Quan Hệ Thân Mật

Chương 24: Mình nói, tiểu ác ma nhà bồ trở lại.



Sau khi Tô Mộc Nghiên duyệt cho Cảnh Phong nghỉ, Cảnh Phong thật sự yên tâm thoải mái nghỉ ở nhà, không hề có chút khách khí nào.
Mà từ ngày Cảnh Phong nghỉ ngơi ở nhà, Tô Mộc Nghiên cảm giác bản thân mình mỗi ngày giống như con quay.
Bận đến mức Tô Mộc Nghiên nhịn không được nhấn số điện thoại Cảnh Phong, hận không thể đem người bên đầu kia điện thoại hung hăn mắng một trận, nhưng từ đầu tới cuối vẫn gọi không được.
Duy nhất một lần gọi được, là buổi sáng sau khi Tô Mộc Nghiên xong ba cái hội nghị, nổi giận đùng đùng gọi điện thoại cho Cảnh Phong, nhưng vừa nghe giọng nói của cô ấy, cả người lông tóc trong nháy mắt thẳng đơ, ấp úng nửa ngày mới nói ra được một câu nghỉ ngơi cho tốt đi.
Nghỉ ngơi cho tốt đi.
Tô Mộc Nghiên vẫn cảm thấy sở dĩ Cảnh Phong cả tuần không đi làm nhất định là vì mình đột nhiên lỡ miệng nói ra câu này.
“Tiểu Mạn, kêu Lưu phó tổng lát nữa đến văn phong tôi.”
Hội nghị xong, Tô Mộc Nghiên đi tháng máy lên tầng cao nhất, nàng vừa bước nhanh vào văn phòng vừa cúi đầu đọc văn kiện, ký tên, đưa cho Tiểu Mạn đi phía sau.
“Vâng, Tô tổng.” Tiểu Mạn tiếp nhận văn kiện Tô Mộc Nghiên đưa, đứng ngoài cửa văn phòng, nhìn Tô Mộc Nghiên đi vào văn phòng ngồi xuống, nói: “Phải rồi Tô tổng, buổi sáng lúc ngài họp, người bên Đỗ thị đến, nói là rất hứng thú với dự án mới lần này của chúng ta, muốn hẹn ngài gặp mặt bàn bạc.”
“Đỗ thị? Đỗ thị nào?” Tô Mộc Nghiên nhíu mày, nhớ không nổi trước đây hợp tác với mấy công ty, có công ty này hay không.
“Nghe nói gần đây mới phát triển trong nước, lúc trước vẫn ở nước ngoài, hơn nữa ở nước ngoài cũng có độ nổi tiếng nhất định.”
Tô Mộc Nghiên vẫn cúi đầu xem văn kiện trên bàn, đến lúc này mới lờ mờ đoán được đối phương là ai, hơi híp mắt, nói: “Từ chối.”
“…Vâng.” Tiểu Mạn ngẩn người, cuối cùng mới gật đầu đáp ứng.
Trước đây Tô Mộc Nghiên chưa từng bỏ qua cơ hội hợp tác nào, nhưng nay cư nhiên lại từ chối hớp tác với lời mời của Đỗ thị, đây chắc chắn là bỏ qua cơ hội này.
Dựa theo phong cách hành sự của Tô tổng, hôm nay làm vậy, thật sự là không khoa học!
Tiểu Mạn nghĩ nhưng đâu dám nói ra, yên lặng rời khỏi văn phòng Tô Mộc Nghiên.
Thấy Tiểu Mạn rời đi rồi, Tô Mộc Nghiên chống đầu, vốn đang trong thời gian bận rộn, nàng gần như quên mất sự tồn tại của Đỗ Việt Hàng, chưa từng nghĩ là còn không kịp quên, anh ta đã tìm tới cửa.
Kỳ thật dựa vào sự hiểu biết của Tô Mộc Nghiên đối với Đỗ Việt Hàng, nàng trong lòng hiểu được, Đỗ Việt Hàng căn bản không phải là người dễ dàng từ bỏ ý đồ.
