Quan Hệ Thân Mật

Chương 7: Cảnh Phong, cô nói xem rốt cuộc chúng ta là gì?



Chương 7: Cảnh Phong, cô nói xem rốt cuộc chúng ta là gì đây?
Tối hôm qua cô ấy… có nói với cô điều gì không?!
Cảnh Phong nhìn vẻ mặt xám như tro của Tô Mộc Nghiên, đầu nghĩ tới tình huống hỗn loạn tối qua, dường như trừ bỏ oán hận Tô Mộc Nghiên vừa nặng vừa say, thật tình không nhớ rõ vị đại tiểu thư kia có nói chuyện gì hữu dụng.
Nhưng thật ra đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy người luôn cứng rắn, kiêu ngạo như Tô Mộc Nghiên có vẻ mặt căng thẳng như vậy, Cảnh Phong cảm thấy mình thật xấu xa muốn đùa với nàng một chút, đành xin lỗi bản thân vậy.
“Cô nói câu nào?” Mặc cho Tô Mộc Nghiên níu chặt góc áo cô, Cảnh Phong cong khóe miệng, hỏi.
“Toàn bộ!”
Thời điểm quan trọng, sức lực Tô Mộc Nghiên mạnh lạ thường, nàng túm góc áo Cảnh Phong làm cô mất thăng bằng ngã ngồi xuống đầu giường, sau đó nàng dịch đến bên người Cảnh Phong, càn quấy không chịu buông tay.
“Để tôi nhớ xem…” Cảnh Phong buồn cười, lúc này Tô Mộc Nghiên đã dựa theo kinh nghiệm bò đến, cưỡi trên người Cảnh Phong, đè cả người cô xuống giường. Sờ sờ mũi, Cảnh Phong giương mắt nhìn Tô Mộc Nghiên, “phì” cười nói: “Đúng rồi, cô ấy có kêu tôi nhắc nhở cô, nếu cô không cẩn thận sẽ béo như trái banh.”
Trên thế giới, đại khái không có người phụ nữ nào nghe người khác nói mình giống như trái banh còn có thể vui nổi, huống chi là người ham làm đẹp như Tô Mộc Nghiên. Nàng thoáng chốc đen mặt, u ám bao phủ, nàng cúi người xuống, vẫn duy trì khoảng cách với Cảnh Phong, chóp mũi gần như chạm nhau.
“Ý của cô là, tôi rất mập?” Tô Mộc Nghiên hơi nhếch mày, bởi vì vị trí của hai người, khiến cho Tô Mộc Nghiên có thể từ trên cao nhìn xuống Cảnh Phong bên dưới, tựa như nữ vương kiêu ngạo. Ánh mắt đó, khí thế đó, căn bản giống như đang bắt Cảnh Phong phủ nhận.
“Không, vừa đẹp.” Tô Mộc Nghiên ép tới nỗi Cảnh Phong muốn ná thở, cô đành phải thỏa hiệp, hy vọng Tô Mộc Nghiên có thể nhanh chóng leo xuống.
Nói thật hay nói dối không quan trọng, chỉ cần Cảnh Phong chịu ngoan ngoãn thỏa hiệp, đây mới là điều Tô Mộc Nghiên muốn. Nghĩ vậy, nàng leo xuống, nghiêng người nằm bên cạnh Cảnh Phong, nhớ tới Hạ Chi Ca tối qua, giả vờ vô tình hỏi: “Hôm qua không cản trở cô cùng Hạ tiểu thư hẹn hò chứ?”
Tô Mộc Nghiên đương nhiên biết tối hôm qua Mạc Tư Ngư cố tình, cũng đâu phải thật sự không có cách đưa kẻ say rượu như mình về nhà, cho dù thật sự làm không được, cũng có thể kêu lái xe hoặc người khác hỗ trợ, nhưng nàng lại cố tình kêu Cảnh Phong.
Ý đồ này, Tô Mộc Nghiên hiểu được.
Mình, thích Cảnh Phong.
Tô Mộc Nghiên chôn đầu xuống, không nhìn tới Cảnh Phong, lời này quả thật chính là lời chú cẩn cô*, vừa nghĩ đến nó, Tô Mộc Nghiên lại như bị điểm huyệt câm, rơi vào phiền nhiễu, bực bội không chịu nổi.
*Chú cẩn cô nhi của Tôn Ngộ Không
Cắn ngón tay, Tô Mộc Nghiên buồn bực không lên tiếng, trong lòng không tránh khỏi bối rối. Mùi nước hoa trên người Cảnh Phong, lại vẫn cố tình tràn ngập trong mũi Tô Mộc Nghiên.
