tôn Ngôn nói nhỏ đến dừng lại, không nói thêm nữa, cuối cùng thở sì sụp một hơi ăn xong bát mì, tìm ở trên bàn một vòng, không có khăn giấy.

Nghiêm Hải An đã có thói quen chăm sóc trẻ nhỏ tương đối, rút khăn giấy từ trên bàn trà, ở trên tay chuyển cho anh, lại đưa một ly trà xanh.

Tôn đại gia lau miệng, uống trà: “Bảo Tô Ấn đưa hai bộ quần áo tới đây.”

Nghiêm Hải An nói: “Người ta ở thành phố B, bay đến đưa cho anh hả?”

“Không có mặt ở thành phố S?” Tôn Ngôn nhíu mày, trở về phòng lấy điện thoại đến, “Không phải anh đã để cậu ta đi theo em sang đây sao?”

Khóe miệng Nghiêm Hải An co quắp: “Người khác có công việc của mình, đi theo em làm gì.”

“A lô? Cậu ở đâu vậy?” Tôn Ngôn vừa nghe, nhìn về Nghiêm Hải An một chút, “À, vậy cậu đưa hai bộ quần áo sang đây, tôi cùng với Nghiêm Hải An.”

Công việc của Tô Ấn chính là nghe lời Tôn Ngôn, chỉ nơi nào đánh nơi đó, bảo anh ta theo thành phố S thì nhất định phải theo cùng, chỉ là lo ngại tính tình Nghiêm Hải An, Tô Ấn vẫn chưa nói, tránh tạo cho người ta gánh nặng dẫn đến chán ghét, chỉ chuẩn bị tùy lúc được gọi.

Đối với cuộc sống trợ lí câu nệ Nghiêm Hải An xem thế là đủ rồi, cũng tự mình xem xét lại sự thiếu hiểu biết của người bình thường này một chút.

Tôn Ngôn ăn uống no đủ, hài lòng.

Nghiêm Hải An nói: “Anh….tới thành phố S có việc gì?”

Hai tay Tôn Ngôn mở ra ở trên lưng ghế sofa, mắt cá chân đặt ở đầu gối bên kia rung rung: “Không phải em là việc sao?”

Nghiêm Hải An: “…”

Nghiêm Hải An xem như là đầu óc Tôn Ngôn toàn kiến thức suy bại đồi trụy: “Trong đầu óc anh có phải không có mặt thứ khác hay không? No bụng thì nghĩ dâm dục, em thấy anh là ăn no không có việc gì làm.”

Tôn Ngôn bị một câu oán giận không nặng không nhẹ của cậu cũng không tức giận: “Đúng vậy, cho nên đều là ăn no liền muốn em.”

Tối hôm qua làm được quá kịch liệt, cũng không khuếch trương tốt, Nghiêm Hải An phát hiện chỗ đó đều có chút không thoải mái, mặc dù lúc làm hưởng thụ rất thoải mái, nhưng cậu còn chưa quá hiểu được Tôn Ngôn lấy hứng thú lớn như vậy ở đâu: “Anh cứ thích làm tình như vậy?”

Đây là có nghiện nha.

Tôn Ngôn nhìn cậu hồi lâu, đầu hơi nghiêng về một bên, lẩm bẩm nói: “Cũng không phải thích làm tình, rõ ràng là thích…”

Chuông điện thoại vang lên, Tôn Ngôn buồn bực chốc lát, nhận điện thoại.

Tôn Lăng kỳ quái hỏi: “Thế nào, đến chỗ người ta chưa?”

Tôn Ngôn ghét bỏ nói: “Sao anh đã gọi điện thoại tới.”

Tôn Lăng thật sự là bị giọng điệu này của em trai làm cho không còn cách nào khác, trước kia khi chưa nói chuyện yêu đường thì cả người không tim không phổi ăn chơi lu bù du hí nhân gian*, bây giờ có người trong lòng, người đúng là tốt lắm, không có đầu óc.

*Du hí nhân gian: dạo chơi nhân gian.

