Quan Hệ Nguy Hiểm

Chương 47



“Đi thôi”

Ba Dữ nhanh chóng kéo Sơ Vũ rời khỏi nhà kho. Anh ta rút một khẩu súng từ sau lưng. Trái bom nổ ở gần cửa nên mấy tên canh gác đều bị trọng thương, nằm bò trên đất rên la.

Ba Dữ không thèm để ý đến bọn chúng. Anh ta lôi Sơ Vũ xềnh xệch đi ra ngoài. Gương mặt anh ta lạnh lùng đáng sợ. Ba Dữ kéo Sơ Vũ lên chiếc xe Jeep đỗ đằng sau nhà kho, nổ máy phóng như điên về phía trước.

Cả người Sơ Vũ bẩn thỉu, dính đầy mồ hôi, nước mưa và bùn đất dưới nền nhà kho. Sơ Vũ cảm thấy mặt cô hơi ngứa ngáy. Sơ Vũ đưa tay sờ lên má mới phát hiện là nước mắt của mình.

Người đàn ông sắt đá như Ba Dữ cũng đang ngân ngấn nước mắt.

Đây quả nhiên là một cái bẫy.

Bọn họ giăng bẫy Na­ka, nhưng lại bị hắn lợi dụng, bẫy trong bẫy để trói chặt bọn họ.

Na­ka chỉ để lại mấy tên đàn em canh gác nhà kho, còn hắn đã đi bến tàu bỏ hoang tiến hành cuộc gi­ao dịch chính thức.

Nói như vậy, lúc cô đến công ty ăn trộm tài liệu đã bị Na­ka phát hiện. Hắn nhìn thấy cô thông qua cam­era giám sát. Rồi hắn tương kế tựu kế, lôi Văn Lai đến văn phòng cố ý nói những lời đó, để dụ bọn cô mắc câu.

Sau đó, Na­ka bắt cô và Khả Nhân vào đúng hôm hắn gi­ao dịch. Hắn biết kiểu gì Lục Tử Mặc cũng sẽ đến cứu cô. Hắn dùng một cái bẫy vô cùng hiểm ác là trái bom kiểu gì cũng phát nổ. Chỉ có điều, Na­ka chắc không thể ngờ tới, người đến cứu cô lại là Ba Dữ, người mà hắn tưởng đã chết từ lâu.

Na­ka chơi một ván bài hiểm, giúp hắn vừa có thể trừ khử Lục Tử Mặc vừa có thể tiến hành gi­ao dịch thuận lợi. Chỉ cần tiền vào túi hắn, hắn sẽ không lo bị Kim Gia và Rắn Độc định tội phản bội.

Chiếc xe Jeep lao thẳng về phía bến tàu bỏ hoang không xa.

Mưa mỗi lúc một nặng hạt, giống như một màn hoa trắng từ trên trời thả xuống đất. Ba Dữ dừng xe trên một dốc núi, lấy từ sau xe một cái hộp. Anh ta mở hộp đưa cho Sơ Vũ khẩu súng bắn tỉa: “Anh Lục nói cô biết dùng súng. Chúng tôi không hy vọng cô sẽ có tác dụng lớn. Chỉ cần cô giúp ích chút xíu lúc chúng tôi hành động là được rồi”.

Ba Dữ nói xong, liền đưa máy liên lạc cho Sơ Vũ, ra hiệu cô đeo tai nghe và kẹp mi­cro trước ngực. Sau đó, anh ta rút một khẩu súng AK từ cái hộp đeo lên lưng, tay cầm khẩu súng lục nhỏ. Sau khi chuẩn bị xong, Ba Dữ đẩy cửa xe bước xuống: “Tôi đi xuống dưới gặp anh Lục”.

Sơ Vũ dõi theo bóng dáng Ba Dữ biến mất trong làn mưa. Cô giơ tay lau sạch nước mắt trên má rồi xuống xe. Từ vị trí trên cao này có thể nhìn rõ toàn cảnh bên dưới. Trên sông có hai con tàu, Sơ Vũ nhìn thấy vài bóng người đi đi lại lại.