“Không có.” Cảnh Phong hơi lắc lắc đầu, giọng thản nhiên, cũng rất êm tai. “Bằng không tôi cũng không đi đón cô.”
Đây là ý gì?
Ý của Cảnh Phong chỉ muốn kêu Tô Mộc Nghiên không cần buồn phiền, ý muốn nói nàng không có phá đám cuộc hẹn của mình, nhưng Tô Mộc Nghiên nghe xong lại không nghĩ như vậy.
Không tức giận, nhưng trong đầu Tô Mộc Nghiên vẫn mờ mịt như trước, cũng lười giận, chỉ miễn cưỡng hỏi: “Vị Hạ tiểu thư kia, có phải tôi đã gặp qua ở đâu rồi không?”
“Người chủ trì tiết mục ở đài truyền hình, hoạt động văn hóa lần trước cô chắc có gặp qua.”
“A, là cô ấy, tôi nhớ ra rồi.” được Cảnh Phong nhắc, Tô Mộc Nghiên liền nghĩ tới, hỏi: “Cô làm sao quen biết cô ấy?”
Cảnh Phong ngồi dậy, “Đây là vấn đề riêng tư, không cần trả lời.”
Tô Mộc Nghiên không vui, nhưng vẫn lập tức thay đổi đề tài: “Nói đến vị Hạ tiểu thư này, tôi biết rất nhiều chuyện liên quan tới cố ấy, cô muốn biết không?” Một khi đã nhớ ra, gần như một vài tin tức nhỏ cũng theo vào trong đầu. Tô Mộc Nghiên ngồi dậy, bộ dáng hứng thú dào dạt.
“Cám ơn.” Cảnh Phong quay đầu nhìn vẻ mặt hào hứng của Tô Mộc Nghiên, dội nước lạnh. “Chuyện của cô ấy, tôi chắc chắn hiểu rõ hơn cô.”
Tô Mộc Nghiên rất ít khi thấy Cảnh Phong bảo vệ ai, cho dù thường ngày Tô Mộc Nghiên hay thấy Cảnh Phong nói giỡn, cô đều tỏ ra bộ dáng bình thản, mặc nàng làm loạn. Rất ít khi, dường như chưa từng thấy Cảnh Phong trực tiếp cắt ngang đề tài như vậy.
Trong lòng nàng, thế nhưng có chút nhàn nhạt khó chịu.
“Hạ tiểu thư rất đẹp.” Tô Mộc Nghiên giương cằm, đánh giá không dứt khoát.
“Ừ” Cảnh Phong đoán không nổi tính tình thay đổi thất thường của Tô Mộc Nghiên, chỉ gật đầu, không nói nhiều.
Nghe Cảnh Phong trả lời, đôi mắt đẹp long lanh của Tô Mộc Nghiên nhìn cô, cúi đầu cười, tiến đến bên tai Cảnh Phong, âm thanh êm tai nhỏ nhẹ, mê người. “Đêm qua, thật sự không làm phiền hai người chứ?”
Tô Mộc Nghiên dán bên tai Cảnh Phong, nửa thân mình nằm trên người Cảnh Phong, vô số lần hai thân thể quấn quýt lấy nhau, cảm giác ấm áp quen thuộc.
“Khụ khụ.”
Vốn xem như là hình ảnh một mảnh tình ý ấm áp, Tô Mộc Nghiên còn chưa kịp đắm chìm, đã bị một tiếng cười của Cảnh Phong cắt ngang. Cô ho nhẹ, giọng nói bình ổn cũng bởi vì lời đùa giỡn này mà bỗng chốc không vui.
“Tôi với Chi Ca, quan hệ trong sạch.” Cảnh Phong cười bất đắc dĩ, “Cho nên, cô có thể dừng giả thiết không lành mạnh này lại hay không?”
Nhẹ nhàng thở ra, Tô Mộc Nghiên hiếm có lúc không phản bác, vẻ mặt bình tĩnh, giọng điệu hờ hững nói. “Được được được, là tôi yy* tôi có tội.”
*YY: tự tưởng tượng
Nhìn đồng hồ trên tường, hơn mười một giờ rưỡi, Tô Mộc Nghiên nâng khuôn mặt nãy giờ vẫn chôn bên tai Cảnh Phong, lảo đảo đứng dậy.
“Buổi chiều gặp khách hàng phải không?” Nàng vừa nói vừa xuống giường, vội vàng đi về phía toilet. “Cô chờ chút, tôi sẽ xong ngay.”
