Sư trưởng sư đoàn D là Thẩm Mạnh Xuyên gần đây
cảm giác áp lực rất lớn, bởi vì việc sắp xếp lại biên chế trong quân đội mà
trên vai bị chèn một dao cho việc sắp xếp này, hơn nữa quân khu đối với dự án
diễn tập quân sự không có sự bố trí này càng thêm coi trọng, toàn bộ sư bộ đều
hiểu được lần diễn tập quân sự này là việc rất quan trọng với bọn họ, nếu không
thuận lợi thông qua lần khảo nghiệm này thì hậu quả còn lại là không thể tưởng
tượng nổi.
Thẩm Mạnh Xuyên mặc một thân quần áo dã chiến
trên bãi tập bắn, liên tục hai tháng huấn luyện khiến cho vị đại tá trẻ tuổi
này đã có làn da hơi ngăm đen, thân hình cao ngất lại càng thêm cương nghị, mọi
thời khắc đều giống như đang có một cây cung giương lên trong đầu khiến cho vẻ
mặt của anh thoạt nhìn càng thêm nghiêm túc lạnh lùng, dáng đi lẫm liệt uy
phong, toàn thân được bao phủ bởi mùi thuốc súng, tất cả đều đó nói lên rằng… đại
chiến sắp tới.
Xe tăng, xe dã chiến, xe thiết giáp, pháo tự động
đều đã được tập kết ở bãi bắn, chỉ đợi thời khắc nhận mệnh. Ngay cả những cấp
lãnh đạo dù chủ quan hay có ý tác chiến đều tập hợp tại bãi bắn, chờ Thẩm Mạnh
Xuyên đến. Thẩm Mạnh Xuyên nhìn lướt qua các chiến sĩ của mình, cất bước lên
đài.
Đây là hội nghị quân sự cuối cùng trước trận chiến,
cũng có thể nói là loại động viên nhỏ đi. Một thượng úy tiến lên đưa cho Thẩm Mạnh
Xuyên một bó hoa, anh nhíu nhíu mày, vươn tay ra nhận.
Đứng ở trên đài, Thẩm Mạnh Xuyên nâng cao giọng
hô một câu, “Toàn thể các đồng chí… Nghiêm..” Anh nhìn các chiến sĩ cao ngất
như cây tùng của mình ở phía dưới đài mà nói, “Các đồng chí, hội nghị lần này của
chúng ta vốn nên triển khai ở trong phòng hội nghị, nhưng tôi đã chọn ở ngoài này,
tôi nghĩ các đồng chí đều hiểu được. Từ quân nhân này chỉ có thể ở trên chiến
trường mới có thể thể hiện ra ý nghĩa của nó.”
“Hội nghị lần trước chính ủy đã ủng hộ sĩ khí
cho các đồng chí, tôi chỉ muốn nói, chỉ cần đồng chí là một quân nhân đủ tư
cách, ở trên chiến trường liền thể hiện được sức mạnh của mình khi ra trận giết
địch. Nếu không phải, thì sớm nghỉ ngơi đi.” Anh vung tay lên, nhìn về phía các
chiến sĩ đang xếp hàng dài ở dưới đài, nói như xé cổ họng mà hỏi bọn họ, “Dư thừa
thì tôi cũng không nói nhiều nữa, tôi chỉ hỏi các đồng chí một câu, có tin tưởng
vào chính mình hay không?”
“Có…” Trên bãi bắn vang lên một thanh âm đinh
tai nhức óc, Thẩm Mạnh Xuyên nghe vào tai lộ ra nụ cười vừa lòng.
Sau khi hội nghị chấm dứt, hắn nhanh chóng đi
vào văn phòng, từ xa đã thấy chính ủy Triệu Trạch Huy đang đi về phía anh. Anh
chỉnh mũ rồi hỏi, “Thế nào rồi?”
