Quan Hệ Thân Mật

Chương 106: [Tiêu Linh x Cảnh Tư] - Chương 1




Cảnh Tư lại mơ cùng một giấc mơ.
Trong mơ vẫn là mùa thu lá rơi như trước kia, lá phong đỏ rực bay trong gió, từng bước chân nhỏ giẫm lên trên, phát ra tiếng vang nặng nề.
Khi đó Cảnh Tư còn rất trẻ, là một cô gái mười bảy mười tám tuổi, nghe tiếng chuông tan học, nàng ra khỏi lớp, cách vài ba bước, nàng dường như nghe được bên trong phòng học vang lên tiếng dương cầm du dương.
"Tiêu Linh tiểu thư, tôi thích cô."
Tiếng đàn bỗng im bặt.
Cảnh Tư đến gần phòng học đàn, bước chân dừng lại theo tiếng đàn, nàng đứng bên ngoài cửa sổ nhìn vào, tầm mắt nhanh chóng khóa chặt bóng dáng vô cùng xinh đẹp bên trong kia.
Tiêu Linh khép lại nắp phím đàn, mái tóc đen dài xõa trên lưng, bên ngoài cửa sổ, ánh dương quang chiếu rọi lên những chiếc lá phong, len lỏi đi vào, chiếu lên người cô tạo ra một màu sắc sáng rực. Cô lười biếng chống đầu, mỉm cười nhìn bạn học nam đó, đôi mắt híp lại, vô cùng xinh đẹp.
Bạn nam bị ánh mắt Tiêu Linh nhìn thấu khiến không che lấp được cảm xúc và bối rối, không biết làm sao, chỉ thấy Tiêu Linh khẽ cười ra tiếng, chống đầu hướng mặt về phía bạn nam ấy, vô tư nói: "Nhưng làm sao bây giờ đây? Đối với con trai... tôi không có hứng thú."
"Sao?" Bạn nam khó hiểu ngẩng đầu, nhất thời cũng quên luôn cả khẩn trương và lo lắng, giật mình đơ người nhìn Tiêu Linh, hình như là không hiểu ý trong lời nói của cô.
"Còn chưa hiểu hả?" Tiêu Linh càng thêm khoái trá cười to, dường như còn không thấy được lời nói của mình có gì đó không ổn. "Tôi thích con gái."
Mùa thu gió lạnh nhè nhẹ thổi qua, làm nhánh cây đong đưa xào xạc, những chiếc lá rơi rụng theo tiếng gió.
Bạn nam đó đã quá quẫn bách và kinh ngạc mà rời khỏi phòng học đàn từ sớm, chỉ có Cảnh Tư đứng tại chỗ, nhìn bộ dạng tươi cười giả dối của Tiêu Linh sau trò đùa dai vừa rồi, thở dài một tiếng, đi vào phòng học.
"Cô lại trốn tiết."
"Ồ, là cô à." khóe miệng Tiêu Linh hơi cong lên, nhìn thấy gương mặt không thay đổi của Cảnh Tư cũng chẳng thấy có gì lạ, chính thức xoay người, cằm chống nhẹ lên tay nghiêm nét mặt, giương đôi mắt đầy quyến rũ nhìn Cảnh Tư. "Rồi sao, cô lại tới đây bắt tôi về viết kiểm điểm hả? Hội trưởng đại nhân."
Cảnh Tư không thèm để ý lời nói chế nhạo của Tiêu Linh, lạnh lùng nghiêm túc và đầy khí thế nói: "Nếu biết, thì mau đứng lên theo tôi trở về đi học."
"Lời lúc nãy tôi nói, cô nghe hết rồi?" Tiêu Linh mắt điếc tai ngơ đối với lời Cảnh Tư nói, cô lại mở nắp phím đàn, ngón tay thon thả khiêu nhẹ, vang lên một âm tiết.
"Ừ." Cảnh Tư đáp một tiếng, còn bình luận: "Không thể không nói, trò đùa của cô khi nãy, không chỉ thấp kém mà còn nhàm chán nữa."
