Quan Hệ Thân Mật

Chương 22: Cô ấy rất quan trọng với tôi.



Đỗ Việt Hàng dừng xe trước cửa một nhà hàng Tây.
Tô Mộc Nghiên ngẩng đầu, phát hiện hiển nhiên đi tới nhà hàng Tây nàng thích nhất, không khỏi kinh ngạc liếc nhìn Đỗ Việt Hàng một cái, tò mò anh ta làm sao lại biết.
“Năm năm trước em từng đề cập với anh beafsteak ở nhà hàng này, còn nói chờ khi chúng ta về nước nhất định sẽ đến ăn thử, em không nhớ sao?”
Nghe Đỗ Việt Hàng giải thích cũng không làm Tô Mộc Nghiên cảm động hay vui vẻ, nàng thu ánh mắt, đối với ôn nhu của Đỗ Việt Hàng không chút hứng thú.
“Tôi không đói, có gì muốn nói thì nói ở đây đi.”
Đỗ Việt Hàng dường như có chút bất bắt dĩ với sự cự tuyệt của Tô Mộc Nghiên, anh ta đánh giá biểu tình của nàng, khuôn mặt kia không chút tức giận hay bực mình gì, chỉ một vẻ mặt thản nhiên, thật giống như họ là người xa lạ với nhau, thậm chí ngay cả người xa lạ cũng không phải.
Trên thực tế, năm năm sau, trước khi anh ta trở về đã đoán được thái độ của Tô Mộc Nghiên, chỉ là sau khi gặp mặt anh ta mới phát hiện ra Tô Mộc Nghiên lạnh lùng hơn so với tưởng tượng của anh ta.
Có lẽ anh ta tình nguyện nàng phẫn nộ hay tức giận, cảm xúc nào cũng được, cũng tốt hơn so với biểu tình như đối diện với người xa lạ.
“Nghiên Nghiên, về chuyện năm năm trước, em phải nghe anh giải thích.”
Dường như chạm phải cái giới hạn không biết tên, Tô Mộc Nghiên lúc này mới nhìn Đỗ Việt Hàng, mặt không lưu tình nói: “Tôi không có hứng thú.” Nàng nói xong, quay đầu mở cửa xe đi xuống. “Nếu anh muốn nói chuyện này, vậy tôi đi trước.”
Tô Mộc Nghiên xoay người muốn đi, Đỗ Việt Hàng trước một bước vươn tay giữ nàng lại, “Nghiên Nghiên.”
“Tôi không biết có gì để giải thích.” Giọng nói lãnh đạm của Tô Mọc Nghiên lúc này đã có cảm xúc uất hận, nàng cố nhịn xuống sự phẫn nộ tận đáy lòng, cúi đầu nhìn tay đang bị Đỗ Việt Hàng giữ chặt, lạnh nhạt nói: “Còn nữa, mời anh buông tay.”
Đỗ Việt Hàng nghe vậy, thế này mới yên lặng buông tay ra, anh ta ngồi trở lại nhưng tầm mắt vẫn dừng trên người Tô Mộc Nghiên.
Ánh mắt Đỗ Việt Hàng khắc sâu giống như đang kìm chế, Tô Mộc Nghiên có thể thấy sự kiên quyết trong mắt anh ta. Nàng thở sâu, cũng không kiên trì muốn đi nữa, dựa vào cửa xe ngồi lại chỗ của mình, xoay đầu sang một bên, cố chấp không nhìn anh ta.
Hai người không biết trầm mặc bao lâu, đột nhiên Tô Mộc Nghiên nghe Đỗ Việt Hàng thở dài một tiếng, giọng nói từ tính trong lúc nhất thời vô cùng ôn nhu.
“Bất kể thế nào, chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm, cũng không thể xem là yêu cầu quá phận chứ?”
Tô Mộc Nghiên hé miệng vừa định muốn cự tuyệt, nhưng lại bị Đỗ Việt Hàng nói trước.
