Trở về giống như chỉ
trong một cái chớp mắt. Mà thật chỉ trong chớp mắt họ cũng đã về tới thành phố
C.
Xuống khỏi máy bay,
Nghiêm Chân bỗng nhiên cảm thấy nơi này ấm áp có chút vượt ra ngoài ý muốn của
cô.
Là Phùng Trạm tới sân bay
đón hai người.
Thấy Phùng Trạm, Nghiêm
Chân nhịn không được mà nhớ tới tiểu tử kia. Cô một bên đem hành lý bỏ vào cốp
xe một bên hỏi, “Mấy ngày nay trong nhà thế nào? Gia Minh có khỏe không?”
Cô vừa hỏi như vậy, Phùng
Trạm lập tức liền hé ra khuôn mặt khổ sở, ấp úng nhìn Nghiêm Chân cùng Cố Hoài
Việt.
Nghiêm Chân liền cảm giác
được có cái gì đó không thích hợp, Cố Hoài Việt thì vẫn dáng vẻ gặp biến không
sợ hãi. Tên ranh con Cố Gia Minh này có tiếng là không thể ép buộc nên anh cũng
không trông cậy vào tiểu gia hỏa đó có thể an phận được vài ngày. Vì thế sau
khi ngồi lên xe, anh xoa xoa đôi mắt mệt mỏi, mới nhỏ giọng hỏi, “Gia Minh làm
sao vậy?”
Phùng Trạm một bên quan
sát kỹ tình hình giao thông, một bên trả lời, “Cũng không phải đại sự gì, thủ
trưởng trở về rồi sẽ biết.”
Phùng Trạm nghĩ một lát bổ
sung thêm một câu, “Bà ngoại của Gia Minh hiện tại đang ở nhà chờ thủ trưởng.”
Trong nháy mắt Nghiêm
Chân liền cảm giác được thân mình Cố Hoài Việt cứng đờ.
Phùng Trạm cũng có thể
nhìn thấy sắc mặt của Cố tham mưu trưởng qua kính chiếu hậu, cái gì cũng không
dám nói, trực tiếp tăng tốc độ mà nhanh chóng đi về nhà.
Khi xe dừng ở cửa Cố
Viên, Nghiêm Chân liếc mắt một cái liền thấy một chiếc xe màu xanh. Chiếc xe
này Nghiêm Chân chưa bao giờ gặp qua ở Cố Viên. Cố Hoài Việt vội vàng nhìn qua
chiếc xe kia, vội vàng tiếp nhận hành lý trong tay Phùng Trạm rồi lập tức đi
vào nhà.
Vừa bước vào cửa đại sảnh
thì đã nghe thấy được từ bên trong truyền ra tiếng khóc nức nở, dường như tiếng
khóc này đang bị đè nén vậy.
Nghiêm Chân liếc mắt nhìn
qua một chút, có thể thấy được tiểu gia hỏa kia đang dán mặt sát vào góc tường ở
đại sảnh, khóc như núi đổ.
Nghiêm Chân không khỏi
nhíu mày, mà Cố Hoài Việt cũng phải dừng lại, quay đầu lại nhìn nhìn cô sau đó
rất nhanh quay người trở lại, đi vào trong đại sảnh.
Trên ghế sofa trong đại sảnh
có một người phụ nữ thực tao nhã đang ngồi, hẳn là cũng nhiều tuổi rồi, bởi vì
trên tóc không hề thiếu những cây tóc bạc. Tóc ở hai bên tai được vuốt rất cẩn
thận tỉ mỉ, không để bị tuột xuống. Nghiêm Chân bước vào cửa thì liền bắt gặp
ánh mắt của người phụ nữ đó.
Bà đang bưng chén trà, thấy
Nghiêm Chân thì gật gật đầu coi như là chào hỏi.
Nghiêm Chân còn không kịp
đáp lễ, tiểu tử kia liền chạy nhanh tới, ôm lấy chân Cố Hoài Việt, khóc càng lớn
hơn, “Ba ơi, Ba ơi.”
Thanh âm của tiểu tử kia
thật thê lương, giống như chịu ủy khuất rất lớn.
Nghiêm Chân không khỏi buồn
bực, sao mỗi lần đến nhà bà ngoại đều là xám xịt mà trở về như thế này chứ?