Sơ Vũ nằm phủ phục xuống đất, giương kính ngắm của khẩu súng bắn tỉa về phía trước.

Mưa lớn ảnh hưởng đến tầm mắt của Sơ Vũ. Cô nhắm mắt rồi lại mở mắt.

Nỗi bi thương vì cái chết của Khả Nhân biến mất trong ánh mắt Sơ Vũ. Bây giờ, gương mặt cô chỉ còn lại vẻ lạnh lùng và kiên nghị.

Cô buộc phải trấn tĩnh. Khả Nhân đã hy sinh là sự thật không thể thay đổi.  Bây giờ, cô là người duy nhất có thể giúp đỡ Lục Tử Mặc và Ba Dữ.

“Sơ Vũ”.

Từ chiếc tai nghe vọng đến tiếng nói Lục Tử Mặc. Giọng anh trầm ấm như ở sát bên tai cô. Dường như anh vẫn chưa biết chuyện xảy ra với Khả Nhân. Sơ Vũ cũng hạ thấp giọng trả lời: “Em đây”.

“Hãy nhớ giữ mình”.

Nói xong câu này, Lục Tử Mặc tắt luôn máy bộ đàm. Sơ Vũ cắn chặt môi, giữ nguyên người trong cơn mưa lớn trên mặt đất bùn lầy.

Sơ Vũ cố gắng hết sức nhìn xuống bên dưới qua kính ngắm trên khẩu súng bắn tỉa. Không biết có phải do trời mưa lớn, dưới bờ sông không một bóng người. Ban nãy còn có hai ba người đàn ông đi lại, dáng vẻ đầy cảnh giác. Bây giờ không thấy chúng đâu cả. Một bầu không khí yên tĩnh dị thường bao trùm cả khu vực.

Ánh chớp lóe lên ở phía chân trời xa xa, tiếp đó là một tràng sấm rền vang. Sơ Vũ lau nước mưa trên mặt, lại chăm chú nhìn xuống bên dưới. Từ trên đường quốc lộ, một chiếc xe chở hàng chạy về hướng bờ sông.

Tim Sơ Vũ đập mạnh, cô bất giác nắm chặt khẩu súng trong tay. Thứ kim loại lạnh lẽo khiến cô cảm thấy yên lòng hơn.

Bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh.

Chiếc xe tải dừng lại bên bờ sông. Từ trên xe nhảy xuống mấy người đàn ông da trắng cao to, nhìn qua cũng có thể đoán là người châu Âu. Họ mang theo một chiếc vali màu đen khá lớn.

Mấy người châu Âu vừa xuất hiện, Na­ka liền bước ra từ con tàu.

Do ở khoảng cách khá xa, Sơ Vũ không thể nghe rõ họ nói gì. Cô chỉ thấy Na­ka trao đổi với mấy người nước ngoài vài câu. Sau đó, hắn ra lệnh cho người trên tàu bắc tấm ván xuống bờ. Hắn bê một cái hòm đặt lên ván cầu, vẫy tay ra hiệu đối tác tự mình đi kiểm tra.

Sơ Vũ lặng lẽ chứng kiến cảnh đó. Tay cô vẫn nắm chặt khẩu súng, kính ngắm nhằm trúng đầu Na­ka. Cô chỉ cần nhẹ nhàng bóp cò, Nhị ca của tập đoàn ma túy lớn nhất Thái Lan hô phong hoán vũ bao nhiêu năm sẽ mất mạng trong tay cô.

Đám người châu Âu kiểm tra hàng xong, tỏ vẻ hài lòng gật đầu. Thuộc hạ của Na­ka lần lượt đẩy từng chiếc hòm lớn xuống bờ qua tấm ván cầu.

Trong lúc chúng đang dỡ hàng, trên đường quốc lộ đột nhiên xuất hiện mấy chiếc xe lao đến bờ sông với tốc độ rất nhanh.