“Anh biết em không đói.” Anh ta nói xong, cúi đầu mở dây an toàn, ngẩng đầu lên cười sủng nịch ôn nhu. “Nhưng cũng không nhỏ mọn đến mức không chịu cùng ăn bữa cơm với anh chứ?”
Lời Đỗ Việt Hàng nói phong độ nhẹ nhàng, Tô Mộc Nghiên cau mày nhìn anh ta, ý tứ cự tuyệt đã viết sẵn trên mặt, nhưng anh ta làm như không nhìn thấy, đã xuống xe thay Tô Mộc Nghiên mở cửa.
“Ăn xong anh sẽ đưa em về nhà.” Đứng bên cửa xe, Đỗ Việt Hàng cười khẽ cam đoan. “Tuyệt đối sẽ không làm em khó xử.”
Mặc dù ở một số khía cạnh thì Đỗ Việt Hàng quả thật xấu, nhưng đối với lời cam đoan chính miệng anh ta nói ra, nàng vẫn tin tưởng. Ngẫm nghĩ, nàng nhìn cửa xe đã mở rộng, biết trước mắt cũng chỉ có thể thuận theo ý anh ta.
Đi vào nhà hàng ngồi xuống, Tô Mộc Nghiên gọi món, Đỗ Việt Hàng im lặng nghe nàng nói xong, mới kêu một phần giống với nàng.
“Trước khi về nước, anh có hỏi người khác một chút tin tức của em.” Tinh tế uống một hớp rượu vang, Đỗ Việt Hàng nói: “Biết được em sống rất tốt.”
“Nghe như ý anh nói hình như anh hy vọng tôi sống không tốt?” Tô Mộc Nghiên ăn vài miếng, vốn không có khẩu vị, nàng cầm khăn lau miệng, cười như có như không.
“Nghiên Nghiên, em toàn muốn xuyên tạc ý của anh.”
Nghe vậy, Tô Mộc Nghiên cười nhẹ, miễn ý kiến.
Thấy Tô Mộc Nghiên không nói lời nào, Đỗ Việt Hàng nhíu mày nhìn chăm chú nàng, nói: “Hơn nữa anh còn nghe nói, em đến bây giờ vẫn còn độc thân?”
Tô Mộc Nghiên vẫn quay đầu nhìn bên cửa sổ, nghe Đỗ Việt Hàng nói, nàng mới cười như không cười quay đầu lại liếc anh ta một cái, ánh mắt trêu tức mà giảo hoạt, nhưng không nói lời nào.
Tô Mộc Nghiên cười nhạt, Đỗ Việt Hàng cũng không để ý, miệng anh ta khẽ cong lên, cười nói: “Nghiên Nghiên, em biết rõ anh. Em hẳn phải hiểu, cho dù em không còn độc thân, anh cũng sẽ đoạt lại em từ tay người khác.”
Đỗ Việt Hàng đôi mắt mang theo thản nhiên màu rám nắng, lúc anh ta nói chuyện, ánh mắt tựa hồ đẹp nhất, hoàn toàn có thể nhuần nhuyễn biểu đạt cảm xúc của anh ta.
Mà giờ phút này, ánh mắt kia biểu đạt chính là một sự bá đạo, cường thế, thậm chí không thể cự tuyệt.
“Cám ơn anh đã mời, nếu có thể nói, tôi nghĩ tôi nên về nhà.”
Nếu cơm đã ăn xong, như vậy Tô Mộc Nghiên vốn không cần ngồi lại nói chuyện phiếm không chút hứng thú nào. Dù sao nàng thấy Đỗ Việt Hàng cũng không có tâm trạng ăn cơm, đơn giản rõ ràng nói lời tạm biệt về nhà.
Mà Đỗ Việt Hàng nói những lời này, Tô Mộc Nghiên hoàn toàn không đếm xỉa tới.
Đỗ Việt Hàng ngồi đối diện, dù có hứng thú nhìn bộ dáng Tô Mộc Nghiên nói chuyện, khóe miệng từ đầu đến cuối đều chỉ cười nhạt.