Cố Hoài Việt nhìn tiểu tử
kia, mi mắt cũng chưa chớp lấy một cái. Nhưng trong lòng cũng đã rất rõ ràng,
tiểu gia hỏa này khẳng định ở bên nhà ngoại phạm tội lớn rồi, bằng không cũng sẽ
không bị bà ngoại tự mình đuổi về nhà.
Anh nhìn Nghiêm Chân rồi
nói, “Em đem thằng bé lên lầu trước đi.” Cái này xem như là tìm người bảo lãnh
hậu thẩm đi, tiểu tử kia nhất thời chạy sang ôm lấy chân của Nghiêm Chân, không
chịu buông tay.
Hồng quân tư lệnh tác tác
ngàn dặm, khóc còn quyết liệt hơn nước sông Trường Giang chảy. Nghiêm Chân bất
đắc dĩ, chỉ có thể ôm lấy tiểu gia hỏa này mà đi lên lầu.
Vừa lên lầu hai thì thấy
Lương Hòa cũng thò đầu ra nhìn ra phía ngoài rồi nhìn lại. Thấy Nghiêm Chân thì
Lương Hòa cũng vui vẻ lên.
“Chị dâu, anh chị đã về rồi?”
“Uh.” Nghiêm Chân gật đầu,
sau đó nhìn xuống dưới nhà rồi ngẩng đầu lên hỏi, “Sao lại thế này?”
Lương Hòa hé ra khuôn mặt
bánh bao, nhỏ giọng nói, “Em cũng không rõ lắm. Hoài Ninh đưa mấy mẹ con em về
đây rồi vừa đi thì tiểu tai họa này đã bị bà ngoại mang tới cửa rồi.”
“Vậy ba mẹ đi đâu rồi?”
“Bọn họ đều ra ngoài rồi.”
Lương Hòa nói, lông mày nhịn không được cũng nhíu lại một chút, “Cho nên nói là
phiền toái là ở chỗ đó, chỉ còn một mình em ứng phó với bà ngoại của Gia Minh. A…
Con người của em… chị cũng biết mà…”
Nghiêm Chân cười cười,
nhìn nhìn Cố Gia Mình đang cọ cọ vào chân của cô, lại nhìn hai bên đang nói
chuyện dưới lầu như hai quân đang giằng cô mà không khỏi cảm thấy đau đầu.
Cố Hoài Việt lại rót một
ly trà đặt ở trước mặt bà ngoại của Cố Gia Minh – Tống Phức Trân. Tống Phức
Trân xem trọng việc uống trà, ly trà đặt trước mặt kia đã không có nhiệt lại
còn thừa hơn phân nửa ly, vừa nhìn đã biết không đúng khẩu vị của bà.
Nhưng Tống Phức Trân hiện
tại đã không có tâm tư mà uống trà, nhìn Cố Hoài Việt rồi thản nhiên nói, “Nghe
Tiểu Phùng nói, con đi Tây Tạng à?”
“Vâng.” Cố Hoài Việt đơn
giản lên tiếng, ngồi xuống đối diện bà, cũng không chuẩn bị nói thêm gì về lần
đi Tây Tạng này nữa, “Gia Minh có chuyện gì sao mẹ?”
Tống Phức Trân nhíu mày,
uống một ngụm trà rồi hừ một tiếng mới nói, “Cũng không biết là con giáo dục thằng
bé như thế nào nữa, mấy thứ mà thằng bé lót trong áo hay bên trong chăn đều cứng
muốn chết.”
Tống Phức Trân cống hiến
cho sự nghiệp giáo dục đã gần cả đời người, nhận chức giáo sư trong một trường
đại học, nói đến vấn đề giáo dục này luôn rất có đạo lý. Mà Cố Hoài Việt nghe
xong chính là cười nhẹ.
“Chuyện này nói lớn cũng
không tính là lớn. Năm kia là mừng đại thọ của ông ngoại thằng bé, có mấy vị đồng
nghiệp ham thích đồ cổ tặng cho ông ấy một cái bình hoa thời Tống. kết quả thằng
bé cùng với mấy đứa trẻ trong nhà làm ầm ĩ một trận rồi đem bình hoa kia đánh vỡ.”
Trong nhà của Tống Phức
Trân còn có thêm mấy đứa cháu nội nữa, cũng gần bằng tuổi với Cố Gia Minh. Nhưng
mấy đứa nhỏ này đến cùng vẫn là nhìn nhau không vừa mắt, liếc mắt một cái là muốn
đánh nhau, hai mắt trừng nhau như muốn bóp chết đối phương. Loại thâm thù đại hận
của mấy đứa nhỏ này căn bản cũng không thể lý giải được.