Triệu Trạch Huy nói, “Chỉ huy trên sư bộ vừa mới
gọi điện thoại tới đây, nói Tịch tư lệnh của quân khu sẽ đến đây thị sát diễn tập,
hơn nữa sẽ chỉ huy quân khu và học viện lục quân tạo thành đoàn quan sát đến
đây quan sát…”
Thẩm Mạnh Xuyên nhíu nhíu mày, trả lời một
cách không yên lòng, “Uh, đã biết.”
Triệu Trạch Huy cùng Thẩm Mạnh Xuyên là bạn nối
khố, nói xong chuyện cũng thu hồi sự đứng đẳn ban nãy, “Tớ nói này, nghe nói
người đối đầu với cậu cũng ở trong đoàn quan sát đấy.”
“Ai?” Anh thuận miệng hỏi.
“Tham mưu trưởng sư đoàn A, Cố Hoài Việt.”
Thẩm Mạnh Xuyên dừng bước, sắc mặt trở nên buồn
bực vô cùng, “Hừ.”
Sư đoàn D bên kia gối đầu chờ trời sáng, trong
khi sư đoàn A bên này lại nghênh đón một buổi sáng yên tĩnh. Sư trưởng của sư
đoàn A Lưu Hướng Đồng thi hành việc binh lính lúc bình thường vẫn như lúc có
chiến sự, đối với việc yêu cầu huấn luyện binh lính thì lại rất nghiêm khắc.
Sau khẩu lệnh rời giường thổi lên không bao lâu, một lượng xe gồm xe thiết giáp
cùng xe tăng đã được đưa ra nơi đóng
quân, xe chở binh lính cũng đi đến sân huấn luyện rồi.
Mới vừa tiến vào văn phòng, Cố Hoài Việt đã bị
thông tín viên Tiểu Mã gọi lại, “Tham mưu trưởng, vừa rồi Lương thư ký ở quân
khu có gọi điện thoại lại đây tìm anh.”
“Có việc gì sao?”
Tiểu Mã lắc lắc đầu, “Lương thư ký chưa nói,
nói lát nữa sẽ gọi điện thoại lại.”
Cố Hoài Việt mím môi, gọi điện thoại cho thư
ký Lương Vĩ Minh của Tịch tư lệnh. Đầu kia điện thoại, Lương Vĩ Minh nói cho
anh biết, Tịch tư lệnh yêu cầu anh ba ngày sau đến quân khu báo danh, theo ông ấy
cùng đi quan sát diễn tập.
Cố Hoài Việt sửng sốt, sau đó cười, “Đâu phải
là không ai biết chuyện của chúng tôi chứ?”
“Đây là
mệnh lệnh của Tịch tư lệnh.” Lương thư ký cười trừ rồi ngắt điện thoại.
Lần diễn tập quân sự này tiến hành tại một căn
cứ ở gần thành phố B với phần lớn là về hợp đồng chiến thuật huấn luyện, lựa chọn
địa điểm này đối với sư đoàn D mà nói là rất có lợi bởi vì từ nơi sư đoàn D
đóng quân xuất phát đến đây chỉ cần đi hơn 280km là có thể tới căn cứ, mà bộ đội
Lam quân tác chiến cùng sư đoàn D cần phải đi hơn 500km mới có thể tới được căn
cứ.
Thời điểm Cố Hoài Việt tiến vào phòng chỉ huy
thì Tịch tư lệnh đã ngồi ở đó, thấy Cố
Hoài Việt thì ông ấy cũng chỉ vẫy vẫy tay với anh, Cố Hoài Việt liền đi đến ngồi
xuống bên cạnh ông ấy.
Sau khi anh ngồi xuống thì cùng Tịch tư lệnh
nhìn chằm chằm màn hình lớn trên tường đang chiếu tình trạng trên chiến trường
lúc này, theo đó có thể thấy được sư đoàn D bộ đội chủ lực đã thuận lợi tiến
vào được khu vực của hồng quân. Mà một lực lượng nữa của lần diễn tập này là
Lam quân đã tiến đến được nửa đường.
