--------------------------------------------------
Hạ Dương ôm chặt người trong lòng ngực lại, thanh âm khàn khàn: "Em đừng đi..."
Tần Chu khẽ sờ sờ đầu Hạ Dương rồi buông tay ra, nhẹ giọng nói: "Hãy tự chăm sóc cho bản thân, sức khỏe là quan trọng nhất."
Hạ Dương: "Vậy em ở lại bên cạnh anh đi."
Tần Chu cười cười, trả lời: "Hộ công cũng có thể chăm sóc cho anh mà."
Hạ Dương không nói gì nữa, chỉ gắt gao nắm chặt lấy bàn tay Tần Chu không muốn buông ra.
Tần Chu kiên nhẫn nói tiếp: "Anh có điều kiện tốt như vậy, không thiếu người đâu."
Lấy thân phận của Hạ Dương, chỉ cần mở miệng một cái sẽ có rất nhiều người nguyện ý đi theo hắn.
"Thiếu." Hạ Dương vẫn rất cố chấp: "Ngoại trừ em ra thì không ai thích hợp hết."
"Tôi lại không tốt." Tần Chu cười cười, lắc đầu: "Tôi không tốt, anh tìm người khác đi."
Tần Chu suy nghĩ một chút rồi nói thêm: "Hộp nhẫn kia tôi vẫn còn giữ lại, vứt đi cũng lãng phí quá, ngày mai tôi sẽ đưa lại cho bác Văn."
Chiếc nhẫn cầu hôn lần trước còn ở chỗ cậu, lúc ấy Hạ Dương có bảo cậu muốn ném thì cứ ném đi, nhưng cậu không ném. Chiếc nhẫn này vừa nhìn liền biết chắc chắn rất quý quá, ném thì quá đáng tiếc.
Nhưng Hạ Dương lại nói: "Không cần trả lại."
"Em giữ nó đi, không cần trả lại cho anh." Hạ Dương nắm bàn tay kia, thấp giọng đáp lại: "Không thích thì cứ vứt đi, hoặc bán cũng được."
Tần Chu gật đầu: "Vậy thì tôi sẽ tự giải quyết."
"Ừm." Hạ Dương không có ý kiến gì.
Tần Chu cũng không nói gì nữa, an an tĩnh tĩnh ngồi bên cạnh một hồi lâu. Một bàn tay Tần Chu vẫn còn duy trì tư thế bị Hạ Dương nắm lấy, tay kia bèn lấy điện thoại ra nhìn thoáng qua thời gian, sau đó cậu nói: "Buổi tối tôi còn có việc, phải đi rồi."
Tần Chu rút tay ra, chuẩn bị rời đi. Hạ Dương đột nhiên mở miệng hỏi: "Vậy ngày mai em có còn đến không?"
"Tôi không tới nữa đâu." Tần Chu cúi người xuống, kéo chăn bông trên người Hạ Dương đã bị tuột xuống kia lên đắp lại cho cẩn thận rồi nói tiếp: "Chúng ta vẫn nên cắt đứt sạch sẽ thì tốt hơn."
Dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng chỉ càng thêm đau khổ, không bằng cứ sớm cắt đứt sạch sẽ thì tốt hơn.
"Về sau nhớ uống ít rượu lại, cũng bớt hút thuốc đi." Tần Chu kiên nhẫn dặn dò.
Hạ Dương nhìn thiếu niên trước mặt, trong tâm trí ngập tràn suy nghĩ muốn giữ người lại nhưng cuối cùng cũng không nói gì nữa cả. Những lời níu kéo hắn đã nói qua rất nhiều lần... Nhưng đều vô ích.
Hạ Dương yên lặng rũ mắt xuống.
"Nghỉ ngơi cho tốt." Tần Chu tỉ mỉ đắp chăn lại đàng hoàng, sau đó đứng dậy xoay người rời đi không chút do dự.
Tần Chu đóng cửa phòng bệnh, bước đi trên hành lang. Bất quá ngay khi Tần Chu chuẩn bị trở về thì chợt bắt gặp Giang Lâm trong bệnh viện.
"Anh Chu?" Giang Lâm có chút kinh ngạc nhìn Tần Chu, sau đó đi về phía cậu hỏi: "Anh đến đây gặp anh trai em sao?"
"Ừm." Tần Chu gật đầu.
