Quân Hôn 70: Đội Trưởng Đội Cứu Hỏa Sủng Thê Như Bảo

Chương 151: Đội Trưởng Đội Cứu Hỏa Sủng Thê Như Bảo - Chương 151 Vợ, Anh Có Giỏi Không 2



Sau khi đến cửa hàng bách hóa, trước tiên Tống Cảnh Chi dẫn cô đi mua không ít thực phẩm dinh dưỡng, đến quầy mua quân áo trẻ con, cuối cùng Đường Tiêu Tiêu cũng biết mục đích của anh.

"Đồng chí, phiên cô đưa bộ quần áo màu hồng kia cho tôi xem với."

"Đồng chí, cho tôi xem cái váy nhỏ màu hồng kia với."

"Đồng chí, cái vải lót màu hồng kia..."

"Tống Cảnh Chi, sao anh chắc chắn trong bụng của em là con gái?" Cô nhìn về phía anh.

"Hai đứa mà, kiểu gì cũng có một đứa là con gái. Anh muốn một bé gái mềm mại giống như là em vậy." Anh nở nụ cười với cô, trong ánh mắt tràn ngập mong đợi.

"Ha ha." Cô nở nụ cười, cũng không muốn để ý đến anh.

Sau khi về đến nhà, Tống Cảnh Chi đỡ cô vào phòng.

"Vợ, em lên giường nằm một lát, anh đi nấu cơm."

"Không đi, em không mệt, anh đi nấu cơm đi, không cần lo cho em." Cô lắc đầu, hiện tại mới ba tháng, làm gì có lên giường nghỉ ngơi suốt được.

Buổi trưa Tống Cảnh Chi cất công hầm canh gà cho cô, cô uống một tô lớn thật ngon lành, lại ăn một cái đùi gà và một cái bánh bao ngũ cốc.

Lúc còn muốn múc thêm một chén canh gà thì bị anh ngăn cản.

"Bác sĩ nói phải chia nhỏ thành nhiều bữa ăn, như vậy là đủ rồi."

Cô chu cái miệng nhỏ nhắn, giơ một ngón tay đến trước mặt anh, nũng nịu nói: "Uống thêm một chén nữa thôi."

"Không được, chuyện khác có thể đồng ý với em nhưng chuyện này không được." Anh nắm lấy đầu ngón tay của cô rồi cười nói.

"Hừ, một chút canh gà cũng không nỡ cho em uống." Cô giả bộ tức giận, giậm chân đi vào trong phòng.

Tống Cảnh Chi nhanh chóng đi theo cô vào phòng, thấy cô ngồi ở trên giường, xoay gương mặt nhỏ nhắn sang bên cạnh.

"Vợ, không phải anh tiếc, mà bác sĩ nói... Anh khom lưng, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lại, đối diện với gương mặt tươi cười của cô.

"Làm cả buổi, cuối cùng là lừa anh à." Anh có chút dở khóc dở cười.

"Ai bảo anh không bị lừa chứ."

"Do anh thương em mà?" Anh đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.

"Biết, biết." Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô cọ cọ vào lòng bàn tay anh.

"Bác sĩ nói phải vận động nhiều, anh và em cùng ra ngoài tản bộ nhé?" Anh hỏi.

"Hơi buồn ngủ, để sau bữa tối rồi đi bộ được không?" Cô làm nũng, trong khoảng thời gian này cô cứ ăn cơm xong là lại bắt đầu buồn ngủ.

"Cũng không phải không được, nhưng sau bữa tối nhất định phải đi tản bộ, làm nũng cũng vô dụng."

Trong thư của mẹ Tống cũng nhắc là phải vận động nhiều, như vậy sẽ có lợi khi sinh, Tống Cảnh Chi đã ghi nhớ trong lòng.

"Không thành vấn đề." Cô thề thốt gật đầu.

Anh đỡ Đường Tiêu Tiêu nằm xuống, bản thân cũng tựa vào đầu giường, cầm sách trên tủ đầu giường, lật đến trang hôm qua đọc, bắt đầu đọc sách cho cô.

Cô nghiêng người nằm xuống, một tay khoác lên lưng anh, nghe giọng nói có chút từ tính của anh, chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Đợi đến khi cô ngủ thiếp đi, anh mới bắt đầu đứng dậy thu dọn bàn cơm, lại hâm canh gà ở trên bếp than, chờ lúc cô tỉnh dậy thì có thể uống.

Sau khi dọn dẹp xong, Tống Cảnh Chi trở lại phòng, tựa vào đầu giường, lang lặng nhìn nhan sắc của cô vợ nhỏ nhà anh khi ngủ. Bàn tay to nhẹ nhàng vuốt ve bụng dưới của cô, trong này có con của họ, khiến anh không khỏi lộ ra nụ cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.