Cố Hoài Việt cân nhắc, dựa vào tính tình của
Thẩm Mạnh Xuyên, nhất định sẽ lường trước được việc cấp cho đối phương thêm
chút thời gian.
Quả nhiên, trên màn hình ở phòng chỉ huy hiện
lên bên phía hồng quân đã cho máy bay xuất phát với mục đích tấn công và tiêu
diệt nhanh, Lam quân đi được nửa đường cũng đã triển khai phần quan trọng nhất
để tập trung tấn công trên không trung. Lam quân cũng bất ngờ, nhưng cũng lập tức
tổ chức pháo đạn rồi triển khai phản công. Những phát hỏa lực trên không trung
còn chưa kịp ngăn chặn, hồng quân lại phái thêm vài chiếc rồi lại vài chiếc máy
bay tiến hành oanh tạc cùng bắn phá, pháo tự động của Lam quân đã bị báo hỏng một
cái.
Bộ chỉ huy quyết định lần công kích này hữu hiệu,
chỉ huy viên của Lam quân tức giận đến mức chửi ầm lên.
Tịch Thiếu Phong thay đổi tư thế cho thoải mái
một chút, “Đều nói ai binh tất thắng, tiểu tử này lần này dùng kế thật ác độc.”
(Ai
binh tất thắng : quân đội bị áp bức vùng lên mà chiến đấu thì nhất định sẽ chiến
thắng)
Cố Hoài Việt cũng cười trừ mà nói, “Cậu ta là
không dám thua, không thể thua mà thua cũng không dậy nổi.”
Tịch Thiếu Phong ý vị thâm trường liếc mắt
nhìn anh một cái, “Biết tôi vì sao gọi cậu đến đây không?”
“Đến xem náo nhiệt.” Cố Hoài Việt cười cười,
“Cháu nghe nói lần này tham gia đối kháng cùng sư đoàn D trừ bỏ đoàn Lam quân lớn
nhất này còn có đại đội điện tín, phòng hóa đoàn cùng phòng không doanh làm đại
đội đối kháng được điều động từ quân khu, thực lực tương đương, giằng co mạnh mẽ,
tự nhiên sẽ có một phen náo nhiệt đẹp mắt thôi.”
Tiểu tử này, Tịch Thiếu Phong hừ một tiếng,
“Can đảm hơn người, quyết đoán dũng mãnh, dũng cảm quyết chiến với địch thì được
xem là một dũng tướng, tiểu tử này là mạnh mẽ, nhưng vẫn kém cậu một chút, cần
phải rèn luyện thêm nữa.”
Quả nhiên, một đường đi tiếp, Lam quân liên tiếp
gặp được chướng ngại vật cùng hỏa pháo của hồng quân rải rác khắp nơi, mà Lam
quân cũng học được sự ngoan độc, thu về mạng lưới trinh sát, bắt đầu phản kích,
áp chết hỏa lực của Hồng quân.
“Xem ra, Thẩm Mạnh Xuyên này tiên cơ thật đúng
là có thể chiếm trước được.”
Cố Hoài Việt lại mỉm cười, “Nếu đối phương có
bố trí phòng vệ căn cứ chắc chắn thì ở bên ngoài chiếm được ưu thế cũng không
có tính quyết định.”
Tịch Thiếu Phong lại nhìn anh một cái, quyết định
tạm thời không cùng tên tiểu tử đọc nhiều chiến sử này cùng nhau thảo luận vấn
đề này nữa.
Ông xoay người đi, lại thấy một chai thuốc được
đưa tới trước mặt mình, phản ứng đầu tiên chính là nhìn về phía ngươi đang cầm
chai thuốc kia… Cố Hoài Việt.