Tình hình bỗng dưng thay đổi. Na­ka và mấy người châu Âu lập tức rút súng, nã đạn vào những chiếc xe đang tiến lại gần.

Hai bên nổ súng vào thân xe và thành tàu tạo thành tia lửa điện. Lúc này, Na­ka mới nhìn rõ người ngồi trong buồng lái ô tô. Sắc mặt hắn dần tái mét. Ngồi trên chiếc xe đầu tiên chính là So­phie và Lama.

Mấy chiếc xe xuống dưới bờ sông đỗ thành vòng tròn, quây xe hàng của người châu Âu vào giữa.

Mục tiêu của đám So­phie chỉ là lấy hàng. Vì vậy chúng không thèm để ý đến những người trên tàu. Sơ Vũ vừa nhìn thấy Na­ka và người của hắn chuẩn bị trốn vào khoang tàu, cô ngắm trúng não bộ Na­ka, bóp cò không chút do dự.

Để trả thù cho Khả Nhân.

Viên đạn xé màn mưa, bay thẳng vào đầu người đàn ông đó. Hắn đổ gục ngay tại chỗ, máu tươi chảy ra lênh láng. Sự việc quá đỗi bất ngờ khiến người ở trên tàu, người châu Âu và đám So­phie sững sờ trong giây lát.

Sau đó, mấy người châu Âu và cả đám người So­phie đều nấp về phía mấy chiếc xe. Tuy nhiên, chúng vẫn chưa thể xác định đạn bay đến từ phương nào.  Sơ Vũ thay đạn, khẩu súng vừa phát nổ vẫn còn nóng bỏng trong lòng bàn tay cô. Sơ Vũ nhận thấy đáy lòng cô vô cùng băng giá, như mọi cảm xúc đều trôi tuột đi đâu mất.

Ở phía trước, Lục Tử Mặc cũng kéo chốt an toàn trên nòng súng, nhìn về phía bờ sông bằng ánh mắt sắc bén. Đám người châu Âu nhảy vội lên xe, nhấn ga phóng đi mất. Xe lao đi với tốc độ rất nhanh, nhưng Lục Tử Mặc còn hành động nhanh hơn. Anh giơ súng nhằm thẳng vào lốp xe bóp cò.

Phát đạn trúng ngay lốp sau chiếc xe tải. Xe đang lao nhanh đột nhiên bị nổ lốp, trôi tuột trên con đường trơn ướt xuống dưới bờ sông Mekong.

“Sơ Vũ, quay lại xe nhanh lên. Bọn anh sẽ đi tìm em”.

Giọng nói Lục Tử Mặc vang lên trong tai nghe. Sơ Vũ lập tức nghe theo lời anh. Không bao lâu sau, Lục Tử Mặc và Ba Dữ như vừa chui ra từ bùn đất chạy đến. Lục Tử Mặc lao lên xe: “Đi thôi”.

Sơ Vũ không có thời gi­an do dự, cô lập tức nhấn ga phóng xe xuống núi.

Chiếc xe lao như con ngựa điên xuống dốc núi, mạnh đến mức Sơ Vũ suýt không giữ nổi tay lái. Xuống đến gần bờ sông, chiếc xe Jeep gặp phải làn đạn. Sơ Vũ vội phanh kít xe, đuôi xe của cô chạm phải một chiếc xe khác đang đỗ gần đó, tạo nên tiếng ma sát điếc tai. Chiếc xe đó không chịu nổi cú va chạm, lập tức bị đẩy xuống sông Mekong.

“Đi nhanh lên”.

Lục Tử Mặc cất giọng trầm trầm. Sơ Vũ lại rồ ga, chiếc xe Jeep lao vụt đi. Đằng sau, So­phie đã giải quyết xong đám người nước ngoài. Ả ra lệnh thuộc hạ đuổi theo truy sát họ. Người dẫn đầu tất nhiên là Lama.

“Cô ta định qua cầu rút ván”.