Giang Lâm sợ Hạ Dương nhân cơ hội bán thảm cầu mong hợp lại gì đó, tức khắc liền nói: "Anh Chu, anh ấy đối xử tệ với anh, anh đừng quay lại với anh ấy."
Giang Lâm vẫn luôn nhớ rõ chuyện trước kia, vội vàng nói tiếp: "Cho dù là yêu đương, cũng không thể tìm người như anh ấy."
Tần Chu cũng không định giải thích rõ chuyện giữa cậu và Hạ Dương cho Giang Lâm, nên chỉ nói: "Anh ta nằm viện, thời gian này em nhớ chú ý xem anh ta một chút, đừng để anh ta đụng vào rượu."
Giang Lâm gật đầu đáp ứng lời cậu, lại không yên tâm dặn dò: "Anh Chu, nếu như sau này anh tìm bạn trai, anh tuyệt đối đừng tìm loại người như anh trai của em."
Tần Chu bật cười, hỏi: "Vậy em muốn anh tìm loại người như thế nào?"
Tần Chu chỉ là thuận miệng hỏi mà thôi, nhưng Giang Lâm lại rất nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này. Nghĩ đi nghĩ lại một hồi, Giang Lâm vẫn cảm thấy cho dù là loại người nào cũng không thích hợp lắm.
Vì thế Giang Lâm đáp lại: "Thôi bỏ đi, không yêu đương cũng rất tốt anh ạ."
"Em là fan độc nhất của anh, nếu anh yêu đương em sẽ thoát fan đấy." Giang Lâm nói nhỏ.
Tần Chu bị chọc cười, lên tiếng: "Anh hiện tại cũng không muốn yêu đương."
"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi." Giang Lâm thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Tần Chu có chút tò mò hỏi lại: "Nếu như anh thật sự đang yêu đương, em muốn thoát fan thật à?"
"Thoát fan, thoát fan." Giang Lâm gật đầu thật mạnh, sau đó nghiêm túc nói: "Nếu anh yêu đương, anh nhớ nói cho em một tiếng... Em sẽ giúp anh xem người đó có ổn không."
Tần Chu cười đồng ý, xoa xoa đầu Giang Lâm rồi rời đi.
Cuộc sống khôi phục sự bình lặng. Tần Chu mỗi ngày đều rất bận rộn, lịch trình đều kín hết. Lại bởi vì video quảng bá game đấy bùng nổ nên bên phát hành game quyết định lại quay thêm một video quảng bá khác với phong cách tương tự và họ đã tìm đến Tần Chu.
Khi Tần Chu đi quay video quảng bá mới, Giang Lâm cũng thường xuyên chạy tới đó thăm ban. Tranh thủ thời gian tạm dừng nghỉ ngơi, Tần Chu dựa vào ghế định chợp mắt một chút.
Sau đó đột nhiên nghĩ đến cái gì, Tần Chu mở mắt ra quay sang nhìn Giang Lâm hỏi: "Hạ Dương gần đây thế nào rồi?"
"Còn sống." Giang Lâm mặt vô biểu tình, còn nói thêm: "Anh ấy đối xử tệ với anh, anh Chu không cần cứ luôn nghĩ tới anh ấy."
Tần Chu chỉ cười cười, hỏi tiếp: "Anh ta hiện tại có khỏe không?"
"Cũng khỏe." Giang Lâm nhíu mày, nói : "Anh ấy ra nước ngoài, hình như là muốn tĩnh dưỡng gì đó."
"Đi đâu vậy?" Tần Chu thuận miệng hỏi lại.
"Chắc là tới Châu Âu thì phải, cụ thể em cũng không rõ lắm." Giang Lâm lắc lắc đầu.
Tần Chu gật đầu, cũng không quan tâm đến vấn đề này nữa.
Hạ Dương ra nước ngoài tĩnh dưỡng cũng tốt. Qua một thời gian sau, Hạ Dương sớm hay muộn gì cũng sẽ buông thôi, còn sẽ gặp được người mà mình thích. Cậu cùng Hạ Dương đã chặt đứt quan hệ hoàn toàn rồi, về sau sẽ không có giao thoa gì.
Tần Chu nhắm mắt lại, tiếp tục nghỉ ngơi trên ghế chờ. Đến khi kết thúc công việc quay video quảng bá, Tần Chu mệt mỏi trở về chung cư.
