Quân Hoan Tỏa Kiều

Chương 24-2: Rốt cuộc nàng có bao nhiêu mê người



Nghe nói Phó Dung Chương mang một quả phụ nông thôn từ quận Nghi Châu về, không ngờ Vân Kiều lại có dáng vẻ thành thục như thế, Đoan Dương hơi ngây ngốc một chút.

Phải biết nàng phải học nhiều năm mới miễn cưỡng luyện được khí độ như thế này. Mà cô nương từ nông thôn tới mới được mười ngày đã học được như thế, có thể nói là cực kỳ thông minh. Ngoại trừ là người thông minh ra thì chắc hẳn người dạy cũng không tầm thường.

Đoan Dương nghĩ vậy thì nhìn về phía thị nữ bên cạnh Vân Kiều, khi ánh mắt nàng và Thanh Nguyệt nhìn nhau, đôi mắt trợn to lên. Đôi mắt sáng chớp chớp, nhìn qua nhìn lại giữa Vân Kiều và Thanh Nguyệt.

Cố Văn Hiên kinh ngạc nhìn qua Đoan Dương: “Sao thế, quận chúa Đoan Dương đã gặp qua Vân Kiều cô nương sao?”

Đoan Dương vội thu lại vẻ mặt, lắc đầu, cong môi tạo ra độ cong như trăng sáng: “Lần đầu Đoan Dương gặp cô nương bị dung mạo xinh đẹp của cô nương làm kinh diễm.”

Vân Kiều và Thanh Nguyệt liếc mắt nhìn nhau, cảm thấy đã hiểu rõ. Quận chúa Đoan Dương đoan trang trang nhã trước mắt này chính là tiểu cô nương nữ giả nam trang uống rượu không khen thưởng hôm đó!

Vân Kiều lại thấy Đoan Dương cười dịu dàng một tiếng, nàng nghẹn họng mở to mắt mà nhìn.

Tiểu cô nương này thật sự quá biết giả vờ!

So sánh trước sau, thật sự giống như hai người, ngay cả khí độ cũng khác nhau.

Thanh Nguyệt ở bên cạnh lại cảm thấy lạnh lạnh, lo lắng cho Vân Kiều.

Quận chúa Đoan Dương này ở trước mặt vương gia lại giả vờ hiền thục vững vàng, có khí độ phong phạm của danh môn quý nữ. Thế gia quý tộc nào cưới đương gia chủ mẫu mà không thích cưới người như thế?

Cô nương nhà mình vừa lương thiện vừa yếu đuối, sao có thể là đối thủ của quận chúa Đoan Dương được!

Phó Dung Chương liếc mắt nhìn Đoan Dương, lại nhìn dáng vẻ kinh ngạc của Vân Kiều đã biết nàng phát hiện ra tiểu cô nương nàng giúp hôm đó chính là Đoan Dương.

Chuyện hôm đó Huyền Long Vệ đã bẩm báo không sót một chữ. Trước khi Vân Kiều đi vào cửa hàng vải thì Huyền Long Vệ đã phát hiện vị trí Đoan Dương trốn. Những hành động này của Đoan Dương cũng không phải lần một lần hai, Huyền Long Vệ đã sớm quen thuộc cho nên đều mở một con mắt nhắm một con.

Không ngờ hai cô nương lại gặp nhau.

Một bên, Cố Văn Hiên vì tình huống đặc biệt của hôn lễ nên mới vội vàng tiến phủ đi tìm Phó Dung Chương. Bây giờ nói mấy câu chuyện phiếm đã có cảm giác trễ nãi không ít giờ giấc.

Y lo lắng nhìn Phó Dung Chương: “Điện hạ, vừa đi vừa nói được không?”

Phó Dung Chương thấy sắc mặt lo âu của Cố Văn Hiên, cũng lo lắng ngày hôn lễ có rủi ro nên khẽ gật đầu. Hắn quay đầu nhìn về phía Vân Kiều, sờ cằm nàng: “Đợi chút nữa sẽ tìm nàng, đừng chạy loạn khắp nơi, được không?”

Quỷ thần xui khiến Vân Kiều lại khẽ gật đầu.