Nghĩ, Tô Mộc Nghiên lắc lắc đầu, mở ngăn kéo lấy di động ra, thấy bao hiệu có cuộc gọi của Mẹ Tô.
Lúc Tô Mộc Nghiên gọi lại, Mẹ Tô đang cùng mấy quý bà uống trà nói chuyện phiếm.
“Nghiên Nghiên, gọi con mấy cuộc điện thoại, sao con không nghe?”
“Bận họp.” Tô Mộc Nghiên nói xong, nhịn không được ném một cái xem thường, mẹ nghĩ ai cũng rảnh rỗi không có gì làm như mẹ sao.
“À…” Mẹ Tô trả lời một cách không tập trung, dường như là nhóm các vị phu nhân bên này nói tới vấn đề gì đó hứng thú lắm, bà hăng say thảo luận nhiệt tình, hoàn toàn quên mất To Mộc Nghiên bên kia điện thoại.
Tô Mộc Nghiên đã quen rồi, nàng bĩu môi, mở loa ngoài, để điện thoại một bên, chờ Mẹ Tô bàn luận xong nhớ tới nàng.
“Này, Nghiên Nghiên, Nghiên Nghiên à…” Đợi cho tới lúc Mẹ Tô nhớ tới Tô Mộc Nghiên, không nghe động tĩnh bên trong điện thoại mới lớn giọng gọi con gái mình trong điện thoại.
“Con đây.” Đặt điện thoại lại gần hơn chút, Tô Mộc Nghiên lên tiếng, “Nói đi, mẹ gọi cho con là vì chuyện gì?”
“À, ba con hôm qua nói với mẹ, cuối tuần này Nhiễm Nhiễm trở về, định ở đây một thời gian.”
Nhiễm Nhiễm… Tô Nhiễm Nhiễm!
Người này, nàng luôn luôn coi là ôn thần Tô Nhiễm Nhiễm!
Phản ứng lại Tô Nhiễm Nhiễm là ai từ miệng Mẹ Tô, Tô Mộc Nghiên nhíu mày, cầm điện thoại, hỏi: “Em ấy muốn trở về?!”
“Đúng rồi, tối hôm qua gọi điện thoại đường dài, nói cuối tuần sẽ về.” Mẹ Tô khó hiểu Tô Mộc Nghiên đột nhiên nâng cao âm điệu, lòng tràn đầy tưởng Tô Mộc Nghiên quá mức kinh hỉ.*
*kinh hỉ: kinh ngạc, vui mừng.
Nhưng kinh là sự thật, hỉ thì chưa chắc.
Tô Mộc Nghiên trong lúc nhất thời không nói gì, đương nhiên, không nói lời nào không phải là vì vui mừng đến nói không nên lời, mà là có ý không muốn chào đón.
“Vâng.” Trầm mặc hồi lâu, Tô Mộc Nghiên mới nói: “Ông ngoại của em ấy làm sao chịu để em ấy trở lại?”
Tô gia ngoài Tô Nghiêu Hải, còn có một đứa con thứ là Tô Nghiêu Luân, nhưng mười năm trước, Tô Nghiêu Luân và vợ cùng gặp nạn đã qua đời, chỉ để lại mọt đứa con gái là Tô Nhiêm Nhiễm.
Sau đó, Tô Nhiễm Nhiễm vẫn sống ở Tô gia, do Tô Nghiêu Hải chiếu cố. Cho đến khi ông ngoại Tô Nhiễm Nhiễm tìm đến, đem nàng ra nước ngoài sống.
Trong trí nhớ, lần trước khi Tô Nhiễm Nhiễm trở về, đã là chuyện hai năm trước.
“Nghe nói là Nhiễm Nhiễm muốn về, con cũng biết ông ngoại con bé thương yêu con bé như vậy, con bé nói gì cũng đều đồng ý.”
“Vâng.”
Nhớ tới Tô Nhiễm Nhiễm, Tô Mộc Nghiên liền cảm thấy đau đầu không thôi, nàng đã buông bút, khép lại văn kiện, xoa xoa đầu.
