Quân Hoan Tỏa Kiều

Chương 21-1: Cưỡng từ đoạt lý - Há lại chỉ có từng đó, bản vương còn cường thủ đoạt hào



Cưỡng từ đoạt lý: ngụy biện một cách áp đặt, nhưng vô lý

Cường thủ đoạt hào: dùng sức mạnh hoặc quyền thế để giành lấy, cưỡng ép, chiếm đoại thứ mình muốn.

***

Đúng như dự đoán của Phó Dung Chương, Lương vương Phó Dung Hiện ở quận Nghi Châu xa xôi đang tức giận hất bàn trong thư phòng.

Phía dưới có đầy phụ tá đang quỳ.

Yên lặng thừa nhận cơn giận của y, không dám lên tiếng.

“Phế vật! Một đám phế vật!” Sắc mặt Phó Dung Hiện tái nhợt u ám đang vịn tim, hít thở hổn hễn từng hơi, trên trán rịn mồ hôi lớn bằng hạt đậu tí tách rơi xuống.

Phó Dung Hiện vốn có bệnh tim bẩm sinh, cảm xúc không thể quá xúc động.

Một bên, tùy tùng vội mở bình thuốc đổ dược hoàn ra, bưng nước lên cho y ăn. “Chủ tử, ngài đừng tức giận tránh cho tổn thương thân thể.”

Phó Dung Hiện hất chén trà xuống đất, chỉ nuốt khô dược hoàn.

Dược hoàn khô khốc nghẹn trong cổ họng y, hai mắt y nhắm nghiền giống như tự ngược. Chờ sau khi nuốt thuốc vào, lúc mở mắt ra sự tàn nhẫn và cơn giận trong mắt y chưa giảm nữa phần, trái lại càng lúc càng đậm.

Y vất vả toan tính mười năm, bồi dưỡng nhiều người như vậy lại bị Phó Dung Chương nói nhổ thì nhổ, sao y có thể không tức giận?

Làm sao y cũng không nghĩ thông được, rốt cuộc có sơ xuất chỗ nào để Phó Dung Chương có thể nhìn chuẩn mà bắt tất cả đám người vậy được.

Chẳng lẽ có gian tế?

Phó Dung Hiện nghi ngờ nhìn lướt qua đám phụ tá quỳ trên đất.

Y nghĩ chuyện này không có khả năng, nếu có gian tế thì lúc này Phó Dung Chương nên cắt đứt cổ y chứ không phải tìm kiếm trên trời dưới đất.

Không phải do gian tế vậy chính là cái khác.

Trong mắt Phó Dung Hiện hiện lên vẻ lạnh băng, từ trên cao nhìn xuống đám người bên dưới.

“Nói thử xem các ngươi có bao nhiêu chỗ sơ hở rồi?”

Một đám phụ tá, tùy tùng quỳ trên mặt đất đều cúi đầu.

Ba năm trước đi bắt người lại bắt nhầm nữ nhi của thừa tướng trở về. Bắt về cũng xong đi, mớm thuốc quên đi ký ức cũng được, ai ngờ lại để nàng ta chạy mất!

Nhiều năm như vậy cũng không thể tìm về.

Năm đó nàng ta gặp bao nhiêu người, có mang chứng cứ gì đi không cũng không ai biết được, vì thế Phó Dung Hiện đã giận dữ một lần.

Kinh Triệu doãn Trương Ngọc Thư vô duyên vô cớ tra tung tích của Thượng Quan Vân Kiều, nếu chỉ điều tra theo vụ ăn bình thường thì Phó Dung Hiện cũng không cần lo lắng. Nhưng Trương Ngọc Thư lại chọn đọc tài liệu những vụ án mất tích các nam qua, còn để ông ta tìm được đầu mối.

Nếu ông ta tìm được đầu mối, theo năng lực của Trương Ngọc Thư thì sớm muộn cũng bắt được những ám gian y đưa vào.

Y đành phải tiên hạ thủ vi cường, ra lệnh cho ám gian nằm vùng ở Trương phủ nhận lệnh giết chết Trương Ngọc Thư.

Đương nhiên sau khi ám gian này hoàn thành nhiệm vụ thì y cũng làm cho nàng ta biến mất.

Không dấu vết, cho dù ai cũng không tra được.

Trương Ngọc Thư vừa mới chết, vì ngăn ngừa bứt dây động rừng nên Phó Dung Hiện hạ lệnh cho tất cả mọi người án binh bất động.

Ai ngờ, ám gian chôn bên cạnh Chu Quán lại giết nhầm ông ta, giết người xong còn chạy trốn!

Ngay trong lúc quan trọng, hai quan viên tử vong liên tục, lại đều có thị thiếp chạy trốn, tất nhiên sẽ khiến Phó Dung Chương nảy sinh lòng nghi ngờ.