Dường như Phó Dung Chương rất hài lòng với phản ứng của Vân Kiều, khóe môi hắn cong lên nụ cười không thể thấy được.

Quay người đi.

Đuôi mắt không thèm nhìn đến Đoan Dương một chút.

Thấy Phó Dung Chương rời đi, bả vai Đoan Dương đang căng ra bỗng nhiên thả lỏng xuống, thầm thở ra một hơi.

Dọa chết nàng rồi, mỗi lần thấy Phó Dung Chương đều giống như tiểu quỷ gặp Diêm Vương vậy,  tâm huyết nàng ít một chút đã không gánh được.

Giống như nghĩ tới điều gì, nàng lại giương mắt nhìn về phía bóng dáng màu xanh mực đã đi xa cùng với Phó Dung Chương, ánh mắt vốn sáng rực ảm đạm xuống.

Trong chớp mắt, nàng thu tầm mắt lại, không kịp che đậy cảm xúc mà để Vân Kiều nhìn thấy tất cả.

Vân Kiều kinh ngạc nhíu mày, cảm thấy khó hiểu.

Đoan Dương quay đầu, đúng lúc nhìn thấy ánh mắt của Vân Kiều.

Trong phút chốc hai người không nói chuyện.

Vân Kiều không thích làm quen với người khác nên hành phúc thân cáo lui.

Đoan Dương sững sờ nhìn Vân Kiều hành lễ cáo lui, trong giây lát không phản ứng kịp.

Vốn tưởng Vân Kiều sẽ cho nàng đòn phủ đầu, lại thấy nàng ấy bình tĩnh như vậy, còn hành lễ cáo lui, giống như không hề để Đoan Dương nàng vào mắt vậy.

Chẳng lẽ nàng ấy không lo lắng nàng đến sẽ cướp hôn phu sao?

Trên mặt Đoan Dương cũng đầy vẻ khó hiểu, người này không giống nữ nhân trong hậu trạch mà nàng thấy.

Người bình tĩnh thế nào sao lại giống bị Nhiếp chính vương diêm vương kia bắt làm tù binh chứ?

“Chẳng lẽ vương phi tẩu tẩu chưa nghe qua ta có thân phận gì sao?”

Đoan Dương nhịn không được mà nói với bóng lưng của Vân Kiều.

Vân Kiều nghe vậy thì chậm rãi quay người lại, nhìn về phía nàng, không kiêu ngạo không tự ti mà nói: “Ta biết hay không rất quan trọng sao?”

Đoan Dương hơi hất cằm lên, nâng cao tư thái: “Từ nhỏ ta và Nhiếp chính vương đã có hôn ước miệng.”

“Sau đó thì sao?” Vân Kiều bình tĩnh mà nhìn nàng, hỏi lại.

“Sau đó gì chứ?” Vốn dĩ Đoan Dương còn tỏ vẻ cao quý lại khẽ giật mình.

“Sau đó chính là tẩu ghen tuông, tuyên bố chủ quyền với ta, tuyên bố tẩu mới thật sự là Nhiếp chính vương phi, vương gia ca ca là của tẩu, sau đó đuổi ta ra khỏi phủ.”

Vân Kiều cũng không nhịn được nữa, phì cười lên tiếng: “Quận chúa xem quá nhiều thoại bản rồi sao?”

Đoan Dương nói xong cũng hối hận, dáng vẻ hiền lương thục đức của nàng đã mất hết rồi.

Không ngờ mình ngụy trang nhất quán như thế lại bị phá vỡ trước mặt Vân Kiều.

Đối diện với gương mặt vô cùng kiều mị xinh đẹp nhưng lại vô cùng thuần kiết của Vân Kiều, nàng vô thức tháo mặt nạ ngụy trang và phòng bị của mình xuống.

Thấy Vân Kiều có vẻ không để ý lắm, nàng rất kinh ngạc, có cảm giác Vân Kiều quá đơn thuần, không biết lòng người hiểm ác.

“Tẩu không tin ta tới để đoạt vị trí vương phi với tẩu sao?”