“Nhiễm Nhiễm hiếm khi về, cuối tuần ba con làm cho con bé bữa tiệc mà con bé thích nhất, con nhớ phải đến đó.”
“Không rảnh.” Tô Mộc Nghiên cự tuyệt không suy nghĩ, “Mẹ cũng không phải không biết hai chúng con bất hòa, có đi cũng mất hứng.”
Tô Mộc Nghiên cùng Tô Nhiễm Nhiễm hai người từ nhỏ tình cảm đã không tốt, cả hai đều là hòn ngọc quý trên tay Tô gia, trời sinh kiêu ngạo không thua ai, cho nên cứ chạm mặt là như oan gia, muốn đảo lộn nửa bầu trời. Đặc biệt mấy ngày Tô Nhiễm Nhiễm ở lại Tô gia, hai người cùng chung sống dưới một mái nhà, không có ngày nào không làm cho gà chó không yên.
“Chẳng lẽ mặt mũi của ba con mà con cũng không nể?” Mẹ Tô tổng lựa lời hữu dụng uy hiếp Tô Mộc Nghiên.
“…” Nhắc đến Tô Nghiêu Hải, Tô Mộc Nghiên biết Mẹ Tô vừa muốn bắt đầu cưỡng bức dụ dỗ, nàng trầm mặc chống cự, vẫn như cũ không muốn thỏa hiệp.
“Giỏi cho con làm chị người ta, làm sao một chút phong độ cũng không có.”
Con là nữ cần gì phong độ.
Tô Mộc Nghiên trong lòng oán hận nghĩ, cuối cùng khẽ ‘hừ’ một tiếng, nói: “Em ấy cũng đâu xem con là chị, lúc nhỏ đi học ở trường gặp rắc rối mới biết đến con là chị, ngày thường đoạt được tiền thưởng trong học tập, cũng có nghe được tiếng cám ơn con phụ đạo cho đâu?”
Nói đến Tô Nhiễm Nhiễm, Tô Mộc Nghiên không nói được câu nào dễ nghe.
“Được rồi được rồi, con nhớ rõ cuối tuần phải tham gia, đừng để ba ba con mất mặt.” Mẹ Tô biết, nhắc Tô Nhiễm Nhiễm, Tô Mộc Nghiên khẳng định phải oán giận một phen, cho nên bà nói xong, không chút do dự cúp điện thoại.
“…” Nghe ‘tút tút’ trong điện thoại, Tô Mộc Nghiên trừng mắt nhìn điện thoại cả buổi, buồn bực đến cực điểm.
Cầm điện thoại nghĩ nghĩ, Tô Mộc Nghiên đột nhiên cười rộ lên, làm như là phát hiện chuyện gì thú vị lắm.
Tô Nhiễm Nhiễm đã trở lại, như vậy nhất định không thể không báo cho một người biết.
Càng nghĩ càng chờ mong biểu tình sau khi người nọ biết chuyện này, Tô Mộc Nghiên lướt trên màn hình tìm dãy số, không do dự mà nhấn phím gọi.
“Alô, chuyện gì?”.
Nghe giọng Mạc Tư Ngư không tập trung, phỏng chừng là đang bận chuyện gì đó.
“Mạc Tư Ngư” Tô Mộc Nghiên khóe miệng cong lên, cười đến quỷ dị. “Nhiễm Nhiễm nói muốn về đây.”
Nói xong, chợt nghe bên kia điện thoại một tiếng rơi rớt đồ vật, khóe miệng Tô Mộc Nghiên cười càng giảo hoạt, khoái trả hưởng thụ giờ phút này Mạc Tư Ngư trở tay không kịp.
“Khụ khụ, bồ vừa nói cái gì?” Mạc Tư Ngư ho nhẹ, hình như là bị cái gì đó làm cho sặc, giọng nàng khẽ run, không tin tưởng hỏi lại lần nữa.
“Mình nói, tiểu ác ma nhà bồ nói là phải về đây.”
----
Tô nhị tiểu thư về, mà tình địch của bạn Phong cũng về, bắt đầu dzui =)) mà dạo này mình bận quá, mấy bạn ráng chờ :))


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.