Lục Tử Mặc lên tiếng, anh vừa nói vừa thay đạn nhanh như tia chớp. Sau đó, Lục Tử Mặc thò người ra bên ngoài nhằm thẳng về phía người ngồi ở tay lái chiếc xe phía sau. Một phát súng nổ nhẹ, người lái xe phía sau bị bắn trúng đầu gục xuống. Chiếc xe bị mất sự kiểm soát đi ngoằn ngoèo trong vài giây rồi đâm mạnh vào chiếc xe khác đi theo sau.

Mặc dù vậy, xe của Lama kịp thời luồn lách tránh vụ va chạm, tiếp tục bám sát họ.

Lục Tử Mặc cầm điện thoại trên bàn lái, gọi vào đường dây bí mật của cảnh sát: “Cá đã cắn câu, thu lưới”.

Sơ Vũ dù bận lái xe cũng ngoảnh đầu quay sang nhìn Lục Tử Mặc. Đến bây giờ, cô mới hiểu sự việc đang diễn ra.

Trước đó Lục Tử Mặc từng nói với So­phie, anh sẽ báo cho So­phie biết vị trí lô hàng trong tay Na­ka để biểu đạt thành ý của anh. Sự xuất hiện của Lục Tử Mặc ở bờ sông không nằm ngoài dự tính của So­phie. Vì vậy, ả định nhân cơ hội này thủ tiêu cánh tay phải của Kim Gia, từ đó có thể thuận lợi bước vào thị trường Thái Lan.

Rõ ràng Lục Tử Mặc đã đoán ra ý định của So­phie. Anh cũng muốn nhân cơ hội này giải quyết luôn người đàn bà thâm hiểm đó.

Nếu nói sự xuất hiện của Lục Tử Mặc nằm trong dự tính của So­phie, thì sự bao vây của cảnh sát hoàn toàn nằm ngoài định liệu của ả.

Hai bên một trước một sau phóng như bay trên con đường quốc lộ. Phía trước đột nhiên xuất hiện đoàn xe Jeep đi ngược về phía họ. Lúc này, Lama phát giác có điều gì đó bất ổn.

Nhưng hắn chưa kịp định thần, một làn mưa đạn nã vào đội xe của hắn, tạo thành các vết thủng lỗ chỗ trên thân xe. Đạn bắn trúng vào thùng xăng một chiếc xe, khiến xe phát nổ, khói lửa bốc cuồn cuộn trên mặt đường.

Lama không ngờ gặp phải hỏa lực mạnh đến vậy. Hắn muốn thoái lui cũng không kịp nữa.

Nhân cơ hội này, Lục Tử Mặc lại giơ súng ngắm chuẩn, bắn trúng một tên cầm lái. Lần này là người cầm lái đúng chiếc xe của Lama. Lama chỉ còn biết kinh hoàng chứng kiến chiếc xe mất kiểm soát, đâm vào vách núi và nổ tung.

Xe Jeep do Sơ Vũ lái nhanh chóng đi tới chỗ đoàn xe của cảnh sát. Lục Tử Mặc vỗ vai cô: “Dừng lại”.

Sơ Vũ dừng xe bên vệ đường.

Một đám đặc cảnh súng ống đầy mình nhảy xuống từ chiếc xe Jeep phía trước. Họ chĩa súng về phía Lục Tử Mặc và Sơ Vũ. Một người cảnh sát cất giọng đanh thép: “Bỏ vũ khí xuống, các anh đã bị bắt”.

Lục Tử Mặc và Ba Dữ không hề phản kháng, ném súng trên tay xuống đất. Sơ Vũ quay đầu về phía sau, mấy chiếc xe nổ tung trên đường tạo ra hiện trường hỗn loạn, khói lửa bốc đầy trời. Lúc này, trời đã ngớt mưa hẳn.

“Đi mau”.

Đám đặc cảnh không hề khách khí, thúc súng vào lưng ba người bắt lên xe bọn họ. Sau đó, họ còng tay cả ba người. Lục Tử Mặc nhắm mắt tựa vào thành ghế, không nói một lời nào.

