Tô Khả dùng tốc độ chạy nước rút một trăm mét chạy trốn thật xa thở hổn
hển, nhìn tên đại ngốc không có đuổi theo, trong nháy mắt hiểu rõ tình
hình cô tỏ vẻ vô cùng hài lòng, sau đó ở chỗ thật xa dựng thẳng ngón cái lên nhìn về phía tên đại ngốc , "Huấn luyện viên Triệu, anh tốt lắm, từ nay về sau, chúng ta là anh em tốt!"
Sau khi tên đại ngốc nghe thấy Tô Khả nói như vậy, đau buồn không dứt,
không nhịn được ngước lên bốn mươi lăm độ, haizzz, ánh sáng mặt trời làm sao lại chói mắt như vậy chứ?
Anh nghĩ, anh vẫn ích kỷ không đứng dậy. Rõ ràng cũng đã lừa gạt cô,
nhưng khi cô mong đợi nhìn anh muốn số Tô Cẩm Niên, anh vẫn mềm lòng mà
cho.
Tô Khả hưng phấn trượt mở khóa di động, có chút kích động mở danh bạ ra, sau đó đọc nhanh như gió từ trên xuống, nhưng không tìm được số của Tô
Cẩm Niên. Tô Khả có chút chấn động, đừng nói cho cô, tên đại ngốc không
có số của Tô Cẩm Niên, đánh chết cô cũng không tin.
Vì vậy, Tô Khả mở to hai mắt, tỉ mỉ tìm lại một lần, chợt phát hiện một
dãy số ghi chú là "BOSS cuối cùng" đầu Tô Khả xuất hiện đầy vạch đen,
ngay sau đó cô nhìn thấy Triệu Lâm đang chầm rãi đi lên trước, "BOSS
cuối cùng ?"
Trong nháy mắt, Triệu Lâm đỏ mặt, Tô Khả sáng tỏ gật đầu, nhìn về phía
Triệu Lâm nói "Tôi cũng đã nhìn ra, cái tên Tô Cẩm Niên này đặc biệt
trâu bò" Dáng vẻ anh xinh đẹp, tính tình tốt đến bất ngờ còn chưa tính,
sức lực còn mạnh như vậy, thật là trâu bò chết rồi.
Triệu Lâm gật đầu như giã tỏi "Lão đại đâu chỉ trâu bò, anh ấy không
phải là người!" cũng không biết người nào mang thai lại sinh ra một
người biến thái như vậy.
Tô Khả gật đầu đồng ý "Đúng vậy, anh ấy là anh trai thần tiên!"
Tất cả lời châm chọc Triệu Lâm định nói về Tô Cẩm Niên, trong nháy mắt
đều nuốt vào bụng, anh tỏ vẻ, anh và Tô Khả không cùng sống chung trong
một quốc gia.
Tô Khả vui tươi hớn hở lưu dãy số này vào trong điện thoại của mình, cả
khuôn mặt đều cười tươi rói, sau khi đem số bảo lưu tốt, đem trả điện
thoai của Triệu Lâm, cô vỗ vỗ bả vai của anh "Huấn luyện viên Triệu, lần đầu tiên tôi phát hiện được, thật ra anh cũng rất tốt."
Triệu Lâm khóc "Ý của cô là trước đây tôi không tốt hả?"
Tô Khả quẫn bách "Ha ha."
Bỗng chốc Triệu Lâm cảm thấy một đàn quạ đen bay qua đỉnh đầu.
Đợi đến hai người chia tay Tô Khả trở lại phòng ngủ, chuyện đầu tiên mà
cô làm đó là lấy điện thoại ra, sau đó nhìn bốn chữ trên màn hình "Huấn
luyện viên thân ái", cười ngây ngô.
Sau đó cô bấm dãy số này, kết quả bên kia truyền đến giọng nữ cứng nhắc: "Xin lỗi, thuê báo quý khách vừa gọi đang tắt máy." Tô Khả có loại kích động muốn lấy gạch đập bể đầu mình, tại sao vận số của cô lại xui xẻo
như vậy.
Chưa từ bỏ ý định, tiếp tục gọi, vẫn là tắt máy, Tô Khả rất có nghị lực
cách mỗi mười phút liền gọi điện thoại một lần, nhưng máy vẫn rơi vào
tình trạng khóa máy.
Tô Khả oán giận, Tô Cẩm Niên, bây giờ làm sao anh vẫn tắt máy chứ? Rõ
ràng là sáng sớm ngày mai bắt đầu tắt máy! Phải, lại một tuần nữa không
nhìn thấy anh.
Ai bảo dựa theo quy định của trường quân đội, ban ngày không cho phép
bọn họ mở điện thoại mà? Tô Khả muốn gọi điện thoại cho anh, cũng phải
đợi đến chạng vạng ngày mai, đây là một khoảng thời gian thật dài đằng
đẵng.
Hôm sau, trời sáng mây trong.
Chuyện Tô Khả làm đầu tiên khi thức dậy đó là đem phòng ngủ của mình thu dọn sạch sẽ, thật mới tinh, sau đó mới mở máy vi tính ra bắt đầu chơi
trò chơi. Nhưng mà vừa chơi một chút, suy nghĩ của cô sẽ không tự giác
bay tới khu vực thời gian ở góc phải phía dưới.
Chỉ tiếc thời gian hiển thị trên màn hình vẫn là buổi sáng như cũ, Tô
Khả chỉ có thể nội lưu lặng lẽ, thật dài đằng đẵng, lúc nào mới có thể
đến chạng vạng.
