Phó Dung Chương không cho nàng tìm người thân, Vân Kiều chỉ nghĩ hắn muốn giam giữ nàng. Ngoài mặt nàng không phản kháng Phó Dung Chương nhưng trong lòng lại định âm thầm đi tìm.
Đợi sau khi Phó Dung Chương rời đi, nàng lại tiếp tục suy nghĩ làm sao tìm người thân. Trong phút chốc, nàng mở to mắt, nàng nhớ mới vừa rồi trong đầu nàng lại hiện tên từ Ngọc điệp.
Lúc này, Thanh Nguyệt bưng một bát tổ yến đi đến, nàng nhìn thấy đột nhiên Vân Kiều trừng to mắt thì tim đập lộp bộp một cái: “Cô nương? Sao thế?”
Mấy hôm nay, dưới sự kiên trì của Vân Kiều, bọn người Thanh Nguyệt vẫn gọi nàng là cô nương.
Vân Kiều hỏi: “Ngươi có nghe qua Ngọc điệp chưa? Biết cái đó để làm gì không?”
Thanh Nguyệt gật gật đầu, cười khẽ một tiếng: “Nô tỳ cũng từ trong cung ra, đương nhiên đã nghe qua rồi. Nói theo phổ thương thì đó là gia phả hoàng tộc.”
“Trước kia ngươi từng nghe nói qua chưa?” Vân Kiều lại hỏi.
“Gia cảnh của nô tỳ bần hàn, còn không biết chữ, sao nghe qua những thứ này?” Nói xong, Thanh Nguyệt đưa tổ yến đường phèn pha mật quế hoa cho Vân Kiều.
Như thế đúng rồi.
Nếu từ nhỏ lớn lên ở thôn quê hoặc nhà thương nhân bình thường thì có lẽ sẽ không nghe nói qua Ngọc điệp là gì.
Nhưng nàng lại biết.
Vừa mới nghĩ đến vị trí chính phi thì nàng vô thức biết đây là thân phận sẽ nhập vào Ngọc điệp hoàng gia.
Phải chăng nói rõ gia cảnh trưởng thành của nàng có lẽ còn hiển hách hơn so với tưởng tượng của nàng?
Loáng thoáng biết được phương hướng phải tìm người thân, trái tim của Vân Kiều như muốn nhảy ra ngoài, không biết là kích động hay khẩn trương.
Nàng muốn ra khỏi phủ.
Nàng có thể thử tự mình đi tìm.
Nhưng mà nàng không biết Phó Dung Chương có cho nàng đi ra ngoài không.
“Thanh Nguyệt, ta muốn ra phủ dạo chơi, phái người đi hỏi vương gia có được hay không?” Vân Kiều hỏi Thanh Nguyệt.
Thanh Nguyệt khó hiểu nói: “Vương gia không có nói không cho cô nương xuất phủ.”
Vân Kiều ngẩn người, điều này khiến nàng rất bất ngờ.
Không bao lâu sau, Thanh Nguyệt bẩm báo việc này với Huyền Long Vệ.
Sau khi Phó Dung Chương biết được thì trầm mặc một hồi: “Nàng muốn đi thì cho đi, bảo vệ cẩn thận.”
Nàng vẫn muốn tìm người thân.
Cũng được, Cố Văn Hiên nói tâm trạng của nàng uất ức, ra ngoài giải sầu một chút cũng tốt.
Rất nhanh, Vân Kiều thuận lợi xuất phủ.
Đương nhiên đi theo cũng không chỉ có Thanh Nguyệt và Minh Nguyệt mà còn có một tiểu phân đội Huyền Long Vệ. Đội ngũ đi ra ngoài thế này có thể nói là không nhỏ.
Là nàng nghĩ quá đơn giản rồi.
Sao Phó Dung Chương có thể để nàng dẫn theo một hai người thị nữ đi ra ngoài chứ?
Có thể xuất phủ đã là tiến bộ lớn rồi. Vân Kiều hít thở sâu một hơi, năng nề đi ra cửa phủ.
Ra phố lớn, nơi này phồn hoa và náo nhiệt khác hoàn toàn với thâm sơn cùng cốc trong trí nhớ của nàng. Nhưng nàng muốn tìm người thân nên cũng không để ý.
Về phần đi đâu nàng cũng không chắc, chỉ nói đi dạo một vòng nơi nữ tử sẽ đi trong kinh đô.
