Quan Hệ Thuê Mướn: Bà Lâm, Xin Giơ Cao Đánh Khẽ

Chương 78: 78: Đạt Thành Nhận Thức Chung




Lâm Khánh Quyền nhíu mày: "Cô ấy đã đến tìm em sao?"
"Trưa nay có tới tìm em một lần, cô ấy nói có lẽ cô ấy đã mang thai con của anh.

" Lục Thi Nguyệt giọng điệu hết sức bình tĩnh nói.

Cô suýt nữa thốt ra người thứ ba bây giờ thật rất phách lối, rõ ràng là bên thứ ba phá hoại gia đình nhà người ta, lại tỏ vẻ cô ta mới là người bị hại, mà vợ cả chân chính thì biến thành đao phủ chia rẽ tình yêu chân thành.

Lâm Khánh Quyền khẽ nhíu mày.

Hai người phụ nữ, còn hóc búa hơn việc anh ký hợp đồng làm ăn hàng trăm tỷ.

"Em thật định đi Thành phố Thanh Hải à?" Lâm Khánh Quyền tránh nặng tìm nhẹ nói.

Lục Thi Nguyệt gật đầu: "Công việc mà, em theo sắp xếp của công ty, hơn nữa em rất thích công việc hiện tại, tiền lương phúc lợi đều khá tốt.

"
Lâm Khánh Quyền nói: "Tiền tiêu vặt mà tôi cho em hàng tháng chắc là phải cao hơn tiền lương từ công việc của em nhỉ.

"
Lục Thi Nguyệt gật đầu.


Lâm Khánh Quyền hít sâu một hơi, đè xuống bực bội trong lòng: "Hàng tháng tôi cho em thêm chín mươi triệu tiền tiêu vặt, em muốn gì tôi đều mua cho em, em hãy xin nghỉ việc đi, thế nào?"
Lục Thi Nguyệt lấy làm lạ liếc nhìn anh, nói: "Tổng giám đốc Lâm, em cho là chúng ta đã đạt thành nhận thức chung về chuyện công việc rồi chứ.

"
Lâm Khánh Quyền đánh tay lái, ngoặt xe, khi đèn đỏ thì dừng xe lại.

"Tôi có thể cho phép em làm việc, nhưng chưa từng đồng ý em vì công việc mà tách ra với tôi, tôi là kim chủ của em, có quyền lệnh cho em ở bên cạnh tôi.

" Lâm Khánh Quyền nói.

"Tổng giám đốc Lâm, nếu em nhất định phải đi Thành phố Thanh Hải thì sao?"
"Nếu em đi Thành phố Thanh Hải, chúng ta lập tức ly hôn.

"
Lục Thi Nguyệt mím môi, nhìn chằm chằm Lâm Khánh Quyền, lúc lâu sau, cô khó khăn mở miệng: "Tổng giám đốc Lâm nghiêm túc sao?"
Lâm Khánh Quyền gật đầu.

Lục Thi Nguyệt cười khổ một tiếng, thầm nghĩ lãng mạn vừa nãy chẳng qua là trăng trong nước, hoa trong gương, tới cũng nhanh, đi cũng nhanh.

"Nếu tổng giám đốc Lâm muốn rời đi, vậy thì ly hôn đi.

" Âm thanh Lục Thi Nguyệt nặng nề vang lên.

Lâm Khánh Quyền không dám tin nhìn cô, Lục Thi Nguyệt chỉ bình tĩnh nhìn đèn đỏ bên ngoài xe biến thành đèn xanh, bình tĩnh nói: "Tổng giám đốc Lâm, đèn xanh rồi.

"
Lâm Khánh Quyền hít sâu một hơi, ép lửa giận trong lòng xuống.

Lâm Khánh Quyền đạp chân ga, xe vọt đi như mũi tên, bình thường mất một giờ đi xe, Lâm Khánh Quyền chỉ dùng hai mươi phút đã lái vào khu chung cư của bọn họ.

Sau khi dừng xe, quay đầu nhìn lại, mới phát hiện sắc mặt Lục Thi Nguyệt đã tái đi, chút lửa giận trong lòng anh lập tức tan thành mây khói, lo lắng hỏi: "Em làm sao thế? Trên người đau ở đâu? Tôi lập tức lái xe đưa em đi bệnh viện.

"
Lục Thi Nguyệt thở phào, có chút yếu ớt nói: "Tổng giám đốc Lâm, em không sao, chỉ là anh vừa lái xe quá nhanh, em đang hơi choáng mà thôi, chút nữa là em trở lại bình thường.