Cố Hoài Việt chính là trầm
ngâm một lát sau đó mới hỏi, “Ba nói như thế nào ạ?”
“Ông ấy cũng không có nói
gì.” Tống Phức Trân buông chén trà trong tay rồi nói, “Mẹ đến chính là muốn nhắc
với anh vấn đề này, thằng bé càng lớn thì cần phải quản giáo nghiêm ngặt hơn,
không thể để mặc kệ nó ra sao thì ra được.”
Cố Hoài Việt gật gật đầu,
rất chi là thụ giáo.
Phải quản giáo nghiêm ngặt
hơn, bằng không anh đây còn phải để cho người ta giáo huấn dài dài.
“Đúng rồi Hoài Việt, cô
gái vừa rồi là..?” Tống Phức Trân dò hỏi, thấy Cố Hoài Việt ngẩng đầu, đôi mắt
nhìn thẳng bà, khiến bà không tự chủ được liền sửa lại, “Mẹ thấy Gia Minh rất
thân với cô gái đó.”
“Cô ấy là cô giáo của Gia
Minh.” Cố Hoài Việt nói như vậy, rồi sau đó lại nhẹ nhàng bâng quơ bỏ thêm một
câu, “Cũng là vợ của con.”
Tống gia sư lập tức mở to
hai mắt, không thể tin mà nhìn Cố Hoài Việt.
Cố Hoài Việt uống một ngụm
trà, không chút hoang mang rót cho mẹ vợ mình một chén trà nữa, “Lúc trước vừa
làm giấy chứng nhận kết hôn, thời gian khẩn cấp nên con chưa thông báo cho ba mẹ.”
Ánh mắt của Tống giáo sư
như muốn bốc hỏa, “Chuyện lớn như vậy sao lại không gọi điện thoại nói một tiếng
chứ?”
“Mẹ con cũng cảm thấy đây
là chuyện lớn. Vì thế nên con cũng muốn giáp mặt nói có vẻ thích hợp hơn. Hiện
tại con đã về rồi, vừa vặn mẹ cũng đã gặp được cô ấy rồi.”
Tống giáo sư nghe nói như
thế cũng thu hồi suy nghĩ của mình, nhất thời ngồi ở chỗ kia cũng không biết
nên nói cái gì cho tốt. Hừ! lần này lại là bà Cố kia nữa.
Trên lầu hai, cô giáo
Nghiêm ở vị trí binh lính dự bị lại đang dạy bảo tiểu tư lệnh Cố Gia Minh.
Bạn nhỏ Cố Gia Minh một
bên gạt nước mắt, một bên kể lại ngọn nguồn việc đã xảy ra.
Chuyện là thế này, bạn nhỏ
Cố Gia Minh bị trục xuất khỏi đây và đến nhà bà ngoại, liền phát hiện hai đứa
cháu nội của Lâm gia cũng ở đó. Không cần phải nói, kẻ thù gặp lại liền đỏ mắt.
Trải qua cuộc chiến sau
hai ngày để tranh cái tivi, Cố tiểu tư lệnh cảm thấy như vậy là không được cho
nên hai bên ký một hiệp nghị hòa bình nhỏ. 3,5,7 tớ xem còn 2,4,6 cậu xem. Chủ
nhật thì chơi đoán số để quyết định.
Hiệp nghị này thuận lợi
chấp hành được vài ngày, sau đó cháu nội của Lâm gia bỗng nhiên cảm thấy không
thích hợp. Cậu bé nghĩ tới một chuyện, mình chơi đoán số cho tới bây giờ cũng
không thắng được Cố Gia Minh, không nên không nên chơi đoán số.
Vì thế hiệp nghị xé bỏ, nội
chiến lại bắt đầu bạo phát, kết quả nội chiến chính là cái bình hoa thời Tống của
Lâm lão gia bị đập nát. Cháu nội của Lâm gia dù sao cũng là cháu trai, thế là
chỉ còn lại mình cậu bé khẳng khái hi sinh.
Bạn nhỏ Cố Gia Minh vẫn
thực khinh thường mà nói, “Cô nói xem, người như thế thì em sao có thể không
khinh bỉ cậu ta chứ? Em ghét nhất là loại người trên chiến trường mà lâm trận bỏ
chạy, cài đồ lính nhút nhát. Hừ.”