"Không hề." ngón tay Tiêu Linh điểm nhẹ các phím đàn một cách không theo quy luật, cô nói xong, khóe miệng cong lên nụ cười bí hiểm. "Những lời tôi vừa nói, không phải nói đùa." Cô để ý thấy Cảnh Tư vừa nghe thì hơi giật mình, Tiêu Linh cười càng thêm tươi hơn. Dường như sợ Cảnh Tư nghe không rõ, cô ngẩng đầu nhìn lại Cảnh Tư, tốt bụng lặp lại lần nữa: "Tôi nói tôi thích con gái, đây là sự thật."
Cảnh Tư chợt nín thở, nhưng trên mặt nàng chẳng có biểu hiện gì, thậm chí một tí xíu kinh ngạc cũng không có. Bởi vậy, không ai biết được ngay giây phút này đáy lòng này khẽ lay động.
Biểu hiện giật mình sửng sốt của Cảnh Tư thật sự thú vị, so với sự thẳng thắn của Tiêu Linh mà nói, trong nháy mắt Cảnh Tư có vẻ không biết làm sao. Trong mắt Tiêu Linh chợt lóe lên sự nguy hiểm, cô đứng lên, đi đến gần Cảnh Tư, mới bước được nửa bước, liền thấy Cảnh Tư lập tức theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn cô, lùi về sau, một bộ dạng cảnh giác.
"Xì."
Phản ứng của Cảnh Tư làm Tiêu Linh khẽ cười ra tiếng, cô bước một bước dài về phía trước, không cho Cảnh Tư kịp lùi về phía sau, cả người dán lại gần Cảnh Tư, khoảng cách của cả hai trong phút chốc đã đến mức thật mờ ám.
"Nhưng cô yên tâm đi," Tiêu Linh nói xong, môi dán bên tai Cảnh Tư, hơi thở thơm ngát đầy dụ dỗ. "Đối với một cô gái vừa khô khan vừa không thú vị như cô, tôi chẳng có hứng thú."
Hơi thở ái muội của Tiêu Linh phả vào tai Cảnh Tư, làm cho hô hấp của nàng trở nên không đều đặn, cũng không biết là do tức giận sự lỗ mãng của Tiêu Linh hay do chống chế sự xấu hổ của mình, nàng theo bản năng đẩy Tiêu Linh ra, lần đầu tiên dưới cái nhìn chăm chú của Tiêu Linh, nàng chạy trối chết.
Thời gian thấm thoát trôi qua, dường như muốn đem trí nhớ của tuổi trẻ tặng hết cho dòng thời gian dài đằng đẳng. Nhưng cho dù đã mười năm trôi qua, nhưng Cảnh Tư vẫn nhớ rõ, khi đó Tiêu Linh đẹp đến cỡ nào, đẹp đến vô cùng rực rỡ, đẹp đến khiến người hốt hoảng.
Nhưng nàng chôn sâu bí mật đó tận đáy lòng, cẩn thận nghĩ lại, đúng là chưa từng một lần nói với Tiêu Linh điều đó.
Tỉnh lại từ trong giấc mộng, Cảnh Tư nhìn trần nhà tối đen như mực trên đầu, yên lặng thất thần.
Khung cảnh ấy không ngừng lặp đi lặp lại trong giấc mơ của nàng mười năm nay thật khiến nàng có chút mệt mỏi chịu không nổi, không còn buồn ngủ, nàng ngồi dậy, nhìn đồng hồ, chỉ mới 6 giờ sáng.
Không khí sáng sớm lạnh thấu xương, Cảnh Tư rời giường, vào bếp tự pha cho mình một ly cà phê để nâng cao tinh thần.
TV đang phát lại tin kinh tế tối qua, đột nhiên phát đến tin tức Tiêu Linh và Anna kết hôn. Cảnh Tư ngồi trên sô pha uống một ngụm cà phê đen, nhìn Tiêu Linh và Anna cùng xuất hiện bên nhau trong TV, cà phê đen mang theo hương vị chua xót nhanh chóng ngập tràn đầu lưỡi.
Nếu không phải tin tức ồn ào huyên náo trong TV đêm đó, cho đến bây giờ Cảnh Tư cũng không biết, Tiêu Linh có quyết định như vậy.