Bên phía người đại diện gửi tin nhắn qua cho cậu, bảo cậu lo chuẩn bị cho chương trình tạp kỹ sắp tới. Lần này chương trình tạp kỹ mà cậu sẽ ghi hình có tên là 《 ba mươi ngày 》 và địa điểm ghi hình chính là tại Hà Lan.
Tần Chu đã làm visa ổn thỏa, chờ đến ngày xuất phát liền cùng người đại diện đến sân bay. Sau khi máy bay hạ cánh, người của tổ chương trình cũng đến đón Tần Chu.
Buổi ghi hình diễn ra tại một thị trấn nhỏ ở Hà Lan. Thị trấn rất an bình, khung cảnh đẹp đẽ tựa như một bức tranh sơn dầu. Tần Chu ngồi trên xe, tổ chương trình cũng mở máy quay bắt đầu ghi hình.
Nhân viên phía sau máy quay hỏi: "Cậu khẩn trương sao?"
Tần Chu gật đầu, mỉm cười: "Có một chút."
Đây là lần đầu tiên cậu tham gia loại chương trình tạp kỹ quay cuộc sống hằng ngày như thế này, ít nhiều gì cũng có chút khẩn trương. Mà chương trình tạp kỹ hàng ngày cũng là nơi nghệ sĩ dễ bị lật xe nhất, thời gian dài tiếp xúc với ống kính máy quay một khi không cẩn thận sẽ liền "OOC".
Bất quá cũng may mắn thay, sau khi cậu đổi người đại diện thì người đại diện mới này cũng không gài cậu vào những mối quan hệ lung tung rối loạn gì đó, anh ta chỉ bảo cậu giữ hình tượng "trung quy trung củ" là được.
Không lâu sau, chiếc xe ngừng lại. Tần Chu kéo theo vali đi về phía sân nhỏ phía trước. Trong sân, MC và các vị khách quý khác đều đã ở đó.
MC nhìn thấy Tần Chu đến liền vội vàng chào đón: "Hoan nghênh người bạn mới của chúng ta ~"
Sau khi Tần Chu bước vào liền chào hỏi các vị tiền bối: "Xin chào các lão sư."
Trong số những khách mời đến ghi hình chương trình lần này, cậu là người có bối phận nhỏ nhất. Cũng là do năm nay trời xui đất khiến thế nào mà cậu phát hỏa lên hot search vài lần mới có cơ hội được mời tham gia.
Tần Chu kéo vali được MC hướng dẫn đưa tới phòng cho khách để cất hành lý. Tần Chu thu dọn một chút rồi nhanh chóng đứng dậy đi ra sân nghe mấy vị tiền bối khác tán gẫu cùng nhau.
Trước đây có nói qua, tổ chế tác chương trình tạp kỹ 《 ba mươi ngày 》này đã mời đến sáu vị khách quý. Nhưng hiện tại ở đây ngoại trừ MC bên ngoài thì chỉ có năm người, còn thiếu một vị khách nữa.
Tần Chu còn nhớ rõ lúc nhận được kịch bản thì chỉ thấy tiết lộ tên của năm vị khách mời, người cuối cùng không tiết lộ.
Trong sân, một vị nữ khách mời khác hỏi: "Lý lão sư, còn một người cuối cùng ở đâu?"
MC tỏ vẻ thần thần bí bí, chỉ nói: "Người cuối cùng là một khách mời bí ẩn, mọi người có thể suy đoán đi ~"
"Bất quá tôi có thể trộm gợi ý một chút, gần đây người ấy mới vừa đoạt giải ảnh đế..."
MC vừa nhắc đến chi tiết này, mấy vị khách mời khác cũng đoán được ít nhiều.
"Không thể nào! Là người mà tôi đang nghĩ tới kia sao?" Vị nữ khách mời kia kinh ngạc thốt lên.
Một nam khách mời khác cũng có chút kích động nói: "Là thần tượng của tôi!"
Tần Chu nghe âm thanh bốn phía liền mơ hồ đoán được là ai. Khoảng thời gian trước, hot search bị tên của một người nào đó bá chiếm, là người lại cầm cúp ảnh đế lần nữa. MC vẫn giữ vẻ thần thần bí bí, không chịu lộ tên người đó ra.