Tiểu gia hỏa này nói xong
lời cuối cùng cũng không gạt nước mắt nữa, vẻ mặt cũng trở nên kiên định hơn,
thật giống như một dũng sĩ vậy.
Nghiêm Chân nghe xong, trầm
mặc trong chốc lát, vẫn không nhịn được mà bật cười.
Tiểu gia hỏa nhất thời cảm
thấy không vui, “Cô giáo, cô cười gì vậy?”
Nghiêm Chân hít vào một
hơi, bình phục tâm tình của mình, “Cô là đang nghĩ lại bộ dạng của em vừa rồi mới
khóc như núi đổ kia.” Lau nước mắt đang chảy vì cười xong, Nghiêm Chân lại hỏi
cậu nhóc, “Em hiện tại có thể nói lý như vậy thì sao vừa nãy còn khóc thế hả?”
Bạn nhỏ Cố Gia Minh nhất
thời yếu thế, cúi đầu, “Đó là vì bị bà ngoại giáo huấn. Bà chỉ giáo huấn em mà
không có giáo huấn cháu trai của Lâm Gia. Em chỉ biết bà ấy không thương em.”
Nghiêm Chân dừng cười, sờ
sờ đầu của cậu bé.
Chỉ chốc lát sau cửa
phòng mở ra, Cố Hoài Việt từ bên ngoài đi vào. Nghiêm Chân liền cảm giác được
tiểu tử kia đang co rúm người lại, hướng bên người cô mà cọ cọ.
“Cố Gia Minh.” Cố Hoài Việt
đè thấp giọng nói mà kêu cậu bé, biểu tình thực nghiêm túc.
Bạn nhỏ nào đó lại càng nắm
chặt lấy quần áo của Nghiêm Chân.
Cố Hoài Việt nhíu mày, “Cố
Gia Minh, thu dọn mọi thứ của con đi.”
“Làm sao?” Giọng của tiểu
gia hỏa nào đó mang vẻ hờn dỗi.
“Con nói làm gì giờ?” Giọng
nói của anh cũng không tốt cho lắm.
Bạn nhỏ Cố Gia Minh lập tức
thu dọn nhanh quần áo, “Thủ trưởng, con đã ở bên nhà bà ngoại chống đỡ được bảy
ngày rồi mới trở về. Thủ trưởng không được phép đem con trở về bên đó nữa đâu.”
Hai hàng lông mày của tiểu
tử kia nhíu thành một đường, bộ dạng nhìn qua rất đáng thương.
Nếu là lúc bình thường Cố
Hoài Việt cũng không để ý đến bộ dạng này của nhóc, tiểu tử kia từ nhỏ chỉ biết
khoe mẽ khi gặp may thôi. Nhưng hôm nay anh lại nhìn con một lần từ trên xuống
dưới rồi hừ một tiếng, “Con không tiễn bà ngoại về nhà sao?” Cho dù mấy người
kia cũng không muốn tiếp nhận ý tốt này đâu.
Bạn nhỏ Cố Gia Minh cởi bỏ
phòng bị, “Vậy giờ chúng ta đi chỗ nào?”
“Về nhà. Con làm ra chuyện
lớn như vậy còn muốn ở đây đợi ông nội về giáo huấn con sao?”
Quả nhiên anh vừa dứt lời,
tiểu tử kia liền chạy lại ôm lấy chân anh mà hô lớn, “Thủ trưởng, Cứu mạng.”
Bộ dạng buồn cười này của
hai cha con khiến Nghiêm Chân cũng phải bật cười, cô đem hành lý của Gia Minh đơn
giản thu thập một chút, đặt ở sau cốp xe. Khi lên xe rồi thì cô mới ý thức được,
anh nói về nhà là về căn nhà kia sao?
Đúng là về căn hộ ở khu
chung cư phía thành Tây.
Phòng ở này mua đã lâu,
được làm theo bản mẫu được mang tới. Anh thường sống một mình ở đây, hiện tại sửa
lại một chút, rút cuộc cũng có dáng dấp của một mái ấm gia đình. Đương nhiên,
máy sưởi cũng đã sửa tốt rồi.
Vuốt lên cái máy sưởi, Cố
Hoài Việt hơi hơi nhếch khóe môi. Mẹ của anh thực không thiếu sự quan tâm rồi.