Cố Hoài Việt lập tức tỏ thái độ, “Cháu từ quân
khu tới, có gặp được dì Chung, dì ấy nói với cháu nếu tới đây có gặp chú thì nhớ nhắc nhở chú đừng
quên uống thuốc.”
Tịch Thiếu Phong nhăn mặt, nhíu mày rồi nhận lấy.
Cố Hoài Việt thở phào nhẹ nhõm, “Hoàn thành
nhiệm vụ, cháu cũng trở về thôi.”
“Có việc gì sao?”
“Vợ và con trai cháu tới đây, cháu đi đón bọn
họ.”
Cố Hoài Việt lái một chiếc xe quân dụng nhanh
chóng chạy về phía sư bộ.
Anh nói cho Tịch Thiếu Phong nghe thực ra cũng
không phải là lấy cớ, bạn học Cố Gia Minh nhân dịp ngày quốc tế lao động mà được
nghỉ vài ngày, mà Nghiêm Chân làm ở trường học nên cũng được nghỉ vài ngày. Hai
người này liên kết lại, liền nhanh chóng bay đến thành phố B này. Chẳng qua anh
hiện tại đi ra sân bay đón cũng đã không còn kịp rồi, đành phải để cho Tiểu Mã
nhận lấy phần trách nhiệm này.
Hiện tại đã là tháng 5, cách lần anh về nhà lần
trước cũng đã hơn hai tháng, thời tiết cũng dần ấm lên, qua không bao lâu nữa
thì bộ đội có thể thay trang phục mùa hè rồi.
Cố Hoài Việt đem xe dừng ở dưới lầu, không vội
mà đi vào, mà đứng tại chỗ ngẩng đầu lên nhìn. Không có gì bất ngờ xảy ra, đèn
trong nhà đã sáng. Anh mỉm cười, nhanh chóng đi lên lầu.
Cửa được mở ra, một túi hành lý nho nhỏ đang
được mở ra đặt ở giữa phòng khách mà tiểu gia hỏa kia đang ghé vào trong túi
hành lý lấy ra món đồ chơi của mình. Tiểu gia hỏa này đến chỗ nào cũng không
quên được vũ khí của mình, rốt cuộc cũng lôi ra từ trong túi hành lý một khẩu
súng, vui vẻ ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy anh thì ngây ngẩn cả người.
Cố Hoài Việt đứng ở ngoài cửa nhíu mày, ánh mắt
của tiểu gia hỏa kia sáng lên, phản ứng rất nhanh chóng chạy về phía cửa rồi đẩy
mạnh một cái, miệng còn ăn nói hùng hồn đầy lý lẽ, “Xong rồi, phòng ngự thất bại,
kẻ địch đánh tới cửa nhà rồi.” Nói xong thật sự còn muốn đóng cửa.
Cố Hoài Việt bật cười, nắm lấy phía sau áo của
tiểu quỷ kia, giáo huấn con trai đồng thời cũng phát hiện ra tiểu gia hỏa này
cũng đã nặng hơn. “Lá gan của con ngày càng lớn nhỉ, còn có chí hướng phản tướng
nữa.”
Tiểu tử kia oa oa kêu lên vài tiếng, không dám
cùng thủ trưởng đối đầu, ôm lấy cổ của anh hôn lên mặt như một cách lấy lòng.
Những hành động này đã kinh động đến Nghiêm
Chân đang bận rộn ở phòng bếp, cô hơi hơi nhô đầu ra, thấy hai người nháo thành
một đoàn cũng sửng sốt một chút, rồi sau đó lại mặc kệ không lên tiếng mà thu hồi
thân mình.
Cố Hoài Việt Cố tham mưu trưởng cùng tiểu gia
hỏa Cố Gia Minh nhìn nhau một chút.
Cố Gia Minh nhỏ giọng mật báo, “Cô giáo Nghiêm
còn giận ba đó.”