Nhiều năm trôi qua, tuy Tiêu gia và Cảnh gia là thế giao, nhưng quan hệ giữa hai người vừa giống địch vừa giống bạn, chưa nói tới thân thiện, cũng coi như không xa lạ, tình hình của cả hai, vẫn là thông qua TV mà biết, không có gì đặc thù.
Nếu nhớ không lầm, Anna vẫn là tôi giới thiệu cho cô thì phải? Cảnh Tư bưng tách cà phê trên tay, cười khổ. Anna thích cô, không phải tôi không biết. Cho nên lúc trước mới giới thiệu cô ấy với cô, chẳng qua tôi và Anna là bạn bè, hy vọng mượn danh tiếng của cô để nâng đỡ cô ấy, nay người thì cô đã nâng, nhưng lại không ngờ cô dùng cách thức như vậy.
Mấy năm nay tin tức đào hoa của cô thật không ít, nhưng không ngờ có một ngày, với tính tình phong lưu khó kiềm chế của cô, thế mà lại chọn kết hôn.
Cô thấy đó, trên thế giới này, thật sự không có gì là không thể. Cho dù lúc trước cảm thấy khắc cốt ghi tâm cả đời không đổi, qua thời gian, một ngày nào đó cũng sẽ trở nên nhỏ bé chẳng đáng kể gì.
Cô hạnh phúc không?
Cảnh Tư yên lặng nhìn Tiêu Linh cười đến lộng lẫy trong TV, nàng giơ tách cà phê lên, hướng vào TV làm động tác cụng ly.
Tiêu Linh, chỉ mong cô hạnh phúc.
Đang nghĩ, chợt di động vang lên, Cảnh Tư cầm lấy điện thoại, nhìn dãy số dài trên màn hình, dường như chỉ trong nháy mắt đã đoán được người gọi đến là ai.
Ánh đèn màn hình màu lam chiếu ra càng khiến vẻ mặt nàng thêm lạnh lẽo, nàng cầm di động, cho đến khi tiếng chuông sắp dừng, nàng mới chậm rãi nhấn nút nghe.
Tín hiệu tạp âm vang lên đứt quãng bên trong điện thoại, Cảnh Tư không nói lời nào, người bên kia điện thoại lại nhẹ nhàng nở nụ cười khẽ trước. Tiếng cười khàn khàn mà lại quyến rũ, giống như chính người trong điện thoại.
"Thật làm người ta đau lòng." Lời tuy là nói thế, nhưng giọng điệu Tiêu Linh cũng không có bao nhiêu đau lòng. "Ít khi gọi được cho em một cuộc điện thoại, vậy mà em lại lặng thinh chẳng nói câu nào."
"Tiêu Linh," giọng Cảnh Tư nhẹ nhàng, thậm chí gần như chẳng có cảm xúc. "Trong đầu của cô, rốt cuộc có khái niệm chênh lệch múi giờ hay không."
Tiếng cười khàn khàn dễ nghe của Tiêu Linh vang lên, không thèm để ý lời Cảnh Tư. "Ồ, xin lỗi, tôi lại quên rồi."
Tin tức của Anna và Tiêu Linh trong TV truyền ra tất cả mọi người đều biết, thân là đương sự thì Tiêu Linh đương nhiên không thể không biết, nhưng trong điện thoại cả hai người đều ăn ý chẳng ai nhắc đến chuyện đó. Tiêu Linh không đề cập đến, tự nhiên Cảnh Tư cũng sẽ không hỏi, nhưng mục đích Tiêu Linh gọi điện thoại về, nàng cũng không thể không hỏi.
"Nếu tôi nhớ không lầm, bên đó hẳn phải là buổi tối chứ?" Cảnh Tư không có thói quen quanh co lòng vòng. "Hơn nửa đêm gọi điện thoại cho tôi, rốt cuộc có chuyện gì?"
"Cuối tuần này tôi sẽ tranhthủ chút thời gian trở về." Tiêu Linh nói xong, hơi nâng cao giọng một chútcười nói: "Thế nào? Hiếm khi tôi về một chuyến, không gặp mặt được sao?"    


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.