Lần này cô không thể để cho Tiêu Kiệt Minh ngã thảm như vậy, dù sao thì chức vị của người ta vẫn còn ở đó, phía dưới còn có rất nhiêu binh lính đang nhìn như vậy.
Tiêu Kiệt Minh thua cũng không cảm thấy tức giận, nhưng anh ấy có chút xấu hổ với bản thân bởi vì lúc đầu lại coi thường Đường Tiêu Tiêu như vậy.
Sau khi tỷ thí xong, tất cả mọi người bắt đầu huấn luyện, Đường Tiêu Tiêu cũng rời khỏi sân tập.
Cô không về nhà, mà trực tiếp cưỡi xe đạp rời khỏi khu gia đình.
Lúc đi đến công xưởng sản xuất khăn mặt cho khu gia đình, cô đã đổi một bộ quần áo khác, trên cổ quàng một chiếc khăn lụa sáng màu.
Cái sọt trên lưng cô có mấy bộ ga trải giường, cô chần chừ ở trước cửa khu gia đình một hồi, như là đang tìm một người nào đó, thỉnh thoảng ánh mắt còn nhìn sang chỗ phòng thường trực.
Lúc này, cô nhìn thấy một người phụ nữ ước chừng bốn mươi tuổi, ăn mặc trông rất tây từ cửa khu gia đình đi ra, bảo vệ trong phòng thường trực lên tiếng: "Bà chủ Triệu, hôm nay nghỉ ngơi à?"
"Ừ”" Người phụ nữ mỉm cười rồi khỏi khu gia đình.
Người phụ nữ tò mò nhìn về phía Đường Tiêu Tiêu: "Cô bé, cô đang tìm ai vậy?"
"Chào thím!" Đường Tiêu Tiêu mỉm cười ngọt ngào, người phụ nữ cũng mỉm cười với cô.
"Cô là đang tìm người à?”
"Dạ, con gái của bạn mẹ cháu chuẩn bị cưới chồng, bà ấy nhờ anh trai cháu từ Hải Thị mang về giúp bà ấy vài bộ ga trải giường, mẹ cháu nhờ cháu tìm người xem hoa văn giúp bà một chút, thế nhưng cháu không tìm thấy được người." Khuôn mặt của cô hiện lên nét ủ rũ.
"Từ Hải Thị đến à?"
"Dạ, anh trai cháu ở trong đội vận chuyển."
"Khó trách, cô bé, cháu có thể cho thím xem ga trải giường của cháu không? Là như thế này, cháu gái nhà thím cũng sắp lấy chồng rồi, thím cũng đang muốn mua cho cháu ấy một bộ ga trải giường, thế nhưng vẫn chưa tìm được cái này thích hợp cả."
"Có thể ạ, thím, chúng ta đi đến ngõ hẻm bên kia đi ạ?" Cô chỉ vào ngõ hẻm phía trước nói.
"Cháu đến nhà của thím đi, nhà của thím ở lầu một, bây giờ trong nhà không có người, cháu cứ yên tâm." Người phụ nữ cười nói, bà sợ Đường Tiêu Tiêu sợ nên giải thích: "Ở bên ngoài không tốt cho lắm."
"Được ạ." Đường Tiêu Tiêu cũng không từ chối, nhìn quần áo của người phụ nữ, và cách xưng hô của người gác cửa, cô đoán rằng người phụ nữ này chắc hẳn là giám đốc bộ phận nào đó của xưởng sản xuất khăn mặt này.
Người phụ nữ lên tiếng chào hỏi người gác cửa rồi liên mang theo cô đi vào sân xưởng sản xuất khăn mặt kia.
Khi đi ngang tòa nhà, Đường Tiêu Tiêu liếc mắt nhìn xà ngang trên vách tường, người phụ nữ mỉm cười trước hành động của cô, cô bé này thật cẩn thận.
"Thím họ Triệu, là giám đốc của bộ phận kiểm tra chất lượng sản phẩm của xưởng sản xuất khăn mặt, lát nữa có người hỏi, cháu chỉ là nói là cháu gái của thím, cháu cũng có thể gọi ta là dì." "Được ạ, dì. Cô ngay lập tức gọi một tiếng.
"Cái miệng nhỏ này thật ngọt a."
Vừa nói chuyện, giám đốc Triệu đã mang Đường Tiêu Tiêu về nhà bà, đúng là ở lầu một, bà mở cửa bước vào.
"Vào đi."
Đường Tiêu Tiêu theo bà vào phòng, đặt sọt xuống, giám đốc Triệu khẽ đóng cửa lại.
"Dì, dì nhìn xem." Cô lấy hai bộ ga trải giường ra.
"Được." Bà nhìn hai bộ hoa văn kia.
Một cái màu đỏ thâm, trông rất hân hoan, trên mặt có thêu hoa văn rồng và phượng, một cái là màu đỏ tươi, còn có chút đường viền hoa, cái này ở các cửa hàng bách hóa to cũng không có.
"Đẹp quá." Giám đốc Triệu rất thích hai bộ này.
"Dì lại nhìn thêm mấy cái này đi." Đường Tiêu Tiêu từ trong sọt lấy ra thêm ba bộ khác.
"Đầu rất đẹp mắt, dì đều muốn." Giám đốc Triệu sờ sờ lớp vải, vừa thoải mái lại còn đẹp nữa.
Cô bé này quả nhiên không nói dối, loại hàng hóa như thế này cũng chỉ có Hải Thị mới có được.
"Cháu muốn bán mấy cái này sao?" Mặc dù cô bé này chỉ nói đang tìm người, thế nhưng giám đốc Triệu cũng không ngốc, biết được đó chỉ là một lý do để thoái thác mà thôi.