Từ nhỏ đến lớn, nàng đã thấy thủ đoạn của các nữ nhân ghen tuông, nàng không tin có nữ nhân nào đối mặt với kẻ đến cướp nam nhân của mình mà không động thủ.

Vân Kiều khẽ cười một tiếng.

“Hải đường ở phía tây phủ nở rất đẹp, quận chúa có thể nhìn ngắm nhiều hơn, Vân Kiều xin được cáo lui trước trước.”

Nói xong, nàng hành lễ xong cáo lui, không dây dưa chút nào.

Đoan Dương: “…”

Thật sự không lo lắng? Hay là không thèm lo lắng?

Đoan Dương có cảm giác bị xem nhẹ.

Nàng bước nhanh đi đến đi song song với Vân Kiều. Bàn tay dưới tay áo của hai người đụng nhau, Đoan Dương lặng lẽ cầm ngón tay Vân Kiều, khẽ nói: “Sau này ta có thể thường đến phủ tìm tẩu không?”

Bên ngoài Đoan Dương vẫn là dáng vẻ đoan trang xinh đẹp nho nhã, đương nhiên không thể để cho người ta thấy nàng lấy lòng Vân Kiều được.

Vân Kiều buồn cười, dáng vẻ nhăn mặt này là khuôn mặt bản thứ ba Vân Kiều nhìn thấy từ Đoan Dương.

Bởi vì ban đầu nàng có ấn tượng rất tốt với Đoan Dương nên nàng cũng không cự tuyệt.

Nhìn thấy Vân Kiều gật đầu, Đoan Dương mừng rỡ như điên. Như vậy có nghĩa là sau này nàng có thể thường đến phủ Nhiếp chính vương.

Đoan Dương vui vẻ xuất phủ.



Nhưng vào lúc này thánh chỉ tứ hôn ban ra, chuyện Phó Dung Chương cưới Vân Kiều bố cáo thiên hạ, chọn ngày thành hôn.

Lúc này Đoan Dương cũng không biết chờ đợi nàng là bão tố thế nào.

Bái quốc công biết được tin tức này thì ở trong thư phòng nổi trận lôi đình, toàn bộ đồ vật trong thư phòng đều gặp tai vạ nhưng vẫn không thể làm dịu lại cơn giận của ông ta.

Ông ta không thể ngờ được vậy mà Phó Dung Chương lại cưới một quả phụ làm chính phi!

Đoan Dương trở về phủ Bái quốc công đã nghe thị nữ bẩm báo: “Quận chúa, quốc công gia đang tìm người, đang ở thư phòng ạ.”

Nàng nhíu chặt lông mày, không trả lời mà đi về phía thư phòng. Ở ngoài cửa nàng đã thấy trong phòng bừa bộn, giống như thấy được kết quả của mình. Nàng hít sâu một hơi mới đi vào.

Quả nhiên, nàng vừa bước vào thư phòng, “Bốp” một tiếng, bàn tay như sắt tát mạnh vào gương mặt xinh đẹp của nàng. Lực đánh lớn đến mức khiến nàng không đứng vững, té ngã lên đồ vật lộn xộn, mảnh sứ vỡ vụn đâm vào lòng bàn tay nàng.

Bái quốc công cắn răng nghiến lợi nói: “Đồ vô dụng!”

Nàng tỉnh táo phục tùng rút mảnh sứ trong lòng bàn tay ra, không trả lời.

Bởi vì cái tát khi nãy quá mạnh mà tai của nàng vang lên tiếng ong ong, vốn không nghe rõ Bái quốc công nói gì, nhưng cũng biết ông ta sẽ không nói điều gì tốt lành. Nàng ung dung chậm rãi lấy khăn lụa ra lau khóe môi máu.

Bái quốc công nhìn thấy thái độ của nàng như thế thì càng giận không có chỗ phát tiết. Lúc ông ta muốn đi lên tát cho nàng thêm một cái thì Bái quốc công phu nhân nghe tin mà đến chạy tới ôm Bái quốc công: “Lão gia, ngài muốn đánh chết nó sao? Tốt xấu gì nó cũng là con gái của ngài mà!”

“Lão phu không thể có nữ nhi vô dụng như thế! Ngay cả một nam nhân cũng không quyến rũ được, lại bị một quả phụ đoạt đi vị trí chính phi.”