Không phải sao, thật đúng là gần như khiến Phó Dung Chương lật gốc gác của y lên, tâm huyết mười năm như nước chảy biển đông.

Thậm chí ý còn không biết rốt cuộc Phó Dung Chương đã nắm giữ bao nhiêu tin tức.

Có nghi ngờ đến y hay không.

Giờ phút này, y chỉ muốn bắt được nữ nhân kia, nghiền xương nàng ta thành tro!

“Còn chưa tìm được tiện nhân kia sao?”

“Theo hồi báo, nàng ta chạy về phía Tây, bọn thuộc hạ đang cố hết sức truy đuổi.”

“Không phải cố hết sức mà bắt buộc phải như thế! Nếu còn không bắt được người, các ngươi đưa đầu tới gặp đi.”

“Vâng.” Tùy tùng lĩnh mệnh, khom người lui ra ngoài.

Tùy tùng vừa mở cửa ra, Phó Dung Hiện đã thấy từng chiếc đèn lồng da người treo trong hành lang. Nét vẽ vô cùng tinh xảo lại lộ ra vẻ quỷ dị không nói nên lời, Phó Dung Hiện tức giận đến mức quét bàn đọc sách một lần.

Y lục tục phái không ít người đến phủ Nhiếp chính vương, nhiều lần ám sát như thế, mục đích không chỉ vì muốn giết Phó Dung Chương mà càng vì muốn tiếp xúc với Ngọc Lê. Nhưng mà tất cả đều thất bại tan tác quay về!

Ba năm! Không có cách nào liên hệ được với Ngọc Lê, vốn không biết tình hình của nàng ở phủ Nhiếp chính vương thế nào, nàng ta không truyền được một chữ tin tức ra ngoài.

Nếu con cờ Ngọc Lê này đã bị phế đi, vậy y phải bồi dưỡng người mới thêm lần nữa để dùng tiếp cận Phó Dung Chương.

Bồi dưỡng một ám gián tuyệt vời phải trả giá không nhỏ, y không muốn dễ dàng bỏ qua.

Muốn tìm một nữ nhân có thể lọt vào mắt Phó Dung Chương thực sự khó như lên trời.

Nhưng cũng không phải không có kẽ hở, nghe nói mấy ngày trước Phó Dung Chương xem trọng một quả phụ tuyệt sắc ở trấn Nghi Hà, sau đó còn quay lại bắt người về vương phủ.

Đây chính là lần đầu tiên.

Điều đáng hận chính là người y phái đi dò xét đều bị Phó Dung Chương giết, ngay cả người ở kinh đô cũng không ai thấy được dáng dấp quả phụ kia ra sao.

Phó Dung Hiện hận không thể cắn nát răng hàm.

Trái lại là tiểu cô nương bị bắt ba năm trước kia, tuổi còn nhỏ đã ra dáng quốc sắc thiên hương, dáng vẻ dụ người. Nếu như cẩn thận rèn luyện thì chắc chắn sẽ là báu vật câu được hồn phách của tất cả nam nhân. Chỉ tiếc đã để nàng ta chạy trốn!

Vẫn phải nắm chắc bắt nàng ta lại.

Phó Dung Hiện nghĩ vậy lại hạ mấy lệnh xuống.

Bên Phó Dung Chương, hắn vẫn nhớ đến Vân Kiều, ngựa không dừng vó chạy về Lệ Hoa Uyển.

Những ngày gần đây đang trong quá trình tra xét mỹ nhân có hình xăm, gần như luôn luôn nhắc nhở hắn bi kịch của đời trước.

Tin tức nói lên tình tiết vụ án ngày càng nhiều, hắn càng thương xót Vân Kiều.

Rốt cuộc việc này đã tạm trôi qua một thời gian, hắn chỉ muốn sớm hồi phủ ôm nàng vào ngực.

Phó Dung Chương không chỉ nghĩ như thế mà thật sự đã làm như thế.

Hắn vừa mới vào Lệ Hoa Uyển, nhìn thấy Vân Kiều đang luyện chữ trong phòng thì một tay kéo nàng lại ôm nàng vào ngực.

Trong giây phút Vân Kiều còn đang nâng bút luyện chữ, giây tiếp theo đã rơi vào trong ngực nam nhân, một hồi lâu mới phản ứng lại.

“Vương gia!”

Nói xong, nàng dùng sức giãy ra khỏi ngực hắn.

Bởi vì dùng sức nên gương mặt nàng trở nên ửng đỏ nhàn nhạt giống như thì hoa tuyệt sắc, sáng như hoa sen, lộ ra sức sống mạnh mẽ ngày xuân, xinh đẹp động lòng người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.