Một lát sau, MC nhìn thoáng qua thời gian rồi đứng dậy thông báo: "Vị khách bí ẩn mà mọi người mong chờ đã đến rồi!"
Trước cổng sân, có tiếng xe nhanh chóng thu hút mọi sự chú ý. Tần Chu cũng ngẩng đầu lên nhìn, thấy xe đón khách của tổ tiết mục đã đậu ở cửa. Cửa xe mở ra, một người đàn ông cao lớn đội mũ và đeo kính râm chậm rãi bước ra khỏi xe.
Trong sân, một số người khác vừa thấy người nọ liền phấn khích hét lên.
"Là Bùi lão sư!"
"Hoan nghênh Bùi lão sư!"
"Xin chào Bùi lão sư!"
Người đàn ông tháo kính râm xuống, cười ôn hòa đi tới chào hỏi: "Chào buổi chiều."
MC đưa Bùi Nguyên vào phòng cho khách cất gọn hành lý, sau đó tập trung mọi người ở trong sân: "Hiện tại mọi người đều đến đông đủ rồi, vậy tôi sẽ bắt đầu giảng giải quy tắc của chương trình chúng ta!"
"Tất cả tiền mặt đều phải nộp lên, mọi người phải tự tìm cách kiếm được nhiều tiền hơn để chi tiêu vượt qua một tháng ở đây."
"Tổ tiết mục của chương trình sẽ cung cấp kinh phí ban đầu và chỗ ở, nhưng mọi người cần phải tự giải quyết vấn đề ăn uống của mình."
MC tạm dừng một chút, sau đó nói tiếp: "Bất quá lần này vận khí tốt, bởi vì nhà tài trợ đã cung cấp cho chúng ta một nhà hàng ~"
MC chỉ vào một nhà hàng bên cạnh: "Nhà hàng vẫn chưa mở cửa kinh doanh, mọi người có thể nghĩ cách buôn bán hoặc là đi ra ngoài làm việc đều được."
MC phổ biến các quy tắc xong liền bắt đầu hết lời cảm tạ các nhà tài trợ. Trong loạt danh sách dài các nhà tài trợ, Tần Chu lắng nghe lời MC nói thì phát hiện sản nghiệp của Hạ gia cũng có ở trong đó.
MC: "Vậy bây giờ chúng ta bắt đầu bốc thăm đi, hai người một nhóm nhé."
Nói xong, nhân viên công tác đem một cái hộp rút thăm đưa tới. Tần Chu thò tay vào trong lấy ra một tờ giấy bạc, vừa lấy ra đã thấy trên đó đánh số ba. Mà bên cạnh, các khách mời khác cũng đã bốc thăm xong xuôi đang đi tìm đồng đội của mình.
"Tôi là số một!"
"Tôi tôi! Tôi cũng là số một này!"
"Ai rút thăm được số hai vậy?"
Tần Chu nhìn nhìn bốn phía xung quanh, phát hiện nhóm thứ nhất và nhóm thứ hai đã rất nhanh tập kết lại rồi. Tần Chu cầm tờ giấy, chậm rãi nhìn sang người đàn ông vô cùng tỏa sáng bên cạnh. Chương trình mời tới tổng cộng sáu người, hiện tại chỉ có cậu và người nọ là chưa có nhóm.
Nam nhân cũng bước tới gần cậu, mở tờ giấy ra nhẹ giọng nói với Tần Chu: "Tôi là số ba."
Tần Chu có chút căng thẳng, đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy Bùi Nguyên bằng người thật. Tần Chu nắm chặt tờ giấy, vội vàng đáp: "Em cũng là số 3, tiếp theo phải làm phiền Bùi lão sư rồi."
Cậu cùng Bùi Nguyên là một nhóm.
---------------------------------------------------
- "OOC" : có nghĩa "Out Of Character", dịch sang tiếng Việt là "Không hợp với tính cách". Từ này là từ thường dùng để đề cập đến lĩnh vực diễn xuất, diễn viên. Khi nói OOC là nói đến việc không phù hợp với tính cách, khuôn mẫu, hành vi vốn có của ai đó.
- "Trung quy trung củ" 中规中矩 : Phù hợp quy củ, không có gì đặc biệt, thậm chí tương đối cứng nhắc, câu nệ.