Tô Khả nghe được lời nói của Triệu Lâm bên kia và tiếng nổ vừa rồi,
trong đầu mơ thoáng qua một chút hình ảnh, trong nháy mắt, đầu đầy vạch
đen, không nhịn được lắc đầu một cái: không thể nào....
Rất lâu bên kia mới truyền đến âm thanh cắn răng nghiến lợi, "Tại sao cô ấy có số của tôi!"
"Hì hì......." Tô Khả cười đến vô cùng vui mừng và cởi mở.
Vừa vặn, một học sinh nam đang gọi điện thoại đi ngang qua người cô,
nghe thấy tiếng cười của Tô Khả, cực kì sợ hãi nói với người ở đầu dây
bên kia điện thoại, "Ai nha, má ơi, bạn thân, đột nhiên nhìn thấy một
người phụ nữ thật khủng khiếp!" Nói xong, còn nghiêng đầu nhìn thoáng
qua Tô Khả.
Đương nhiên là Tô Khả nghe thấy, không nhịn được liếc mắt một cái, học
sinh nam kia sợ tới mức trong nháy mắt cái mông khẩn trương chạy trốn.
Tô Khả nhìn về phíaTô Cẩm Niên bên kia nói, “Trên núi còn có người đi
được mà, người hâm mộ làm sao không đến. . . . .” Tô Khả còn chưa nói
xong, Tô Cẩm Niên bên kia đã cúp máy rồi.
Âm thanh “tút, tút” chói tai cỡ nào.
Tô Khả tức giận nắm tay, cô không tin vào ma quỷ!
*
Vào chạng vạng tối thứ sáu Tô Cẩm Niên trở lại từ khu vực X, khắp người
mang theo thương tích và mệt mỏi, chẳng qua những thứ này đều không quan trọng, quan trọng là cấp độ diễn biến huấn luyện năng lực thực chiến
của anh lại nâng cao. Cho nên mặc dù có chút mệt mỏi, trên mặt anh vẫn
mang theo một nụ cười thản nhiên.
Sau khi trở lại ký túc xá, cơ thể của anh vô cùng mệt mỏi, tắm rửa sạch
lập tức nằm vật xuống giường và ngủ thiếp đi. Ngày hôm sau, thức dậy cơ
thể đã khỏe mạnh lại như bình thường, Triệu Lâm mang bữa sáng của anh
về.
Ai ngờ đang rảnh rỗi ăn bữa sáng, ngay lập tức nghe thấy điện thoại di
động của mình không ngừng rung lên nhìn bên trên màn hình hiện dãy số
lạ, tất niên là cắt đứt, thế nhưng số đó lại gọi đến lần thứ hai, thậm
chí rất có xu hướng “Anh không nhận tôi liền tiếp tục gọi”, nghĩ tới
không chừng là một người quen nào đó nên bấm nút nghe.
Một tiếng “Huấn luyện viên Tô” kia, một trường âm đặc biệt kia, trong
đầu của anh không tự chủ mà hiện lên nụ cười khoa trương đáng ghét của
Tô Khả cùng với nụ hôn nhẹ như sương ngày mưa ấy
Tô Cẩm Niên sợ tới mức lui về sau một bước.
Bởi vì anh lùi về phía sau một chút, cái ghế của anh cũng lùi theo, cũng không biết có phải sáng sớm tiểu tử Tôn Dương Dương này dọn dẹp, không
lau khô nước trên sàn hay mà ghế trượt dài trên đất, kết quả cả người
anh cũng đi theo ngã ngồi trên đất.
Nhóm bạn cùng phòng đều hoảng sợ, Triệu Lâm càng vui sướng khi người ta
gặp họa: “Cẩm Niên này, tại sao anh trở về ngay cả ghế cũng không ngồi
đợc.”
Trái lại bản thân anh không cảm thấy đau như dự tính, nhìn chầm chầm
thời gian trò chuyện không ngừng tăng lên trên điện thoại di động, “Làm
sao cô biết số của tôi!”
Sau đó tiếng cười bỉ ổi của cô truyền đến, lời nói tiếp theo rất đáng
đánh đòn, ánh mắt anh đã đặt ở cái cổ co rụt lại của Triệu Lâm.
Sau đó anh cúp điện thoại, nhìn Triệu Lâm cười lạnh.
Triệu Lâm liền hô to, “Oan uổng quá, làm sao tôi có thể nói số điện thoại của anh cho Tô Khả.”
Khóe môi Tô Cẩm Niên nâng lên, mắt lạnh nhìn Triệu Lâm hô to oan uổng, "Thật ra anh biết người gọi điện thoại tới là Tô Khả."
Trong nháy mắt toàn bộ phòng ngủ im lặng, vài người bạn cùng phòng đều
liếc mắt nhìn Triệu Lâm, lẩm nhẩm trong lòng: Quả nhiên, chỉ có thể xác, không có đầu óc.
Triệu Lâm: →、→
Điện thoại di động trong tay Tô Cẩm Niên tiếp tục vang lên, anh liếc
nhìn một cái, không ngừng cắt đứt, kết quả nhận được tin nhắn của Tô Khả gửi đến.
"Anh không xuống gặp em, có tin em gào lớn lên: Em vừa mang thai anh đã muốn vứt bỏ em."
Tô Cẩm Niên nhìn thấy tin nhắn này, đầu đầy vạch đen, đang muốn đưa số
của cô kéo vào danh sách đen, kết quả cô lại gửi đến một tin nhắn.
