"Cô, cô đừng khóc nữa, là tôi sai, tôi xin lỗi cô."
Đường Tiêu Tiêu quay mặt sang, vẫn cúi đầu, móng tay cấu mạnh vào lòng bàn tay, Tống Cảnh Chi vừa khéo bắt gặp những giọt nước mắt lớn như hạt đậu từ trên mặt cô rơi xuống làn váy.
"Cô đừng khóc mà, tôi không biết dỗ, tôi chỉ cảm thấy giờ ai cũng khó khăn hết, tôi..."
"Vậy nếu không như thế này đi, nhân tiện mỗi ngày tôi đến đưa canh, tôi ở lại ăn cơm chung với nhà anh luôn có được không?" Cô ngẩng đầu nhìn Tống Cảnh Chi, ánh mắt trong suốt nhìn anh chằm chằm.
Trong mắt cô vẫn còn đọng nước mắt, Tống Cảnh Chi cảm thấy dường như trong lòng hơi nhói lên.
"Anh không cần đưa tiên cho tôi, tôi cũng không đưa tiền cho anh, vậy được chứ?" Cô nghiêng người về phía trước một chút.
Tống Cảnh Chi cảm giác như vừa ngửi thấy mùi hoa dành dành thơm ngát, hơi choáng váng gật đầu: "Được."
"Chính anh đồng ý đấy nhé." Đường Tiêu Tiêu nín khóc bật cười.
"A?" Anh nhìn cô, dường như còn muốn nói thêm gì đó nhưng khoảnh khắc nhìn thấy hai lúm đồng tiền nhỏ trên mặt cô, anh dừng lại.
"Tôi còn khoảng ba mươi cân gạo nữa, chiều tôi sẽ mang sang. Đợi đến khi nào tôi ăn hết gạo, anh phải chịu trách nhiệm phần lương thực của tôi đấy nhé. Có điêu anh đừng lo, tôi ăn không nhiều đâu và mỗi bữa cũng không cần ăn lương thực tinh."
"Được." Anh gật đầu.
Anh mau ăn đi, không lát nữa nguội bây giờ."
"Được." Anh có chút không hiểu, sao mọi chuyện lại phát triển đến mức này?
Chờ đến khi anh ăn xong, Đường Tiêu Tiêu chuẩn bị quay về: "Buổi chiều tôi sẽ lại tới."
Nói xong, cô xách giỏ trúc rời khỏi phòng.
"Thanh niên trí thức Tiểu Đường, thật sự ngại quá, Cảnh Chi nhà thím hơi bộc trực nên thường nói chuyện không được dễ nghe cho lắm." Thấy cô đi ra, mẹ Tống lập tức xin lỗi cô.
"Thím, không sao đâu ạ, thím gọi cháu là Tiêu Tiêu đi, gọi thanh niên trí thức Tiểu Đường nghe xa lạ quá, sau này ngày nào cháu cũng tới đây mà."
"Được, vậy thím sẽ gọi cháu là Tiêu Tiêu nhé." Mẹ Tống cười nói, càng nhìn thấy cô gái này lại càng thích.
"Thím, vậy cháu về trước nha."
"Ây, được."
Chờ đến khi Đường Tiêu Tiêu đi xa, cha Tống bước ra từ gian nhà chính: "Không phải thanh niên trí thức Tiểu Đường này vừa ý với Cảnh Chi nhà chúng ta đấy chứ?"
"Nghĩ gì thế? Một cô gái tốt như vậy sao có thể thích thằng con mình được? Thế thì mộ phần tổ tiên nhà chúng ta bốc khói xanh rồi."
"Mẹ, mẹ mau vào đây đi." Giọng Tống Cảnh Chi truyền ra từ trong phòng. "Nhìn xem, đúng là đòi nợ mà, tôi có thể trông cậy nó tìm được cho tôi một cô con dâu sao?" Mẹ Tống nhìn cha Tống.
"Bà mau vào đi, tiện tay đi lấy ống nhổ ra đây, tôi rửa cho."
"Tôi biết rồi."
Mẹ Tống bước vào phòng, nhìn con trai với vẻ tức giận: "Làm gì?"
"Mẹ, sau này thanh niên trí thức Đường sẽ ăn cơm ở nhà chúng ta nên mẹ nấu nhiều cơm thêm một chút nhé, con sẽ trả tiền ăn uống của cô ấy." Lúc nói ra lời này, Tống Cảnh Chi hơi ngượng ngùng.
"Ôi chao, con thông suốt rồi?" Mẹ Tống nhìn anh với vẻ đầy hứng thú.
"Không phải, cô ấy không thu tiền của con, con, con, ừm, dù sao mọi chuyện là như vậy."
Mẹ Tống vừa nghe Đường Tiêu Tiêu không thu tiền, đây không phải là lợi dụng người ta hay sao?
"Con trai, như vậy không được."
"Cũng bởi vì chuyện này nên cô ấy mới khóc."
"Cái này... Mẹ Tống suy nghĩ một chút: "Nếu không thì thế này, chờ sau khi con khỏe lại, con tới cửa hàng bách hóa mua cho con bé một ít đồ, dù sao chúng ta cũng không thể lợi dụng người khác được."
"Vâng, đến lúc đó tùy tình hình. Mẹ, mỗi tháng con sẽ đưa thêm cho mẹ mười đồng, mẹ có thể chuẩn bị cơm nước ngon hơn một chút."
Trước đây mỗi tháng Tống Cảnh Chi đều đưa toàn bộ tiền phụ cấp của mình cho cha mẹ, sau này khi nhà anh xây nhà ngói xanh, mẹ Tống chỉ lấy từ anh mỗi tháng mười đồng tiên dưỡng lão.
Lần này về nhà dưỡng thương, vì cần bổ sung thêm chất dinh dưỡng và sự chăm sóc từ cha mẹ nên Tống Cảnh Chi đã đưa thêm cho cha mẹ mỗi tháng ba mươi đồng.