Tiểu gia hỏa trở lại nhà
của mình thì sự đề phòng cũng hoàn toàn được cởi bỏ, không khí yên tĩnh bao
trùm không được bao lâu thì liền có ai đó hô đói bụng.
Nghiêm Chân buông hành lý
xuống, nhìn Cố Hoài Việt, “Trong nhà có nguyện liệu nấu ăn không anh?”
Sẽ có khả năng có sao?
Nhìn ánh mắt đáng thương
của bạn nhỏ Cố Gia Minh, Cố tham mưu trưởng đành phỉa nhận mệnh cầm lấy cái
chìa khóa xe vừa mới buông xuống.
Tiểu tử kia mà ép buộc
người khác thì thật đúng là có thể muốn cả mạng của anh mà.
“Ra bên ngoài ăn cũng được.”
Xe dừng trước một cái đèn đỏ, Cố Hoài Việt đề nghị.
Tiểu gia hỏa Cố Gia Minh
lập tức bị kích động mà có ý kiến tham dự vào, “Con muốn ăn KFC!” nói xong đảo
mắt tứ phía.
Nghiêm Chân lắc lắc đầu,
“Vẫn là đi siêu thị xem một chút, chúng ta cũng chuẩn bị về nhà ở một thời
gian, không thể mãi ăn ngoài được.”
Cố Hoài Việt trầm mặc vài
giây, cười nhẹ sau đó đem xe chuyển hướng, đi tới siêu thị.
Đã gần thời điểm cuối
năm, siêu thị rất náo nhiệt.
Trước kia, hàng năm đến
thời điểm gần tết thì Nghiêm Chân cũng đã dự trữ hàng tết trước hết rồi, chưa
bao giờ vào thời điểm cuối năm này mà đi vào siêu thị. Người rất đông, cơ hồ là
không có chỗ đặt chân.
Ba người song song đi
vào, có vài lần bị đám người làm tách ra. Bạn học Cố Gia Minh nóng nảy mà hô một câu,
“ba người xếp thành một hàng.”
Vì thế ba người đành phải
đi song song với nhau. Nghiêm Chân đi ở phía trước Cố Hoài Việt một chút, luôn
cố gắng không đụng vào người khác nhưng thỉnh thoảng cũng bị va chạm một chút. Nhưng
luôn có một đôi tay rất nhanh đỡ lấy người cô. Chỉ là sự tiếp xúc rất nhỏ, thật
sự là rất nhỏ, một lần hai lần có thể nhưng một đường đi này, khuôn mặt của
Nghiêm Chân nóng đến nổi có thể luộc được cả trứng gà.
Tiểu gia hỏa đứng trước
khu bán hoa quả, chỉ vào quả táo đỏ thẫm mà hỏi, “Cô giáo, mặt của cô sao lại
giống màu với quả táo này rồi?”
Nghiêm Chân nhanh chóng
trừng mắt liếc nhìn tiểu tử kia một cái, cũng không dám quay đầu. Ngay cả chính
cô cũng không biết hiện tại tâm tư của mình là như thế nào, càng đừng nói đến việc
nhìn người khác cho nên cũng không có nhìn thấy được Cố tham mưu trưởng ở phía
sau nhếch khóe môi cười nhẹ, chỉ là vô thức cười, có lẽ cả chính anh cũng không
nhận thấy được.
Khu thực phẩm tươi sống.
Bạn nhỏ Cố Gia Minh chỉ
chỉ mấy thứ sau đó lấy một đống tôm lớn xách lại đây, dì bán hàng không khỏi
thân thiết mà hỏi, “Cậu bạn nhỏ, mua nhiều như vậy cháu ăn hết được sao?”
Tiểu gia hỏa kia đá đá
chân rồi chỉ hai người đang đứng ở bên cạnh, “Chúng cháu là một nhà ba người
mà.”
Người bán hàng nhìn
Nghiêm Chân cùng Cố Hoài Việt liếc mắt một cái, tuấn nam mỹ nữ, quả thật rất
môn đăng hộ đối. Vì thế càng thêm nhiệt tình đề cử mấy con cá trắm cỏ đang cọ
quậy trong chậu lớn, “Phải không? Vậy con cá kia cũng ngon lắm kìa?”
Vì thế bạn nhỏ nào đó lại
vui vẻ đi sờ sờ mấy con cá.
Nghiêm Chân nhìn cậu bé
cũng cảm thấy vui lây.
Cố Hoài Việt dời tầm mắt,
nhìn về phía Nghiêm Chân, “Chọn một số thứ khác đi em.”