Bọn người Thanh Nguyệt lập tức hiểu ý, chọn những ăn uống vui đùa và cửa hàng nổi tiếng.
Mục đích lớn nhất của Vân Kiều là cửa hàng bán ngọc, nàng muốn tra xem thẻ ngọc của nàng xuất xứ từ đâu, bình thường lưu thông ở đâu, giá như thế nào, ai sẽ dùng.
Vì muốn đánh lừa mọi người nên đầu tiên nàng chọn cửa hàng son phấn bột nước, mua mấy hương son kiểu mới. Sau đó nghĩ lại, nàng cảm thấy mình vẫn nên mua thêm mấy món đồ, vì thế đi cửa hàng vải.
Hoa văn trên vải tơ lụa ở kinh đô không biết tinh xảo gấp bao nhiêu lần so với trấn Nghi Hà, nàng cẩn thận xem xét mới phát hiện kiểu dáng đường may của mình giống với sản phẩm thêu bán ở kinh đô.
Nhớ ngày đó nàng ở trấn Nghi Hà chỉ dựa vào đường may mới lạ tinh xảo và hoa văn mà kiếm không ít bạc,
Nàng cũng không rõ vì sao mình biết những hoa văn này, lần này so ra, bỗng nhiên nàng có một suy nghĩ nàng có phải là người ở kinh đô hay không?
Ngay lúc nàng đang đứng trước tủ vải xuất thần nghiên cứu cách thêu thì cảm thấy dưới chân váy có điểm kì lạ. Nàng lui một bước cúi đầu nhìn qua, dưới đáy tủ vải có một đầu nhỏ đưa ra. Nàng bị dọa đến thở hốc vì kinh ngạc, suýt nữa kêu lên.
Chỉ thấy một tiểu cô nương mặc nam trang dùng ngón trỏ đặt lên môi ra hiệu cho nàng im lặng, trong mắt đều là vẻ cầu khẩn.
Vân Kiều vô thức nhìn xung quanh, vị trí nàng đứng vừa lúc là góc khuất trong cửa hàng. Chủ tiệm không đủ người nên đang chào hỏi những người khác, không ai để ý đến động tĩnh của nàng ở đây, chỉ có Thanh Nguyệt ở bên cạnh thấy được.
Thanh Nguyệt cũng trừng to mắt, liếc mắt nhìn nhau với Vân Kiều.
Cô nương trốn dưới tủ vải mới nhìn qua còn tưởng bé trai. Nhìn kỹ thấy đôi mắt rất sáng, mặt như hoa đào, là một cô nương xinh đẹp.
Song, vì đầu tóc rối bời nên nhìn rất chật vật.
Thấy Vân Kiều không nói gì, Thanh Nguyệt cũng không lên tiếng, nàng chỉ đi về trước chắn Vân Kiều lại, cảnh giác nhìn chằm chằm tiểu cô nương trước mắt.
Bỗng nhiên nghe thấy tiếng kêu gào ồn ào ngoài cửa tiệm, một đám hộ viện dáng vẻ hung tàn chạy qua: “Đuổi theo bên này!”
Vân Kiều và Thanh Nguyệt không dám thở mình.
Tiểu cô nương lập tức trốn vào tủ vải, đến khi những âm thanh chửi rủa dần đi xa mới chui ra, hít một hơi thật sâu mà nói: “Ôi chao, ngộp chết lão nương.”
Vân Kiều bị lời nói thô tục này hù đến ngẩn người.
Nhìn kỹ thấy tiểu cô nương trước mắt này cũng không “Nhỏ”, là cô nương cùng tuổi với nàng!
Tiểu cô nương thấy mình đã hù dọa Vân Kiều thì hơi áy náy mặt giãn ra cười ngọt ngào, giọng nói hào phóng: “Cô nương, cảm ơn!”
Vân Kiều hồi lâu không phản ứng kịp, chớp mắt: “Cô, cô nương, đây là thế nào? Những ác nhân kia…”
“Bọn chúng là tay sai trong kỹ viện.” Tiểu cô nương thanh tú hất cằm, khinh thường nói.
Vân Kiều không biết có phải tiểu cô nương đáng thương bị buộc làm kỹ nữ không, lo âu hỏi: “Vì, vì sao muốn bắt cô nương?”
Tiểu cô nương tháo búi tóc nam tử rối bời trên đầu: “Còn có thể vì cái gì nữa, nói ta uống rượu không khen thưởng đó mà!”