Cố Hoài Việt nhíu mày, buông tiểu gia hỏa kia
xuống rồi đi vào phòng bếp.
Trên bếp đang nấu một nồi canh, không cần phải
nói, rất tốt cho dạ dày. Các thứ cần nấu cũng đã được rửa sạch sẽ để ở một bên
chuẩn bị nấu nữa thôi.
Anh đứng ở cửa phòng bếp, dừng ánh mắt trên
thân ảnh tinh tế đang bận rộn kia. Bỗng nhiên anh phát hiện chỉ cần ở gần người
phụ nữ này, anh có thể cảm nhận được mái ấm gia đình là như thế nào, trăm lần
thử trăm lần trúng.
“Nghiêm Chân.” Anh gọi cô một tiếng.
Nghiêm Chân thản nhiên lên tiếng, vẫn tiếp tục
động tác trong tay.
“Anh đến giúp em.” Nói xong anh cởi đi áo
khoác cùng thường phục rồi đến hỗ trợ.
“Không cần.” Nghiêm Chân vội ngăn anh lại, “Lập
tức xong rồi đây, anh làm việc một ngày rồi, đi nghỉ ngơi đi.”
“Không có việc gì.” Anh cười nói.
Nghiêm Chân làm bộ tức giận, nói anh đi ra
ngoài, “Em nói anh nghỉ ngơi thì anh cứ đi nghỉ ngơi đi.”
Quả nhiên là… còn tức giận?
Cố Hoài Việt bật cười, cầm tay cô, “Vợ à.”
Nghiêm Chân tức giận là có nguyên do.
Lần đó, khi Cố Hoài Việt cùng Kiều phó sư trưởng
cùng nhau trở về thành phố C rồi đến tổng viện trong quân khu thăm ba của Cao
chính ủy, vốn là ngày hôm sau phải đi, kết quả là ngày đó bị tiểu quỷ kia cuốn
lấy lợi hại quá, lại đi chậm mất một ngày nữa, tới ngày thứ ba mới đi.
Nghiêm Chân muốn sáng sớm nhìn anh đi, kết quả
người này buổi sáng đã dậy vụng trộm rời đi, cô ngủ rất sâu, không có tỉnh lại.
Cho đến khi cảm giác được bên người lành lạnh thì cô mới từ từ tỉnh lại. Nhìn một
bên giường trống không, buồn bã thất thần.
Thời điểm mỗi lần gọi điện thoại thì ngữ khí của
cô đều rất bình thường, nhưng vừa nhìn thấy anh thì sự ủy khuất anh mang đến
cho cô lại dâng lên.
Nghiêm Chân sợ run, muốn rút tay từ trong tay
anh ra, nhưng anh lại nắm được ngay. Nghiêm Chân đành phải trừng mắt nhìn anh một
cái.
“Em còn phải nấu cơm nữa.”
“Không tức giận, có được không?” Anh cúi đầu
nhìn cô, giọng nói như dụ dỗ.
Nghiêm Chân hít một hơi, xem nhẹ sự chua xót vừa
mới dâng lên.
“Em không tức giận với anh. Lãng phí thời
gian.” Thời gian của bọn họ cũng chỉ có vài ngày.
Cố Hoài Việt nở nụ cười, tiện tay vuốt mái tóc
của cô, “Rất tốt, tư tưởng giác ngộ rất cao.”
Nói xong Nghiêm Chân lại trừng mắt nhìn anh một
cái, quả thật không tức giận được.
Kỳ thật anh cũng là bất đắc dĩ, bởi vì anh
phát hiện hiện tại động tác rời nhà đã trở thành thói quen kia càng ngày càng
trở nên khó khăn. Trước kia, vượt qua được tiểu gia hỏa cũng đã có chút khó
khăn, mà hiện tại lại còn thêm một người chỉ nhiều chứ không có ít đi, ngẫm lại
thì chỉ có hai chữ có thể hình dung .. nguy hiểm.