Bái quốc công tức giận mắng, lại muốn đánh Đoan Dương.

Bái quốc công phu nhân vội vàng kéo ông ta lại: “Đó là nam nhân sao?”

Bái quốc công nghe vậy thì mới bình tĩnh lại.

Bái quốc công phu nhân tiếp tục khuyên: “Nhiều năm như vậy, mấy người tiếp cận Chương Nhi chứ? Đoan Dương có thể tự do ra vào phủ Nhiếp chính vương đã là điều mà nữ tử khác không thể nào với tới rồi!”

Đương nhiên câu nói này của Bái quốc công phu nhân rất có hiệu quả, sắc mặt của Bái quốc công dần dịu lại.

Hồi lâu, ông ta mới chậm rãi nói: “Đã không có vị trí chính phi thì đi tranh trắc phi vậy.”

Đoan Dương vẫn không lên tiếng mấp máy môi chế giễu, cũng không biết phụ thân nhà mình có mặt mũi và sức mạnh đâu ra để muốn làm chủ Nhiếp chính vương!

Còn tưởng rằng phủ Bái quốc công bây giờ là phủ Bái quốc công mấy đời trước sao?

Phó Dung Chương không tước đi tước vị của ông là đã nể mặt cô mẫu của hắn, Bái quốc công phu nhân rồi.

Nhưng phụ thân của nàng vẫn như cũ không nhìn rõ hiện thực, không có bản lĩnh mà lại đặt tiêu chuẩn vượt quá khả năng. Ông ta không chí tiến thủ, chỉ muốn không làm mà hưởng, thậm chí không tiếc bán nữ cầu vinh.

Mà mẫu thân của nàng, thân là Tam công chúa mà lại xem phu quân là trời, phụ thân nàng nói gì đều nghe theo, không phân đúng sai, nối giáo cho giặc, ngay cả con gái ruột của mình cũng không bảo hộ được.

Ở trong mắt Bái quốc công, nữ nhi cũng chỉ là hàng hóa. Đoan Dương là đích nữ của phủ Bái quốc công cũng không khác so với những thứ nữ khác. Vì mẫu thân có xuất thân nên nàng chỉ được thêm một danh phận quận chúa mà thôi.

Vì không muốn trở thành hàng hóa trong tay Bái quốc công, nàng lấy mấy cửa hàng mà Bái quốc công phu nhân cho nàng làm đồ cưới để kinh doanh, tính toán cho bản thân mình.

Đồng thời vị trí của những cửa hàng này đều rất đặc biệt, ở gần phủ Tuyên vương hoặc là trên đường Cố Văn Hiên tiến cung phải đi qua.

Mấy năm nay nàng ngoan ngoãn nghe lời, lại mặt dày đi phủ Nhiếp chính vương đơn giản là vì Cố Văn Hiên.

Cố Văn Hiên thường xuyên ra vào phủ Nhiếp chính vương, chỉ có ở phủ Nhiếp chính vương nàng mới có thể quang minh chính đại gặp được y. Ở nơi khác nàng chỉ có thể ở góc khuất nhìn y để bớt tương tư.

Từ nhỏ nàng đã thích Cố Văn Hiên, nam tử có tấm lòng rộng mở kia.

Đáng tiếc, cho dù Cố Văn Hiên đã là Tuyên vương cao quý thì phụ thân của nàng cũng xem thường vương gia khác họ không có đại quyền.

Hơn nữa, Cố Văn Hiên cũng không có ý với nàng.

Hôn sự của nàng và Cố Văn Hiên gần như không thể nào.

Bái quốc công hi vọng nàng gả cho Phó Dung Chương, nàng biết rõ Phó Dung Chương chán ghét nàng nên nàng mượn cớ muốn gả cho Phó Dung Chương, mượn cớ tìm Phó Dung Chương để có cơ hội gặp Cố Văn Hiên. Chỉ cần phủ Nhiếp chính vương còn cho nàng tới cửa thì phụ thân nàng sẽ không để nàng gả cho người khác.

Như thế rất tốt, vẹn toàn đôi bên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.