Ông nội Tô Cẩm Niên làm đại thọ tám mươi tuổi, cô mặc như vậy, có thể kì cục quá không?
"Sao mặt ủ mày ê vậy?" Doãn Nhạc Hàm nghi ngờ nhìn Tô Khả.
Tô Khả nói: " Chị Hàm, em mặc như vậy, có thể quá kì cục không? Cảm thấy có chút kỳ quái, không giống như quần áo mặc đi dự tiệc chút nào."
"Không có việc gì, dù sao cũng là về nhà chị trước, đến lúc đó em mặc quần áo của chị, thân hình của em với chị cũng không khác nhau lắm."
"Đâu có giống, là kém xa nhau thì có. Chị cao hơn em, quan trọng nhất là...chị cỡ D đó!"
"A...ha ha, hiệu quả của đu đủ sữa tươi đó.... Em cũng không tồi, sắp cỡ C rồi!" Nói xong, Doãn Nhạc Hàm vươn tay muốn bóp một cái, trong miệng còn nói: "Để chị bóp thử, xem cảm giác thế nào?"
"Khụ khụ!" Doãn Nhạc Phong lái xe, không nhịn được sẵng giọng, "Hai người chú ý khí tiết chút đi!"
Da mặt của hai người phụ nữ này có thể so với tường thành rồi, không có ai để ý lời này của Doãn Nhạc Phong, vẫn tập trung vào câu chuyện của mình, càng nói càng hăng, càng nói càng kích động.
Doãn Nhạc Phong tận lực chuyên tâm lái xe, đột nhiên cảm thấy mũi của mình chảy ra hai dòng máu nóng hầm hập, chảy đến bờ môi, có một cảm giác vừa tanh vừa mặn, ngẩng đầu nhìn lướt qua kính chiếu hậu.
Á..á.....á!
Hắn lại nhìn kính chiếu hậu, chỉ thấy hai người phụ nữ ngồi phía sau kia còn đang mạnh mẽ đắm chìm trong đề tài của mình. Hắn vội vàng móc ra một cái khăn tay, lén lút lau máu mũi, rất nhanh khăn tay màu xanh dương nhạt đã thấm đầy chất lỏng màu đỏ. Máu mũi theo lời nói của các cô, tiếp tục chảy, Doãn Nhạc Phong lại vội vàng bật nhạc, vặn âm thanh đến mức to nhất.
"Em có bệnh à! Mở to như vậy làm gì!" Doãn Nhạc Hàm bất mãn nói một câu, ánh mắt quét qua, thấy vật chứng khăn tay mà hắn đang cầm trên tay trái, hình như khăn đó dính chút máu.
Doãn Nhạc Hàm bị dọa sợ, thầm nghĩ đứa em trai này của mình sao lại vô dụng như vậy chứ?
Tô Khả nhìn theo ánh mắt của Doãn Nhạc Hàm về phía bên phải, chỉ thấy Doãn Nhạc Phong đang lái xe, bởi vì tầm mắt của cô bị thành ghế của Doãn Nhạc Phong ngăn cản, cho nên Tô Khả không nhìn rõ tình huống, liền hỏi, "Xảy ra chuyện gì sao?"
"Không có, không có gì." Doãn Nhạc Hàm cười ha hả nói, cô cũng không thể nói cho Tô Khả biết em trai của mình rất vô dụng, đến nay vẫn còn là xử nam thuần khiết.
Xe chạy một đường vào trụ sở quân đội, hai tiểu binh sĩ đứng ở cửa, tư thế thẳng đứng, trong tay còn cầm một cây súng dài. Nhìn từ xa, là một tư thế hiên ngang mạnh mẽ.
Lần đầu tiên Tô Khả đến nơi như vậy, cho nên đối với chỗ này, vẫn cảm thấy rất mới lạ. Cây trồng ở bốn phía đều là cây bách xanh, đứng thẳng tắp, xanh um tươi tốt, rất giống phong cách trường quân đội.
Xe lái đến trước một biệt thự thì dừng lại, mấy người liền xuống xe.
Lúc này, trong phòng khách có một người đàn ông mặc quân trang và một người phụ nữ xinh đẹp mặc váy dài màu trắng. Người phụ nữ xinh đẹp kia vừa nhìn thấy Doãn Nhạc Phong và Doãn Nhạc Hàm, lập tức ra đón, "Hai tiểu bảo bối tâm can của mẹ, mới trở về à, có mệt không?"
Doãn Nhạc Phong và Doãn Nhạc Hàm đầy vạch đen, ánh mắt Doãn Nhạc Hàm nhìn về phía Tô Khả vô cùng bất đắc dĩ, Doãn Nhạc Phong lại không còn gì để nói, "Mẹ, người có thể đừng gọi buồn nôn như vậy được không?"
Người phụ nữ xinh đẹp kia nghe vậy, lộ ra vẻ mặt bi thương, "Bảo bối, con ghét bỏ mẹ?"
"Mẹ!" Doãn Nhạc Hàm cũng không nhìn nổi nữa, sau đó nháy mắt với người phụ nữ xinh đẹp. Lúc này, người phụ nữ xinh đẹp kia mới dời ánh mắt từ trên người hai bảo bối của mình qua, thấy Tô Khả đứng bên cạnh Doãn Nhạc Hàm.
"A, vị này là?"