Trên thế giới, phụ nữ xinh đẹp vô số, phụ nữ thông minh cũng không ít, nhưng không có người nào giống Tô Mộc Nghiên, có đồng thời cả hai yếu tố đó.
Kiêu ngạo như vậy, lại quyến rũ như vậy, đến bộ dáng cự tuyệt tức giận cũng đều mê người như thế.
“Nếu anh nói không thể thì sao?” giọng nói từ tính mang theo hờ hững mà ái muội, lời nói tựa hồ làm say lòng người đến vài phần. Đỗ Việt Hàng nói xong, tựa vào sô pha mềm mại thoải mái, hai tay giao nhau đặt ở trên đùi, nâu đôi mắt sâu hút màu nâu khóa chặt Tô Mộc Nghiên, lóe ra một tia sáng ám chỉ. “Như vậy em chẳng phải sẽ không về nhà?”
Tô Mộc Nghiên không đếm xỉa lời Đỗ Việt Hàng nói, chính lạnh lùng liếc mắt một cái, tâm tình cũng bắt đầu không kiên nhẫn.
Tô đại tiểu thư tính tình không tốt mọi người đều biết, nay cùng Đỗ Việt Hàng giao tiếp đã tiêu hao đến giá trị âm rồi, nghe Đỗ Việt Hàng ám chỉ, nàng xém chút nữa nhịn không được muốn bộc phát.
Di động đột nhiên vang lên không đúng lúc, Tô Mộc Nghiên trầm mặc hai ba giây, mới tiếp điện thoại.
“Alô.”
Giọng Cảnh Phong thản nhiên truyền tới, Tô Mộc Nghiên hơi kinh ngạc, nàng không nói lời nào, chỉ liếc nhìn Đỗ Việt Hàng một cái, trong lúc nhất thời lại không biết làm sao mở miệng..
Tô Mộc Nghiên vẫn không nói gì, Cảnh Phong đợi chờ, đột nhiên nhẹ nhàng ‘Ủa’ một tiếng, nói: “Chẳng lẽ tôi gọi lộn số?”
“Phì!” Tô Mộc Nghiên nghe vậy, bất ngờ không kịp phòng cười ra tiếng, gương mặt cau có lúc nãy cũng giãn ra, không còn lạnh như băng nữa. “Gọi làm gì?”
Đỗ Việt Hàng vốn cầm ly rượu, vừa lắc rượu trong ly vừa im lặng chờ đợi Tô Mộc Nghiên nói  điện thoại. Nay nghe được Tô Mộc Nghiên cười khẽ, anh ta không kìm được nhìn sang, thấy vẻ mặt nàng dịu đi, giọng nói nhẹ nhàng vô cùng thân thiết quen thuộc, trong lòng hơi nghi ngờ.
“Đang bận?”
Cảnh Phong bình thường không có chuyện gì sẽ không gọi điện cho Tô Mộc Nghiên, ngẫm nghĩ, Tô Mộc Nghiên bỏ qua Đỗ Việt Hàng ngồi đối diện, nói: “Không có, làm sao vậy?”
“Lúc vừa ra khỏi công ty, hình như bị trật chân.” Cảnh Phong thật có bản lãnh đem mọi chuyện nói ra một cách vân đạm phong khinh, giống như không liên quan gì đến mình. “Tôi thử qua, dường như không cách nào lái xe về được, cho nên...”
Tô Mộc Nghiên nghe xong, thầm nghĩ không hề để ý hình tượng ngẩng đầu cười to ba tiếng, cười nhạo cô, Cảnh Phong, cô cũng có ngày này. Nhưng nàng liền đem những lời trong lòng này đánh tan, sau khi nghĩ miên man, lại không kìm được có chút lo lắng.
Nhưng ngạo kiều như Tô Mộc Nghiên, đánh chết nàng cũng nói không được lời quan tâm an ủi nào đâu, nhất là đối với Cảnh Phong. Cho nên chỉ nhấp hé miệng, ‘hừ’ một tiếng, nói: “Đáng đời, ai kêu không cẩn thận.”
