"Đồng chí Tống này thật thú vị, vừa nói chuyện đã đỏ mặt ngay." Hà Tiểu Thiến nhìn bóng lưng của Tống Vĩ vừa cười vừa nói.
"Hai chúng ta cùng nhau khiêng bao lương thực này vào trong thôi." Bao lương thực ba mươi cân vẫn là một gánh nặng đối với một cô gái.
"Được.
Hai người hợp sức vác bao lương thực vào trong phòng.
"Không ngờ lương thực ở đây đều là lương thực tinh." Lương thực mà Tống Vĩ mang tới cho các cô đều là gạo.
"Bởi vì ở đây vừa mới thu hoạch xong lúa sớm nên lương thực còn tồn ở trong thôn chính là gạo."
"Hèn gì." Nếu hằng ngày đều được ăn lương thực tỉnh, như vậy sẽ rất xa xỉ.
Cũng không lâu lắm, nhóm thanh niên trí thức đã quay lại. Biết có thanh niên trí thức mới tới, tất cả mọi người đều quây quần bên trong nhà chính.
Trong phòng thêm Đường Tiêu Tiêu và Hà Tiểu Thiến, tổng cộng có ba nam và bốn nữ.
"Tôi là người phụ trách điểm thanh niên trí thức này, tên Lưu Đống, hai mươi hai tuổi, đến từ tỉnh Xuyên." Lưu Đống đeo kính, trông như một anh chàng thư sinh.
"Tôi tên là Tào Huy, hai mươi ba tuổi, đến từ Hải Thị." Đường Tiêu Tiêu không thích Tào Huy, bởi vì anh ta vẫn luôn quan sát cô và Hà Tiểu Thiến kể từ khi hai người bắt đầu bước vào nhà chính.
"Tôi tên là Từ Trạch Minh, mười chín tuổi, đến từ Từ Sơn." Câu nói của anh ta thu hút ánh nhìn của Đường Tiêu Tiêu.
"Tôi tên là Lưu Phượng Quyên, hai mươi hai tuổi, đến từ tỉnh Xuyên." Lưu Phượng Quyên nhìn hai cô gái trông có vẻ rất dịu dàng, trên mặt nở nụ cười.
"Tôi tên là Vương Nhị Hỉ, hai mươi hai tuổi, đến từ Thâm Thị." Vương Nhị Hỉ có một đôi mắt phượng, ánh mắt hơi câu người.
"Tôi tên là Hà Tiểu Thiến, mười chín tuổi, đến từ Kinh Thị."
"Tôi tên là Đường Tiêu Tiêu, mười tám tuổi, đến từ Kinh Thị, trước đó từng là một thanh niên trí thức ở Từ Sơn."
"Trước kia cô ở Từ Sơn á? Vậy cô có biết nhà máy bột mì ở Từ Sơn như thế nào rồi không?" Từ Trạch Minh đứng lên, kích động hỏi.
"Trạch Minh." Lưu Đống hô lên một tiếng, anh ta có vẻ hơi lo lắng.
"Rất xin lỗi, tôi quá kích động." Từ Trạch Minh ngồi về lại ghế.
Đường Tiêu Tiêu lắc đầu, nói: "Toàn bộ thành phố đều gặp tai họa."
"Không có việc gì, mọi người tiếp tục đi." Từ Trạch Minh cúi đầu thấp xuống, bả vai lại đang run rẩy.
Lưu Đống vỗ vai anh ta: "Thanh niên trí thức chúng ta có thể lập nhóm để nấu cơm, có người nấu cơm tại nhà dân, có người tự mình nấu cơm, hai người tự quyết định đi."
"Điểm thanh niên trí thức có ba cái nồi để nấu cơm, cái này có thể thay phiên nhau sử dụng, củi, gạo, dầu, muối đều là của mình thì mình dùng, ở phía sau núi có củi." Đường Tiêu Tiêu liếc Hà Tiểu Thiến: "Em tu nấu cơm. Lính cứu hỏa Tống Cảnh Chi ở trong thôn đã từng cứu mạng em ở Từ Sơn nên em phải nấu những cơm bổ dưỡng cho anh ấy."
Tất cả thanh niên trí thức đều nhìn về phía cô, Lưu Đống gật đầu, nói: "Hành vi của thanh niên trí thức Đường xứng đáng để mọi người học tập theo, vậy chúng ta sẽ chừa lại một cái nồi, thay phiên cho thanh niên trí thức Đường sử dụng, mọi người thấy thế nào?"
"Được." Tất cả mọi người đều gật đầu biểu thị sự đồng ý.
"Tôi cũng tự mình nấu cơm, tôi hơi kén ăn, sợ ảnh hưởng đến mọi người." Hà Tiểu Thiến cười nói.
Đường Tiêu Tiêu mỉm cười với cô ấy, Hà Tiểu Thiến quay đầu lại lè lưỡi với cô.
"Đúng rồi, chỗ lương thực mà hai người vừa nhận được lúc nãy hẳn là lương thực tinh. Nếu chỉ ăn mỗi lương thực tỉnh thì lân sau hai người không ăn nổi chỗ lương được phát đâu, có thể đến chỗ thôn dân để đổi lấy lương thực phụ." Lưu Đống nhắc nhở.
Cuộc họp nhỏ kết thúc, nhóm thanh niên trí thức một là đi nấu cơm, hai tới nhà của người dân trong thôn để ăn cơm. Từ Trạch Minh tới nhà của trưởng thôn, Đường Tiêu Tiêu đoán hẳn anh ta tới đó để xin nghỉ phép quay về Từ Sơn.
"Tiểu Thiến, không phải là em không muốn chung nhóm với chị đâu, em là..." Cô nhìn về phía Hà Tiểu Thiến cảm thấy thật có lỗi.