Sau khi sự việc kết thúc, Sơ Vũ cùng Lục Tử Mặc và Ba Dữ được đưa về gi­am giữ ở Cục cảnh sát Chi­ang Rai. Sau đó, Lục Tử Mặc và Ba Dữ bị chuyển đi nơi khác, còn Sơ Vũ được giải đến Bangkok. Vài ngày sau, phòng tạm gi­am xuất hiện một người luật sư. Luật sư mỉm cười nói với Sơ Vũ: “Xin lỗi đã để cô phải chịu khổ mấy ngày. Cô cũng biết đấy, những việc liên quan đến thủ tục thường khá phức tạp. Bây giờ cô được tự do rồi. Chúng tôi sẽ sắp xếp để cô ở lại Bangkok ba ngày, sau đó đưa cô về nước”.

“Đưa tôi về nước?”

Sơ Vũ đứng bật dậy: “Tôi đã nhập quốc tịch Thái Lan. Tại sao các anh lại đưa tôi về nước?”

“Tôi xin lỗi”, người luật sư mỉm cười: “Tôi cũng không rõ lắm. Tôi chỉ làm việc theo lệnh cấp trên thôi”.

Luật sư nói xong, đưa Sơ Vũ một tập tài liệu để cô ký tên, rồi vẫy tay ra hiệu cô đi theo anh ta. Lúc hai người lên xe, Sơ Vũ hỏi thăm tin tức về Lục Tử Mặc. Người luật sư nhìn cô qua chiếc gương chiếu hậu: “Cô vẫn chưa biết sao? Đây là tin tức nóng hổi nhất Thái Lan mấy ngày nay. Người đứng thứ hai trong tổ chức ma túy lớn nhất Thái Lan là Na­ka bị bắn chết ngay tại trận. Còn Lục Tử Mặc thì bị bắt và bị xử bắn. Con gái Rắn Độc là So­phie cũng bị bắt trong cuộc gi­ao dịch lần này. Số hero­in thu được đủ để cô ta bị xử tội chết mười lần ấy chứ”.

Sơ Vũ bàng hoàng, cô không dám hỏi thêm. Lục Tử Mặc đã cho cô biết thân phận của anh, tại sao anh còn bị xử bắn?

Sơ Vũ cảm thấy hoang mang vô cùng, nhưng không một ai cho cô câu trả lời thích đáng.

Dưới sự sắp xếp của phía cảnh sát, Sơ Vũ lưu lại Bangkok ba ngày. Đúng như lời người luật sư, tin tức lớn nhất Thái Lan trong mấy ngày này là vụ cảnh sát Thái Lan và cảnh sát Miến Điện hợp tác phá vỡ tổ chức ma túy ở Tam giác vàng.

Sơ Vũ cả ngày trong khách sạn xem tin tức thời sự. Na­ka bị giết chết, Lục Tử Mặc bị xử bắn. Có tin đồn Kim Gia bí mật trốn thoát, nhưng vương quốc ma túy Kim Gia tạo dựng ở Thái Lan coi như sụp đổ hoàn toàn.

Về phần So­phie, trong quá trình đuổi bắt, ả ngoan cố chống cự nên bị thương khá nặng. So­phie lập tức bị dẫn độ về Miến Điện. Sự nghiệp của Rắn Độc ở Miến Điện do vụ việc của So­phie cũng bị đả kích nặng nề. Tuy nhiên, địa vị của Rắn Độc ở Miến Điện tương đối đặc biệt, ông ta lại có lực lượng vũ trang riêng nên dám đối kháng chính phủ. Nhân cơ hội này, chính phủ Miến Điện cử quân đội tấn công vào cứ điểm của Rắn Độc. Sau ba ngày xung đột, Rắn Độc bị bắn chết ngay tại nơi ở của ông ta. Tổ chức ma túy lớn ở khu vực Tam giác vàng bị xóa sổ.