“Này.” Cảnh Phong kéo Tô Mộc Nghiên một cái, nàng sau khi say rượu còn chưa tỉnh hẳn, bị túm như vậy, liền mất trọng tâm ngã lên trên người Cảnh Phong. Giúp Tô Mộc Nghiên ngồi lại, Cảnh Phong đứng dậy thở dài, “Khách hàng đó tôi đi gặp thay cô, cô cứ an tâm ở trong nhà đi, tránh việc trước mặt khách hàng làm trò cười cho thiên hạ, đến tai Chủ tịch.”
Cảnh Phong đặc biệt nhấn mạnh câu cuối, Tô Mộc Nghiên nghe xong sởn gai óc, nàng ngồi nghiêm chỉnh, gật đầu liên tục, không đòi đi nữa.
“May mà có cô.” Tô Mộc Nghiên “phịch” một tiếng đè lên Cảnh Phong, dính lấy trên người cô, nhẹ nhỏm thở ra một hơi.
“Tổng giám đốc, cô có thể nghỉ ngơi, nhưng chiều nay tôi còn phải đi làm.” Nói xong, Cảnh Phong vặn vẹo thân mình muốn đuổi đi sinh vật khổng lồ trong lòng mình. “Cho nên, nhanh chóng nằm lại đàng hoàng đi.”
Cơ thể ấm áp quen thuộc của Cảnh Phong còn có hương thơm truyền đến, làm Tô Mộc Nghiên buồn ngủ, nàng vặn vẹo thân mình, không chịu ngồi dậy. “Trong giờ làm việc, tất cả của cô đều là của tôi, cho nên để tôi nằm một lát, đây là mệnh lệnh.”
“Vậy chiều nay ai đi gặp khách hàng đây? Chủ tịch sao?”
Cảnh Phong hờ hững nói, nhưng Tô Mộc Nghiên lại toát mồ hôi lạnh, nàng nghiến răng ương ngạnh chống cự, không muốn nghe lời Cảnh Phong mà ngồi dậy. “Đừng lấy ba ra áp tôi, dù sao thì tôi chỉ muốn nằm một lát, không cho phép cô phản kháng.”
Nói xong, liền cảm giác cơ thể trống không, Tô Mộc Nghiên kinh hãi không kịp thét lên, cơ thể vững vàng rơi vào trên giường mềm mại. Ngẩng đầu, Cảnh Phong đã đứng lên rồi, vuốt phẳng nếp nhăn trên quần áo.
“Cảnh Phong, coi như cô lợi hại.”
Đáp lời nàng, là Cảnh Phong mỉm cười, xoay người rời đi.
Rõ ràng mùa hè khô nóng chịu không thấu, dưới ánh mặt trời, nụ cười của Cảnh Phong nổi bật trong ánh nắng ấm áp, vừa chói mắt lại xinh đẹp. Tô Mộc Nghiên trừng mắt nhìn, tất cả tính khí táo bạo, cáu kỉnh đều thoải mái trôi đi dưới nụ cười của Cảnh Phong.
Xoay người nằm trong chăn, Tô Mộc Nghiên chôn đầu không nhúc nhích.
Cảnh Phong dọn dẹp xong mọi thứ ra khỏi nhà cũng không quá ba mươi phút, Tô Mộc Nghiên vẫn cuộn trong chăn, đến khi nghe được tiếng Cảnh Phong đóng cửa, nàng mới từ từ lú đầu ra khỏi chăn, xuất thần nhìn trần nhà.
Hoàn toàn tỉnh ngủ, Tô Mộc Nghiên nằm trên giường không muốn nhúc nhích. Sau khi Cảnh Phong đi, căn nhà im lặng khiến người ta không thể thích ứng.
Chán muốn chết lăn qua lăn lại trên giường không biết bao lâu, đến khi Mạc Tư Ngư gọi điện thoại, Tô Mộc Nghiên mới ngồi dậy.
“Alô.”
“Dậy rồi à?”
“Ừ, dậy rồi.”
“Người đẹp Cảnh nhà bồ đâu?”
Nghe Mạc Tư Ngư khẩn cấp truy vấn, Tô Mộc Nghiên cắt một tiếng, trở mình xem thường.
“Cô ấy không phải nhà của mình, mình không phải đã nói với bồ rồi sao?” Nói xong, Tô Mộc Nghiên giật mình ngồi dậy, giọng nói trong nháy mắt nâng tám độ. “Nói đi, tối qua bồ có nói với cô ấy chuyện gì không nên nói không?”
“Ai u, đại tiểu thư của tôi, bồ nói nhỏ thôi, Đảm nhi bị bồ dọa rồi kìa.” Giọng nói Mạc Tư Ngư căn bản không nhỏ hơn so với Tô Mộc Nghiên, “Không có, mình giống kẻ không đáng tin đến vậy sao?”