Tôn Lăng không biết loại nào thì tốt hơn, chỉ đành phải nói: “Em cũng tha cho anh đi, cũng không chờ thời gian vài ngày được, không nên lập tức bỏ chạy?”

Tầm mắt Tôn Ngôn nhìn Nghiêm Hải An tiện tay dọn dẹp quanh phòng, thuận miệng nói: “Dù sao em cũng không có chuyện gì.”

“Được rồi được rồi, coi như sợ em.” Tôn Lăng sụt sịt, nhà người khác đều là anh em tranh đoạt tài sản, vừa vặn để ở nhà anh, trơn bóng không để lại dấu tay đụng chạm mà cũng không đụng chạm, “Chờ anh dinendian.lơqid]on trở lại mời người ta về nhà ăn một bữa cơm cho tốt, em xem mỗi lần em đều làm cái gì, còn nữa…mang cho ba mẹ gặp mặt.”

Chốc lát Tôn Ngôn cứng lại, lúc lâu sau mới ừ một tiếng.

Cúp điện thoại, Nghiêm Hải An bên kia đã thu dọn đồ đạc xong. Tôn Ngôn giống như đại gia mà nằm trên ghế sofa, chân vểnh lên: “Buổi chiều làm gì? Có sắp xếp chưa?”

Nghiêm Hải An nghe ra sự mong đợi trong giọng nói của anh, nghĩ đến đối phương xũng coi là ngàn dặm xa xôi sang đây xem mình, nên thoáng cái mềm lòng: “Chuyện của em không vội, anh muốn làm gì? Em làm với anh.”

Tôn Ngôn vui mừng nói: “Vậy chúng ta ở nhà ôm nhau ngủ đi.”

Nghiêm Hải An: “….”

Đáng sợ, người này thật sự ăn sốt trứng gà lớn lên sao, ăn hết trong đầu đi.

Nghiêm Hải An quả quyết mà từ chối Tôn Ngôn, cũng bày tỏ hành trình buổi chiều của mình như cũ. Tôn Ngôn buồn bực thì buồn bực, nhưng cũng không thể thật sự khóa Nghiêm Hải An ở trên giường, hậm hực hỏi thăm Nghiêm Hải An muốn đi đâu một chút, cũng tỏ vẻ nếu Nghiêm Hải An thành khẩn yêu cầu, mình lấy thời gian theo cậu.

Nghiêm Hải An rất muốn nói anh lăn đi ngủ đi, nhưng lại cảm thấy miệng người đàn ông cao lớn nói như vậy, ánh mắt lại có chút mong chờ, lại có chút kỳ lạ làm người ta thương yêu.

Quên đi quên đi, khi anh là trẻ lớn, cưng chiều một chút đi.

Nghiêm Hải An nghiêm mặt gỗ, giọng nói ổn định dứt khoát như thước thép nói: “Thành khẩn mời anh đi theo em một chuyến.”

Tôn Ngôn mạnh mẽ mà lăn xuống từ trên ghế sofa, nét mặt phấn chấn nói: “Đi.”

Tô Ấn không đi, luôn ở dưới lầu chờ lệnh, tận chức tận trách mà đưa hai người đến Học viện mỹ thuật S. Tôn Ngôn vào trong phòng cũng không bỏ kính ra: “Sinh viên có cái gì tốt để nhìn.”

Nghiêm Hải An lại cảm thấy có thể tìm ra nhiều tác phẩm trau chuốt tốt từ trong đó, vô cùng vui tai vui mắt: “Anh có thể chờ em ở bên ngoài.”

Dĩ nhiên Tôn Ngôn không đi ra ngoài chờ, mà vẫn đi theo bên cạnh Nghiêm Hải An, nhắm mắt theo đuôi, hơn nữa việc đeo kính kia quả thực giống như một người mù. Anh liên tục thúc giục Nghiêm Hải An nhanh lên một chút, giống như bọn họ không phải đến xem triển lãm, mà là tới điểm tồn kho, liếc mắt một cái thì phải đi.