“Ừ.” Đối mặt lời chế nhạo không chút nào lưu tình của Tô Mộc Nghiên, Cảnh Phong nghe mãi thành quen rồi, sau đó nói: “Cứ vậy đi.”
Nói xong, liền cúp điện thoại.
Bên kia điện thoại truyền đến âm thanh ‘tút tút’, nhưng Tô Mộc Nghiên vẫn cầm điện thoại như cũ, nửa ngày còn chưa khôi phục tinh thần.
Cứ vậy đi.
Nghĩ đi nghĩ lại câu cuối Cảnh Phong nói, Tô Mộc Nghiên không yên lòng buông điện thoại, đầu óc vẫn còn đang mơ màng.
Cứ vậy đi, rốt cuộc là sao?
Sẽ không hiểu sai ý của cô ấy là tự mình cậy mạnh về nhà chứ?
Tô Mộc Nghiên càng nghĩ càng không thông, nàng đứng lên, cầm túi xách muốn đi.
“Nghiên Nghiên, làm sao vậy?”
Thấy Tô Mộc Nghiên nhận điện thoại xong vẻ mặt không ổn, Đỗ Việt Hàng cũng đứng lên theo nàng, gọi nàng lại muốn hỏi cho rõ.
“Cám ơn anh đã mời cơm.” Tô Mộc Nghiên nói xong, ngẩng đầu nhìn mắt Đỗ Việt Hàng, nói: “Tôi có việc phải đi trước.”
Đỗ Việt Hàng nhíu mày: “Là vì cuộc điện thoại vừa rồi?” Nhớ tới biểu tình Tô Mộc Mộc lúc nói điện thoại, anh ta lập tức đoán được vài phần. “Người rất quan trọng?”
Có quan trọng hay không mắc mớ gì tôi phải nói với anh?
Không kiên nhẫn nghĩ, Tô Mộc Nghiên dừng lại, thấy Đỗ Việt Hàng không có ý muốn để nàng đi, vì tránh cho cục diện quá mức khó coi, nàng quay đầu ngăn cản Đỗ Việt Hàng tiếp tục tới gần.
“Phải.” Tô Mộc Nghiên nói xong, dừng một chút, nhớ tới bộ dáng Cảnh Phong, khóe miệng hơi hơi cong lên. “Rất quan trọng.”
“Như vậy lần sau chúng ta hẹn lại thời gian khác nói chuyện tiếp?” Đỗ Việt Hàng thấy thái độ Tô Mộc Nghiên kiên quyết, đơn giản lấy lui làm tiến hẹn lần sau, tranh thủ cơ hội gặp mặt một lần nữa.
“Không cần.” Tô Mộc Nghiên cự tuyệt, nàng khoanh hai tay trước ngực, thái độ cường thế không để người ta phản kháng. “Anh đơn giản muốn biết đến tột cùng thái độ của tôi đối với anh là gì, tôi hiện tại có thể thẳn thắng nói anh biết.”
Tô Mộc Nghiên nói xong, cúi đầu nhìn ly rượu trên bàn nàng chỉ uống qua một ngụm, giọng mỉa mai nói: “Nói thật, nếu là năm năm trước, thấy anh còn có mặt mũi xuất hiện trước mặt tôi, nhất định tôi sẽ hất ly rượu này vào mặt anh cho hả giận. Nhưng sau năm năm, hiện tại tôi sẽ không làm vậy, anh có biết vì sao không?”
Tô Mộc Nghiên nâng ánh mắt, ánh mắt tối tăm bao hàm thái lạnh lùng, khóe miệng tươi cười xa cách mà lạnh lùng, “Bởi vì, anh không xứng.”
Nói xong, Tô Mộc Nghiên xoay người rời đi, bóng dáng nàng quyết tuyệt, ngồi vào xe taxi bên đường, biến mất trong tầm mắt Đỗ Việt Hàng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.