Tô Khả dứt khoát thoát khỏi Võng Du, tìm một mạng Tiểu Hoàng, kế tiếp
bắt đầu nổi hứng bỏ phim hành động vào xem, bỏ vào một nửa, máy tính
chết máy, Tô Khả vô cùng bình tĩnh rút nguồn điện ra, đem bản điện mở
ra, sau đó mở lại, dùng 360 miễn phí diệt virut, sau đó tiếp tục bỏ
vào...
Đợi đến khi bỏ vào xong, Tô Khả lấy khoai tây chiên ra, bắt đầu xem, bỏ
vào là kiệt tác phim hành động làm sao, Tô Khả không nhịn được nhăn mặt
nhíu mày, haizzz, ** của đàn ông Nhật Bản này thật sự là quá xấu quá khó nhìn, người xấu, ** còn xấu, thật sự không biết làm sao anh còn mặt mũi sống ở trên trái đất.
Nghĩ đến như vậy, Tô Khả không nhịn được suy nghĩ viễn vong: Cái gì kia của Hoa Sen Trắng cô, có thể cầm rất tốt hay không?
Ánh trời chiều nghiêng về phía Tây, ánh sáng hơn vạn trượng. Lúc này phòng ngủ của Tô Khả kim quang lấp lánh.
Tô Khả không cẩn thận nằm bò ngủ trên bàn máy tính lúc này mới từ từ
tỉnh dậy, nhìn màn hình máy tính đã đen, di chuyển con chuột một cái,
màn hình sáng lên, vừa thấy thời gian, Ha, lại có thể chạng vạng rồi,
bây giờ khẳng định Hoa Sen Trắng đã mở máy rồi.
Tô Khả kích động lấy điện thoại di động ra nhấn gọi đi, kết quả, vẫn là tắt máy.
Tô Khả có chút lờ mờ, may mà gọi điện thoại cho Triệu Lâm, nối được với Triệu Lâm bên kia, Tô Khả nói, "Huấn luyện viên Tô đâu?"
"A, hôm qua anh ấy theo ba anh ấy đi khu vực Z làm huấn luyện thay đổi chiến địa sinh tồn."
"Vậy khi nào anh ấy mới quay về?"
"Không rõ lắm, tôi không có hỏi, không phải cô có số của anh ấy sao, đến lúc đó tự cô gọi điện hỏi anh ấy đi" Cũng cho cô biết số của anh ấy
rồi, cô còn điện thoại hỏi tôi về tin tức của anh ấy, đây không phải là
cương quyết rắc muối lên vết thương của tôi đi! Người làm anh suy yếu
được như vậy, thật đúng là hiếm thấy.
Tô Khả bĩu môi, cúp điện thoại, sau đó lại ỉu xìu bò lại trên giường, đi ngủ.
Lúc này, rốt cuộc mẹ ở phía xa nước Mỹ gọi đến điện thoại di động của Tô Khả, "Khả Khả, gần đây thế nào hả?"
Tô Khả "Hừ" một tiếng,, "Ôi, bà Lâm, mẹ còn nhớ con gái cỏ dại này nhỉ, rất giỏi!"
Ở đầu điện thoại bên kia mẹ của Tô Khả "Ha ha" cười mỉa xuống, "Đúng
rồi, thời gian con quân huấn có nhìn thấy anh chàng quân nhân đẹp trai
hay không?"
"... ...... ...." Có cũng không nói cho mẹ biết!
"Mẹ đã nói qua với con, nhìn thấy anh chàng quân nhân đẹp trai, con cứ việc bổ nhào tới, tạo ra mạng người, mẹ nuôi thay con!"
"... ...... ...." Bổ nhào cũng không nói cho mẹ biết!
"Ai u, anh chàng quân nhân thần mã, chế ngự mê hoặc thần mã, có tình cảm trước, mẹ muốn có một người con rể ưa thích như vậy quá....."
"Bà Lâm, mẹ có thể tiếp tục tiến hành quá trình chế tạo mạng người với
chồng mẹ!" Nói xong, Tô Khả trực tiếp cúp điện thoại. Đầu cô sớm đã đầy
vạch đen, đây là mẹ của mình, cô có thể thường thường chính chính mà
sống đến bây giờ, đó là không dễ dàng cỡ nào!
╮(╯_╰)╭
Thật ra ở trong mắt mọt người, Tô Khả cũng là một người không bình thường.
Thời gian không có Hoa Sen Trắng, đối với Tô Khả mà nói, quả thật sống
một ngày như bằng một năm. Vì quân huấn này mà mất hết mười ngày nghỉ hè cuối cùng, đứa trẻ Tô Khả đã trôi qua lãng phí như vậy.
Rốt cuộc ngày khai giảng thật sự đã đến, bởi vì trước đây ghi tên được
rồi, cho nên khi học sinh mới tới trường học lần thứ hai thì ngựa quen
đường cũ.
Chạng vạng cách đi học trước một ngày, vài người bạn chung phòng của Tô
Khả trước sau trở lại ký túc xa. Đoàn người trở lại, ký túc xá bắt đầu
náo nhiệt, ríu rít nói ra rất nhiều chuyện mới.
Thời gian dần dần trôi qua, màn đêm như lan rộng bốn phía.
Bỗng nhiên, đứa trẻ Vương Mộng Mộng đang xem trang web kích động không dứt mà la hét: "Tô Khả và huấn luyện viên Tô léng phéng!"