"Em cho anh biết, hiện tại trừ quản lý có vẻ biến thái của trường quân
đội bọn anh không biết em và anh từng đánh dã chiến bên ngoài ra, toàn
bộ người của Đại Học thành phố X đều biết hai ta kích tình khó nhịn,
trực tiếp đánh dã chiến bị người ngoài phát hiện, không tin chính anh
lên diễn đàn nhìn một chút. Muoa ha ha ha ha......"
Tô Cẩm Niêm cầm chặt điện thoại di động trong tay, giống như là muốn bóp nó thành trăm mảnh vụn.
Anh xanh mặt không nói lời nào, tự nhiên là không khí cả phòng ngủ giống như đóng băng.
Những người anh em trong phòng đêu đưa vẻ mặt nghi hoặc mà nhìn anh,
trong lòng nghĩ tới lão đại sao thế. Chị dâu à! rốt cuộc là chị nói cái
gì với lão đại? Có phải muốn bọn họ ‘lệ rơi đầy mặt’ hay không! TAT
Tô Cẩm Niên liếc mắt nhìn thấy máy tính của Tiền Vũ đang mở, vì vậy lập
tức đi tới cạnh Tiền Vũ, Tiền Vũ hoảng sợ, miệng "O" mà nhìn mấy người
khá, tưởng mình làm chuyện gì sai làm cho lão đại khó chịu, lập tức mình về phía Tô Cẩm Niên xua tay, "Lão đại, vừa nhìn cũng biết là kẻ ngốc
Triệu Lâm nói cho chị dâu."
"... ......"
"... ......"
"Aho~Aho~" Bốn người khác chỉ cảm thấy vô số quạ đen bay qua đỉnh đầu
của bọn họ, sau đó bọn họ thật cẩn thận mà liếc nhìn Tô Cẩm Niên, quả
nhiên, sắc mặt của lão đại đã là dáng vẻ của gió thổi mưa giông trước
cơn bão rồi.
Mà Tiền Vũ nói xong lời này càng hoảng sợ không thôi, người cao hơn một
mét tám lại trở thành cô dâu nhỏ không đến một mét năm chớp chớp mắt
nhìn Tô Cẩm Niêm, "Lão đại, em nói sai." Ai bảo trong lòng tôi gọi chị
dâu Tô Khả quá nhiều lần.
"Tránh ra!"
Tiền Vũ như nàng dâu nhỏ mà đứng dậy.
Tô Cẩm Niên ngồi ở vị trí của Tiền Vũ, sau đó anh cầm lấy con chuột
chuyển động hai cái, màn hình máy vi tính vốn là ở trạng thái bảo vệ
trong nháy mắt sáng lên, rọi thẳng hình ảnh vào người đối diện.
Không biết Tiền Vũ này có mấy vạn ngôi sao nhỏ lúc này đang bị người ta giết chết.
Tô Cẩm Niên cười lạnh một cái, "Rất rãnh rỗi."
Nước mắt đầu trên mặt Tiền Vũ, "Ha ha, không rãnh rỗi."
Tô Cẩm Niên nhấn "X", sau đó "lách cách" lên một diễn đàn internet bên trong Đại Học thành phố X.
Chỉ thấy, đập vào tầm mắt của anh đó là "Dẫn chuyên đề tình lữ khó có
thể tưởng tượng nhất của Tô Khả và Tô Cẩm Niên của Đại Học."
Sau khi Tô Cẩm Niên nhìn thấy, đầu đầy vạch đen, sau đó anh nhấn vào
trong xem, vài người bạn cùng phòng khác nhìn bộ dáng của Tô Cẩm Niên,
cũng rối rít tiến lên dự định xem náo nhiệt.
Tô Cẩm Niên quay đầu nhìn bọn họ, mà mấy người bọn họ bị ánh mắt lạnh
lẽo của anh quăng đến trong nháy mắt sợ hãi dừng lại, mỗi người đều im
lặng quay lại chỗ ngồi của mình, làm công việc và bổn phận của mình.
Chỉ có Tiền Vũ còn đứng bất động, mấy chục giây trôi qua, anh nhìn thấy
Tô Cẩm Niên sắp nuốt trọn ánh mắt của mọi người, trong lòng chíp bông,
không nhịn được cười một tiếng "Ha ha" rồi nói: "Lão đại, đây là chỗ của tôi, ha ha....." Anh vừa nói xong lời này, ngay lập tứ yên lặng xoay
người, đi tới bên cạnh Tô Cánh Văn đã nín cười đến nội thương.
Sau đó Tô Cẩm Niên kéo bài viết xuống, tùy ý xem lướt qua một chút, nội dung bên trong quả thật như Tô Khả nói.
Ý tứ đại khái chính là anh và cô kích động đến chẳng phân biệt được nơi
chốn mà đánh dã chiến, còn bị nữ sinh bắt gặp, sau đó phía dưới là một
đám con gái lít ríu thảo luận.
Anh không nhịn được nhớ lại một chút, rất nhanh liền biết chuyện gì xảy
ra, nếu như đoán không lầm, cái gọi là "Đánh dã chiến" chính là ngày
quân huấn ngày đầu tiên, anh bị Tô Khả tính kế đẩy ngã ở trên đất, sau
đó bị một học sinh nữ mua một hộp kem đi qua nhìn thấy.
Sau khi hiểu rõ, anh trầm mặt đứng dậy, gọi điện thoại, sau khi gọi xong, điện thoại của Tô Khả liền được kết nối.
Lần này anh trực tiếp nhận điện thoại.
Trong nháy mắt âm thanh đắc ý cua Tô Khả truyền đến, "Huấn luyện viên~ anh xuống hay không?"
Tô Cẩm Niên cắn răng nghiến lợi mà nói, "Cô đứng dưới lầu chờ tôi."