"Mẹ, đây là Tô Khả, bạn thân của con." Doãn Nhạc Hàm cười ha hả khoác lên cánh tay Tô Khả.
Mặt người phụ nữ xinh đẹp giãn ra, "Khả Khả, hoan nghênh con tới nhà chúng ta chơi."
"Cám ơn dì."
"Chúng ta lên lầu trước đi." Sau đó, Doãn Nhạc Hàm kéo Tô Khả lên trên lầu. Tô Khả cảm giác mình giống như đi vào phòng của công chúa, mặt tràn đầy màu hồng, sau đó sờ sờ cằm của mình nói với Doãn Nhạc Hàm: "Em luôn nghĩ phòng của chị nên dán đầy áp phích hai mãnh nam XXOO, nhưng rõ ràng đều màu sắc ngọt ngào, thật thần kỳ."
"Đừng nói nữa, ngôi nhà này đều là một tay mẹ chị trang hoàng, bà còn đắm chìm trong ảo giác giấc mộng công chúa lúc con gái mình bảy tuổi." Doãn Nhạc Hàm không còn gì để nói, nhún nhún vai, sau đó thần bí nói với Tô Khả: "Này -- bảo bối của chị đều ở đây." Nói xong, lôi một cái rương nặng trịch từ dưới giường ra, "Hắc hắc, nếu như bị mẹ chị nhìn thấy, bà nhất định sẽ bất tỉnh, ha ha ~"
Tô Khả nói: "Em không có hứng thú với cúc hoa, em tương đối hứng thú với các loại ** a, ** bức tranh...chị cũng có đó?"
"Yên tâm, em cảm thấy hứng thú, chị cũng cảm thấy hứng thú, nhất định là có. Chị lấy ra, để cho em nhìn một lần cho đã. Chị đã bỏ ra không ít công sức mới lấy được những thứ này đó, người khác muốn nhìn chị còn không cho đâu!"
Nói xong, cô mở cái rương ra, lấy từng xấp poster ra. Hai người phụ nữ mở to miệng, nước miếng cũng sắp chảy ra.
"Đồ tốt, chỉ....chỉ có thể coi là thứ hai!" Tô Khả nhìn hết tất cả, sau đó bình luận một câu.
"Gì?? Cái này chỉ có thể coi là thứ hai? ! Mẹ kiếp! Tấm này là một trong những tấm khiến chị chảy nước miếng nhiều nhất, em có thể biết thưởng thức một chút không?" Doãn Nhạc Hàm không phục, lại tiếp tục lấy ra một tờ, "Em xem tấm này!"
"A, tấm này so với tấm lúc nãy thì cường hãn hơn, nhưng vẫn chỉ có thể coi là thứ hai thôi."
"Còn cái này thì sao? !" Doãn Nhạc Hàm lấy một tấm từ dưới đệm giường ra, xoi mói rồi xoi mói, Tô Khả vẫn nói như vậy, Doãn Nhạc Hàm tức đến nỗi lớn tiếng nói, "Mẹ nó, vậy em thấy số một ở đâu? Ở đâu, lấy ra cho chị xem, chị tới đánh giá cho? !"
Tô Khả lập tức nghiêm mặt nói, "Vậy thì không được, số một chỉ có thể để một mình em thưởng thức thôi!"
Trong lúc bất chợt, giọng nói của Doãn Nhạc Phong truyền đến, "Tôi nói, hai người còn muốn đi tới nhà của Cẩm Niên không? Tốc độ của hai người --"
"Rầm --" Hai người cùng nhau té xuống giường, lúc nhìn người tới là Doãn Nhạc Phong, thở nhẹ ra một hơi. Sau đó, Doãn Nhạc Hàm cảm thấy có cái gì đó không đúng, lập tức khép lại tất cả tạp chí và áp phích trên giường, tiến lên ngồi xuống tính ngăn cản ánh mắt của Doãn Nhạc Phong.
Loại cử động giấu đầu hở đuôi này khiến chân mày Doãn Nhạc Phong nhíu lại, nghĩ tới lúc mới vừa đi vào, hai người này lén lút tụ chung một chỗ thảo luận cái gì đó, vì vậy bước nhanh đến phía trước.
"Sao em đi vào mà không gõ cửa?" Doãn Nhạc Hàm tức giận.
"Chính chị không có khóa cửa." Doãn Nhạc Phong cười híp mắt, sau đó tay nhanh chóng rút ra một tờ giấy từ sau lưng Doãn Nhạc Hàm. Lúc hắn thấy rõ, mặt đã tái mét.
"Doãn, Nhạc, Hàm!"
"Có!" Thân thể Doãn Nhạc Hàm chấn động, sau đó dùng vẻ mặt cầu xin nói, "Tiểu Phong Phong, em không thể. . . . . ."
Doãn Nhạc Phong nói, "Phải xem tâm tình của em đã." Sau đó, Doãn Nhạc Phong tịch thu tấm poster, "Còn có tốc độ hai người nên nhanh một chút. Đừng chậm chạm như vậy~" Nói xong, ngâm nga một khúc nhạc, bước chân nhẹ nhàng đi ra ngoài.
"Con mẹ nó!" Doãn Nhạc Hàm nắm tay quyền, đánh lên giường, nhìn lại thì thấy mình đang đánh lên poster, lập tức cầm poster lên thổi một hơi. Tô Khả ở bên cạnh nhìn, một giọt mồ hôi lớn hoa lệ chảy xuống.