Giống!
Tô Mộc Nghiên rất muốn đem những lời này nói ra, nhưng nàng nuốt nước miếng, cố gắng nuốt trở lại trong bụng. Dù sao tâm tư gì cũng đều bị Mạc Tư Ngư biết hết rồi, nếu chọc giận nàng, không chừng nàng làm ra chuyện điên khùng gì thì sao.
“Ừ… Ừ, vậy là tốt rồi.” đáp có lệ hai tiếng, Tô Mộc Nghiên cảm thấy bụng “rột rột” vang lên, đang chuẩn bị cúp điện thoại đi đến tủ lạnh tìm thức ăn, lại nghe tiếng Mạc Tư Ngư chậm rãi vang lên.
“Mộc Nghiên, mình mới vừa nghe được một chuyện từ Gia Gia.”
Gia Gia là bạn học của Tô Mộc Nghiên và Mạc Tư Ngư ở nước ngoài, tình cờ lại ở cùng thành phố, ngẫu nhiên liên lạc cũng không có gì lạ. Tô Mộc Nghiên dừng một chút, lại “ừ” một tiếng tỏ vẻ đang nghe, đứng lên đi đến phòng bếp.
“Cô ấy nói, Đỗ Việt Hàng đã trở về, đang tìm bồ.”
Đèn trong tủ lạnh sáng mờ, cúp điện thoại, Tô Mộc Nghiên tâm thần không yên, khí lạnh đâm vào làn da của nàng.
Nàng vốn đứng trước tủ lạnh tìm thức ăn để chống đói, nhưng lời Mạc Tư Ngư nói trong điện thoại, liên quan đến một cái tên từ nơi xa xôi, suy nghĩ nàng rối loạn, hại nàng giật mình đứng ở trước tủ lạnh một lúc lâu quên luôn chuyện mình muốn làm.
Đỗ Việt Hàng.
Cái tên thật xa xôi.
Ừ thì, dù sao xa cách năm năm, cái tên quen thuộc năm đó cũng sẽ theo thời gian mà trở nên xa xôi xa lạ.
Ánh đèn tủ lạnh mờ sáng, Tô Mộc Nghiên lấy lại tinh thần, đột nhiên cảm thấy chỉ vì một người mà thất thần thì thật sự buồn cười không chịu nổi, nàng lắc đầu, nhìn tủ lạnh nhà mình không biết từ khi nào có thêm nhiều sữa và hoa quả thì giật mình.
Hoa quả trộn với salad ăn rất tốt, Tô Mộc Nghiên lấy ra một ít, không quá lạnh, chắc vừa mới bỏ vào.
Đại khái lúc mình ngủ say Cảnh Phong đã mua về, nhưng mà mình ngủ cũng lâu lắm, hoặc lúc trước khi đi làm mới vội mua về, đã quên dặn nàng.
Lấy cái ly ra đổ sữa vào, Tô Mộc Nghiên yên lặng ăn salad hoa quả.
Hoa quả đều là nàng thích, loại salad cũng là loại nàng thích nhất, chỉ có Cảnh Phong mới nhớ rõ như vậy.
Hít hít mũi, nàng một hơi tiêu diệt sạch sẽ salad và sữa, mới xoay người trở lên giường nằm tiếp.
Bụng lấp đầy, suy nghĩ cũng bị lấp đầy.
Nàng lấy di động, ma xui quỷ khiến ấn dãy số quen thuộc.
“Vừa rồi quên nói với cô, tôi có chuẩn bị salad và sữa trong tủ lạnh cho cô.”
“Tôi ăn rồi.”
“Ừ.”
Cảnh Phong luôn kiệm lời, khi Tô Mộc Nghiên trầm mặc, Cảnh Phong cũng rất ít chủ động đi tìm đề tài để nói chuyện.
Trầm mặc không biết bao lâu, Tô Mộc Nghiên mới yên lặng mở miệng, giọng nói rất nhỏ, thông qua di động truyền vào tai không chút độ ấm.
“Cảnh Phong, cô nói xem rốt cuộc chúng ta là gì?”
Cảnh Phong lúc này đang dừng xe ở bãi đỗ xe, nghe giọng Tô Mộc Nghiên rất nhỏ, bất giác đưa điện thoại sát vào tai, nhíu mày hỏi: “Cái gì?”
“Không có gì.” Rõ ràng Cảnh Phong nhìn không thấy, Tô Mộc Nghiên vẫn cứ lắc lắc đầu. “Tôi nói, cám ơn salad và sữa của cô.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.