“Sao ạ?”
“Bà nội nói em dị ứng với
hải sản.”
Nghiêm Chân sửng sốt.
Cố Hoài Việt đưa mắt nhìn
con trai, “Em ở trong này cùng tên nhóc kia, anh đi nơi khác chọn một số thứ
khác, khẩu vị nhẹ là được phải không?”
Nghiêm Chân lẳng lặng gật
đầu, thắng đến khi bóng dáng của anh biến mất trong đám người đông đúc kia thì
cô mới hồi phục lại tinh thần, tháo bao tay xuống rồi dùng bàn tay lạnh như
băng kia che lấy mặt. Thật là nóng quá.
Cho đến khi lựa chọn đủ mọi
thứ đi ra, Nghiêm Chân bỗng nhiên cảm giác được bụng dưới đang đau thắt lại, cô
nhắm chặt mắt, chờ cho đến khi cơn đau qua đi thì cô liền hiểu được đây là dấu
hiệu của việc gì rồi.
Cô dừng lại, “Hai người ở
đây chờ em một chút, em bỗng nhiên nhớ tới cần mua thêm một vài thứ.”
Một lớn một nhỏ liền xoay
người lại, Cố Hoài Việt hỏi, “Em còn cần cái gì nữa, anh giúp em đi lấy.”
Nghiêm Chân lắc lắc đầu,
“Không cần, em tự đi lấy là được rồi.”
“Không sao đâu. Người nhiều
lắm, em đi qua đi lại không tiện.”
Nói xong anh buông xe đẩy
ra rồi quay lại, Nghiêm Chân vội vàng kéo lấy anh, có chút ngượng ngùng nói,
“Không, không cần. Em muốn lấy… băng vệ sinh.”
Nháy mắt hai người đều xấu
hổ. Một lát sau, Cố Hoài Việt xoay người lại, một lần nữa nắm lấy xe đẩy. Nghiêm
Chân cúi thấp đầu, cũng chỉ nghe thấy được hai câu đối thoại đại loại như thế
này.
“Cố Gia Minh, đi đều bước."
"Làm gì ạ?"
"Xếp hàng tính tiền
đi!"
Đến khi ngồi lên xe, mua
được rất nhiều thứ sau đó đều để đầy hết trên xe. Nghiêm Chân đành phải để bạn
nhỏ Cố Gia Minh một mình ngồi ở phía sau trông coi đồ đạc. Kỳ thật Nghiêm Chân
ngồi ở phía trước cũng không an ổn, nhất là ngồi ở chỗ này có thể nhìn thấy được
một bên mặt của anh nữa.
Bạn nhỏ Cố Gia Minh ngồi
một mình ở phía sau luôn kêu chán muốn chết, đôi mắt nhỏ ngắm nhìn xung quanh,
không cẩn thận thấy được hình ảnh hạn chế đối với lứa tuổi của cậu bé. Có hai
người đang đùa giỡn với nhau, nhưng lại không coi ai ra gì mà vẫn tiếp tục. Bạn
nhỏ Cố Gia Minh thực khinh thường mà liếc mắt nhìn chỗ khác nhưng không kiên
trì được bao lâu liền quay lại nhìn nơi đó.
Ánh mắt lợi hại của cậu
bé có thể nhìn ra, chị gái xinh đẹp đang hôn người kia thật sự là rất máy móc. Dùng
cách nói của Lâm Tiểu Tiểu thì chính là một đóa hoa nhài cắm bãi cứt trâu rồi. Nhìn
bọn họ không bằng nhìn thủ trưởng cùng cô giáo Nghiêm còn hơn.
Bỗng nhiên ánh mắt của tiểu
tử kia sáng lên, chen vào giữa ghế của tài xế và ghế phụ rồi hô một tiếng, “Cô
giáo Nghiêm.”, sau lại hô, “Ba ơi.”
Nghiêm Chân nghe vậy liền
quay đầu lại, đúng lúc này Cố Hoài Việt cũng quay đầu lại, xe bắt đầu chạy. Tiểu
tử kia không khỏi thất vọng, nâng cánh tay lên để ở sau gáy hai vị người lớn
kia rồi dùng sức đẩy.
Nghiêm
Chân còn chưa kịp phản ứng, trong nháy mắt đã bị một đôi môi với cảm giác mềm mại
đặt lên môi mình, không thể động đậy.