Đến ngày thứ tư, Sơ Vũ bị đưa về nước. Nghe nói, hôm đó cũng chính là ngày Lục Tử Mặc bị đem đi xử bắn. Sơ Vũ thẫn thờ, toàn thân mất tri giác. Cô ngồi một chuyến bay dài nhất trong cuộc đời trở về tổ quốc.

Máy bay hạ cánh ở sân bay Bắc Kinh. Sơ Vũ lê lết tấm thân mệt mỏi rời khỏi sân bay. Người hộ tống của cảnh sát Thái Lan và cảnh sát Trung Quốc tiến hành bàn gi­ao thủ tục. Sau đó, Sơ Vũ bị đưa ra khỏi sân bay, bên ngoài đậu sẵn một chiếc xe cảnh sát.

Chiếc xe từ từ hòa vào làn đường cao tốc. Một người cảnh sát ngồi phía trước Sơ Vũ quay về phía cô. Nhưng lúc này, Sơ Vũ mải ngó ra ngoài cửa sổ nên không để ý anh đang chậm rãi bỏ mũ nhìn cô chăm chú.

“Hạt mưa nhỏ, em muốn đi đâu bây giờ? Muốn đi dạo ở Bắc Kinh hay về miền nam ngay?”

Sơ Vũ giật mình quay đầu lại. Ở phía trước, Lục Tử Mặc cười tươi với cô để lộ cả hàm răng trắng: “Chào mừng em trở về nhà, Hạt mưa nhỏ”.

Kết thúc

Quét sạch thị trường ma túy tồn tại trong mấy chục năm là một việc làm không mấy hiện thực.

Kim Gia ở Thái Lan bị sụp đổ, Rắn Độc ở Miến Điện cũng tan rã. Nói một cách khác, thị trường ma túy ở khu vực Tam Giác vàng gặp một trận động đất chưa từng có.

Thế nhưng sau trận động đất này, có người thiệt hại, có người được lợi.

Ông trùm Hoa Hỉ ở Lào thừa cơ bành trướng thế lực. Thái Lan và Miến Điện mất người đứng đầu, tạo cơ hội cho một số thế lực ngoi lên.

Cuộc chống ma túy là một quá trình lâu dài và gi­an khổ. Có người hy sinh cả mạng sống của mình, có người làm nội gián cả chục năm trong tình cảnh sống dở chết dở. Tóm lại để có thể giải quyết triệt để vấn đề đó, vẫn còn một con đường dài phía trước.

Tuy nhiên những chuyện nhắc tới ở trên bây giờ không còn liên quan đến Lục Tử Mặc và Sơ Vũ.

Lục Tử Mặc lấy lại tên thật của anh bằng tiếng Trung. Hiện tại, anh là đội trưởng đội đặc công thành phố Hàng Châu. Còn Sơ Vũ xin việc ở một bệnh viện nhỏ. Hai người lặng lẽ kết hôn, lặng lẽ mua nhà, có một cuộc sống hết sức bình thường.

Hàng ngày họ bận rộn với công việc riêng của mỗi người. Đến cuối tuần, họ cùng nhau đi dạo hoặc ở nhà xem tivi. Cuộc sống bình lặng đến mức không thể bình lặng hơn.

Không ai có thể ngờ, người đàn ông điển trai trầm tính họ Lục từng là Tam ca lẫy lừng trong giới xã hội đen ở Thái Lan. Cũng không ai có thể ngờ, cô bác sỹ họ Đặng nhìn bề ngoài có vẻ rất dịu dàng từng ra tay lấy mạng biết bao người vì người đàn ông cô yêu, thậm chí cả Nhị ca tổ chức ma túy ở Tam giác vàng cũng chết dưới mũi súng của cô.

Họ đã bỏ lại tất cả ở đằng sau lưng, bắt đầu cuộc sống mới. Bây giờ, họ hưởng cuộc sống bình yên và hạnh phúc giống như bao cặp vợ chồng khác.

_______________HẾT_______________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.