"
Lâm Khánh Quyền thay cô cởi dây an toàn, có chút đau lòng lau mồ hôi trên trán cô, dù anh chỉ coi người phụ nữ trước mắt như thú cưng, nhưng cô có chút không thoải mái, trong lòng anh cũng sẽ căng thẳng.


Anh tự lý giải thành Lục Thi Nguyệt là thú cưng mà anh nuôi, ngoài anh thì không ai có thể bắt nạt cô.

"Em khỏe hơn chút nào chưa?" Nhìn sắc mặt Lục Thi Nguyệt dần hồng hào trở lại, Lâm Khánh Quyền hỏi.

Lục Thi Nguyệt nhìn anh một cái, rồi mở cửa xe định xuống xe, nhưng tay cô đã bị Lâm Khánh Quyền bắt lại.

"Tổng giám đốc Lâm, còn có việc gì sao?" Lục Thi Nguyệt lạnh lùng hỏi.

"Em giận rồi hả?"
Lục Thi Nguyệt lắc đầu, nói: "Không có, chỉ là đầu có chút không thoải mái mà thôi.

"
"Nghiêm trọng không? Hay là bây giờ tôi lái xe đưa em đi bệnh viện nhé.

"
"Không cần, em nghỉ ngơi một chút là được rồi.

"
Lâm Khánh Quyền buông tay để cô xuống xe, rồi anh cũng nhanh chóng xuống xe, sải bước đi đến bên cạnh Lục Thi Nguyệt, không nói gì mà ôm ngang Lục Thi Nguyệt lên theo kiểu công chúa, Lục Thi Nguyệt hơi kinh ngạc, lập tức có chút thẹn thùng nói: "Tổng giám đốc Lâm, trước tiên anh hãy để em xuống, em tự đi được.

"
Dường như nhìn thấu tâm tư cô, Lâm Khánh Quyền dịu dàng hiếm có nói: "Nửa đêm canh ba, trong chung cư cũng không có bao nhiêu người.

"
Lục Thi Nguyệt vùi ở trong ngực anh, ngoan ngoãn như con mèo nhỏ.


Lâm Khánh Quyền nhếch môi, nghĩ thầm anh vẫn thích Lục Thi Nguyệt nghe lời như vậy, dường như nằm trong sự quản lý của anh, một khi Lục Thi Nguyệt đi Thành phố Thanh Hải, thì cô sẽ thoát khỏi sự kiểm soát của anh, như vậy có thể khiến anh có cảm giác bất lực, anh cũng sẽ cảm thấy bực bội.

Vào nhà, Lâm Khánh Quyền đặt người trên ghế sô pha, anh khụy một gối, nửa ngồi trước mặt Lục Thi Nguyệt, quan sát cô, nói: "Cơ thể còn khó chịu không?"
Nhìn ánh mắt sâu thẳm của anh, trái tim Lục Thi Nguyệt không khỏi nhảy lên, hai gò má có chút nóng lên.

"Sao mặt lại đỏ lên thế? Vừa nãy tôi lái xe quá nhanh, đã dọa em phải không?"
Lục Thi Nguyệt đưa tay đẩy ngực Lâm Khánh Quyền, Lâm Khánh Quyền hơi khó hiểu.

"Tổng giám đốc Lâm, em không sao, chỉ là anh đột nhiên trở nên dịu dàng như vậy, em có chút không quen mà thôi.

"
Lâm Khánh Quyền nghiêm mặt lại, tỏ vẻ tức giận nói: "Tôi dịu dàng một chút, em lại không vui sao?"
Lục Thi Nguyệt lắc đầu: "Chúng ta là vợ chồng, tất nhiên, em hi vọng Tổng giám đốc Lâm dịu dàng với em, chỉ là anh dịu dàng đến mức quá quỷ dị, em sợ là trăng trong nước, hoa trong gương, sau khi ngủ một giấc tỉnh lại, tổng giám đốc Lâm lại trở về là Tổng giám đốc Lâm ban đầu.

"
Lâm Khánh Quyền bình tĩnh nói: "Nói chuyện đừng ra vẻ nho nhã, tôi nể tình hôm nay là sinh nhật em, nên mới hiếm khi muốn đối xử dịu dàng với em một chút, không nghĩ tới lại dọa cho em sợ đấy.

"
Lâm Khánh Quyền đứng dậy, ngồi xuống bên cạnh cô, ôm cô vào trong ngực, thấp giọng nói: "Thi Nguyệt, đừng đi Thành phố Thanh Hải nữa, hửm?".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.