Thượng Quan Thao phát hiện ra Vân Kiều sợ hãi, y chậm rãi đi đến ngăn trước mặt Vân Kiều, hành lễ với Phó Dung Chương: “Hạ quan bái kiến Nhiếp chính vương.”
Vân Kiều như bị người ta dội một thùng nước đá, lạnh từ đầu tới chân. Hành động cầu cứu khi nãy của nàng chẳng khác nào đưa dê vào miệng cọp, thật buồn cười.
Thật ra nàng vốn không thể trốn thoát, đúng không.
Cho dù nàng không quay lại cũng không thể tránh khỏi sự truy đuổi của Phó Dung Chương.
Phó Dung Chương thấy hành động che chở Vân Kiều của Thượng Quan Thao, hắn hơi híp mắt.
Dường như dưới ánh mắt bình tĩnh kia ẩn giấu sự sắc bén, giống như mãnh thú lúc nào cũng có thể nhào về phía con mồi, vô cùng nguy hiểm.
Nhìn thấy sắc mặt nguy hiểm của Phó Dung Chương, Thượng Quan Thao ưỡn thẳng sống lưng, ánh mắt âm u kia có thể khiến cho lòng bàn chân người ta phát lạnh.
Phó Dung Chương không để ý đến Thượng Quan Thao, hắn vượt qua y đi về phía Vân Kiều. Hắn đưa tay nắm cổ non mịn của nàng, kéo nàng vào ngực, giọng điệu lạnh lùng.
“Cần phải trở về rồi.”
Bàn tay hắn lạnh buốt bóp cổ nàng, giống như trước kia nàng chạm phải rắn độc ở vườn rau, cảm giác kia khiến cho suýt nữa nàng ngừng thở.
Nàng không kiềm nén được sự sợ hãi trong đáy lòng, trong phút chốc trong đôi mắt hiện lên hơi nước nhanh chóng hội tụ thành sông lớn. Dường như chỉ giây tiếp theo thì sẽ như đê vỡ ầm vang, vỡ tan ngàn dặm.
Chân nàng mềm nhũn, vốn không đi được.
Phó Dung Chương cười chế giễu một tiếng, chẳng phải đối với nam nhân khác rất tự nhiên sao? Chỉ có thấy hắn giống như mãnh thú, chân cũng không đi được à.
Nàng còn biết dùng khăn lụa che đi khuôn mặt họa thủy kia, hắn đã xem nhẹ nàng rồi.
Không nói nữa, hắn trực tiếp cúi xuống bế nàng lên, cất bước rời đi.
Đột nhiên bị người ta bế lên ôm lấy, nàng bị dọa đến mức bấu víu lung tung vào cổ hắn. Sau khi nàng phát hiện tay của mình đặt ở đâu thì lại vội vàng để xuống.
“Vương gia.” Thượng Quan Thao thấy hắn ôm Vân Kiều thì vô thức hô một tiếng.
Phó Dung Chương lạnh lùng liếc nhìn Thượng Quan Thao, không nhìn y nữa.
Đôi lông mày lạnh lùng của hắn nhìn vào người trong ngực, mang theo vẻ cảnh cáo.
“Tay đâu, không biết để đâu à?”
Vân Kiều vốn không dám phản kháng, cũng không muốn liên lụy Thượng Quan Thao. Nàng nhút nhát đưa tay lên, thuận theo ánh mắt của hắn, lại chần chờ trong giây phút sau đó mới đặt lên cổ hắn.
Thượng Quan Thao không nghĩ tới bọn họ lại có quan hệ như vậy, mình cũng tội gì vì một nữ nhân xa lạ mà đối nghịch với Phó Dung Chương. Vì thế, y khom người hành lễ: “Cung tiễn điện hạ.”
–
Về tới thiền phòng, Vân Kiều xuống khỏi người hắn, vội vàng lui đến sau cửa giống như chạy nạn. Nàng nắm thật chặt cánh cửa, giống như cánh cửa này có thể che chở cho nàng.
Mượn cánh cửa ngăn cản ánh mắt dọa người mà khí thế đè nén như Thái Sơn của hắn.
Chỉ nghe thấy “Rầm” một tiếng, Phó Dung Chương đưa tay đóng mạnh cửa lại.
“A!” Nàng đang nắm chặt cửa thuận thế bị đẩy đi lên, ngã vào trong ngực Phó Dung Chương.
Hắn cười lạnh lùng một tiếng, bàn tay ôm lấy vòng eo chưa đầy một nắm tay của nàng, nhìn nàng với vẻ nham hiểm.
“Vẫn muốn chạy trốn sao?”
Thật sự nên đánh gãy chân của nàng để nàng không đi đâu được nữa!
“Đau quá!” Hắn hận không thể bóp gãy eo nàng, nàng đau đến mức chảy nước mắt, liên tục đánh hắn: “Thả ta ra.”
Hắn kiềm cổ tay không an phận của nàng, đôi mắt đỏ bừng, gằn từng chữ mà nói: “Nằm mơ, cho dù nàng chết thì tro cốt cũng là của ta!”
Nói xong, Phó Dung Chương kéo mạng che mặt của nàng, đè nàng ra sau cửa, bóp cằm nàng, hung hăng hôn lên.
Nàng tránh hắn như tránh rắn, lại thà tin một nam tử xa lạ lần đầu gặp mặt!
Dù cho người kia là ca ca của nàng thì hắn cũng không chịu được! Nàng chỉ có thể là của hắn! Chỉ có thể dựa vào hắn!
Đây là lần đầu tiên Vân Kiều bị nam nhân hôn, lực đạo điên cuồng như muốn nấu da hủy xương, nuốt nàng vào bụng.
Nàng sợ Phó Dung Chương sẽ làm đến bước kia nên liều mạng giãy dụa, vừa dùng hết sức đánh Phó Dung Chương, vừa muốn thoát đi cảnh ngộ khủng bố như thế.
Nhưng nàng không biết nàng càng giãy dụa, Phó Dung Chương càng hôn đến mãnh liệt, hận không thể ăn sống nuốt tươi nàng tại chỗ để nàng trở thành người của hắn.
Không ai có thể hiểu sự sợ hãi của Phó Dung Chương vào lúc này.
Giờ phút này, hắn chỉ muốn giữ chặt lấy nàng, chỉ muốn bổ sung cho đáy lòng vắng vẻ của mình.
Muốn kéo lấy nàng cùng trầm luân, cùng xuống địa ngục.
Vạn kiếp bất phục.
Vân Kiều vẫn luôn giãy dụa cuối cùng phát hiện chỉ là phí công.
Chạy trốn làm gì? Giãy dụa thì sao?
Nam nhân này quá mạnh, nàng vốn không thể trốn thoát.
Hắn cảm thấy bỗng nhiên Vân Kiều không giãy dựa nữa, hắn dừng động tác, cuối cùng gương mặt tuấn dật như ngọc mang theo vẻ cố chấp và điên cuồng cũng bình tĩnh lại.
Chỉ thấy nàng cụp mắt, ánh mắt tuyệt vọng trống rỗng lẳng lặng nhìn mặt đất.