Có một tên đáng ghét như vậy ở bên cạnh, Nghiêm Hải An cũng không xem nổi, đầu chỉ đầy hắc tuyến mà bị Tôn Ngôn kéo đến cửa.

Người này đi bộ rất bá đạo, lái xe cũng muốn đến giữa đường, tha Nghiêm Hải An từ cửa lớn đi ra ngoài, vương bát chi khí* lướt qua người đi đường, người đi đường còn dẫn theo một bạn nhỏ, thoáng cái người bạn nhỏ không đứng vững, đặt mông ngồi trên mặt đất.

*Vương bát chi khí: tức là để chỉ 1 người có khí thế lãnh tụ trời sinh, khiến người khác không biết khi nào cảm thấy dễ tin tưởng những gì người đó nói và lãnh đạo, dễ thu được thuộc hạ.

Nghiêm Hải An kéo lấy một tay của Tôn Ngôn: “Anh đi bộ xem chút đường đi!”

Cậu xoay mặt nói với người kia: “Xin lỗi, thật xấu hổ, cô bé có ngã không?”

Ngược lại người đi đường có tính cách tốt tốt, bế con gái lên: “Không sao…Ai? Nghiêm Hải An?”

Đột nhiên Nghiêm Hải An được gọi tên, thoáng mơ màng một chút, nhưng rất nhanh tìm ra những nét cũ trên khuôn mặt đã thay đổi không ít của đối phương: “Vương…Vương Úc?”

“Ôi, đã lâu không gặp cậu nha.” Vương Úc bế con gái lên, trên mặt một vẻ mừng rỡ khi gặp lại bạn cũ, “Bây giờ cậu ở thành phố S sao?”

Nghiêm Hải An lại không vui vẻ như cô, nụ cười ít nhiều mang theo chút xa cách: “Không có, qua đây làm việc. Sao cậu lại ở thành phố S?”

Tôn Ngôn đến gần: “Bạn học của em?”

“Mình chính là người ở thành phố S mà, cậu quên rồi sao?” Vẻ mặt Vương Úc tươi cười, trong nháy mắt thấy Tôn Ngôn, “Vị này là?”

Nghiêm Hải An cười cười: “Bạn của mình. Chúng mình còn có việc, đi trước.”

“Đợi một chút,” Vương Úc gọi lại Nghiêm Hải An đang muốn rời khỏi, “Cậu chưa từng đi hội bạn học một lần đúng không? Lần trước còn nghe được thầy Phùng hỏi cậu đấy.”

Mặt Nghiêm Hải An thay đổi, vẻ mặt vốn là miễn cưỡng có chút không giữ được nụ cười: “Vậy sao….Sau khi mình mất liên lạc với tất cả mọi người, không có nghe nói.”

Chuyện cậu bỏ học ở trung học cả lớp cũng biết, Vương Úc chỉ cho là cậu khó xử vì chuyện này: “Dù sao mọi người cũng cùng học một trường nha, cuối tuần này không phải là trường tròn sáu die,n; da.nlze.qu;ydo/nn mười năm sao? Chúng mình còn hẹn cùng quay về xem một chút đó, nếu cậu rảnh rỗi thì cùng đi đi.”

Một tay nắm lấy cánh tay Nghiêm Hải An, Tôn Ngôn cau mày nói: “Đi có cái gì tốt, không đi! Có việc rồi, đi nha.”

Anh vừa mở miệng liền mang theo khí thế không cho phép từ chối, Vương Úc bỗng nhiên lên chức người dân nhỏ bé hoàn toàn không có biện pháp chống cự, một câu cũng không nói được, trơ mắt nhìn Nghiêm Hải An bị anh đẩy đi.

Đi thẳng đến mấy trăm mét, Tôn Ngôn mới quay sang nắm bả vai Nghiêm Hải An, một cỗ lo lắng vây quanh trong ánh mắt: “Thế nào? Sắc mặt kém như vậy?”

Ánh mắt Nghiêm Hải An có phần mất tập trung, giống như bị mặt trời chói lọi chiếu xuống làm cảm nắng, không có tinh thần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.