Quân Hôn Chớp Nhoáng

Chương 100: Tôi đang mang thai con của anh



“Thì sao? Anh không quan tâm nếu mọi người biết chuyện này ư?”

“Nếu nói ra, cô sẽ chẳng nhận được một đồng nào từ tay tôi cả.”

Chu Tiểu Y vứt vẻ mặt đáng thương của mình đi, không còn là một đứa khóc lóc cầu xin nữa, thay vào đó, cô ta cười lạnh lùng, trong hoàn toàn khác với bộ dạng ngày thường: “Ha ha, tôi biết anh có tiền, nếu anh không có tiền thì tôi cũng sẽ chẳng thèm quan tâm tới anh.”

Cuối cùng cũng lộ cái đuôi hổ ly ra, Nguyễn Tấn không hề cảm thấy kinh ngạc mà ngược lại, anh rất thích nói chuyện với những kẻ thẳng thắn. Anh thở dài rồi nói: “Tôi sẽ chuyển một số tiền chắc chắn sẽ làm cô hài lòng, chỉ cần có đảm bảo sau khi nhận được tiền thì biến mất khỏi thế giới của tôi.”

Chu Tiểu Y không phải đồ ngốc, thậm chí còn rất thông minh. Cô ta cần những kẻ như Nguyễn Tấn, vừa có sĩ diện vừa giàu có: “Nghe nói Kiểu Tâm Duy là cấp dưới của anh gần một năm rồi, còn nghe nói cô ta vừa chia tay bạn trai cũ không lâu, rồi quen Giang Hạo trong buổi xem mắt, sau đó kết hôn chớp nhoáng”

“Đừng đá sang chuyện khác? Xem ra, Chu Tiểu Y cũng biết kha khá chuyện, đây hẳn là một trong những mục đích cô ta loanh quanh ở văn phòng cả ngày.

“Nếu anh Giang Hạo hiểu lầm chị Tâm Duy có quan hệ với sếp của mình trước khi kết hôn, anh sẽ làm gì đây? Trước khi cưới, vợ anh ta bị bạn nối khố chơi nát, anh nói xem anh ta sẽ cảm thấy như thế nào?”

Nguyễn Tân nhướng mày, lòng anh như bị một tảng đá lớn đè ép, nặng đến mức thở không nổi: “Chu Tiểu Y, cô ăn nói lung tung, mối quan hệ giữa tôi và cô ấy rất trong sạch, cô ấy hoàn toàn không biết gì về tình cảm của tôi”

“Vội? Anh vội rồi à? Ha ha ha, rốt cuộc thì tôi vẫn làm anh sốt ruột”

“Cô...” Nguyễn Tấn lại bị cô gái trẻ tuổi này uy hiếp.

“Nếu anh Giang Hạo ly hôn với chị Tâm Duy, không phải anh sẽ có cơ hội à? Anh phải cảm ơn tôi chứ!”

Hai từ “anh, chị” phát ra từ miệng Chu Tiểu Y khiến người ta buồn nôn, Nguyễn Tấn cảm thấy bị cô ta đùa bỡn trong lòng bàn tay mà không thể tự cứu lấy mình được. Anh hung tợn trừng Chu Tiểu Y, ánh mắt như muốn ăn thịt người.

Mày Chu Tiểu Y nhướng lên, vẻ lanh lợi hiện lên gương mặt. Lanh lợi là tốt, nhưng nếu lanh lợi quá mức, thì chính là gian xảo.

“Khi còn bé, tôi rất thích con thỏ nhà bà nội nuôi, nhưng chị họ tôi toàn chiến nó thành của riêng. Có một ngày tan học về nhà, vừa lúc chị họ không ở đó, nên tôi đã trộn thuốc diệt cỏ vào rau cho nó ăn”

Giọng nói của Chu Tiểu Y càng lúc càng bình tĩnh, Nguyễn Tấn cũng dần cẩn thận hơn. Anh không sợ gì cả, chỉ sợ Tâm Duy chịu tổn thương không đáng.

“Ha ha, tất nhiên, chuyện này là do hồi bé tôi không ngoan, bấy giờ lớn rồi, tôi sẽ không làm thế nữa. Khi tôi thích một người, nếu không chiếm được anh ta, vậy tôi sẽ hủy hoại người anh ta thích, điều này mới có thể khiến anh ta đau khổ nhất”

Chậc chậc chậc, tính cách của con nhỏ này quá đen tối rồi. Nguyễn Tâm sâu sắc cảm thấy bản thân đã bước nhầm vào một vũng bùn, càng giãy giụa lại càng lún sâu hơn. Cứ cho là sau này anh được cứu thoát đi, nhưng cả cơ thể anh cũng đã dính đầy bùn đất mất rồi.

Nguyễn Tân nặng nề nói: “Nói mục đích của cô đi, cô thông minh như thế, chắc không đần đến nỗi kéo cả hai vào tình thế cá chết lưới rách. Nếu cô hủy hoại tôi, cô cũng không chiếm được gì cả”

Chu Tiểu Y chớp chớp đôi mắt to tròn ngây thơ của mình, cô ta nở nụ cười, lúm đồng tiền hiện lên rất đáng yêu, giọng nói ngọt ngào vang lên: “Tôi cũng không thiếu gì hết, chỉ thiếu một người chồng thôi, Tân à, chúng ta kết hôn đi.”

“...” Nên nói cố ta ngây thơ hay đần độn đây. Đã đến nước này, cô ta còn mơ mộng được vậy hả: “Cô đang đùa tôi à, đó là chuyện không bao giờ xảy ra”

“Sao lại không thể Kiều Tâm Duy và Giang Hạo đã đến với nhau theo nhu cầu đấy thôi”

“Cô nghe ai nói!”

“Chẳng phải anh Giang Hạo nói rõ ràng với anh còn gì, đúng rồi, lúc đó chị Tâm Duy đúng phía sau tấm bình phong cũng nghe thấy đó”

Thì ra đây gọi là bọ ngựa bắt ve chim sẻ rình sau lưng, trong khi Kiều Tâm Duy nghe lén cuộc đối thoại của hai người, thì Chu Tiểu Y ở ngoài cửa cũng nghe thấy hết.

Nguyễn Tấn cau mày, anh rất hối hận vì đã tự tay dẫn một con quỷ vào cuộc đời mình, chẳng lẽ anh còn để mặc cho cô ta quấy rối bạn bè mình ư?! Giờ phút này, anh rất lo lắng cho Kiều Tâm Duy, cô gái luôn nhẫn nhịn trước mọi chuyện đó đã có tâm trạng gì trước khi kết hôn đây?

“Họ có thể sống chung với nhau, tại sao chúng ta không thể chứ? Anh có thể cho tôi điều kiện sống mà tôi muốn, tôi có thể lấp đầy cảm giác cô đơn của anh vào buổi tối, chẳng phải cũng phù hợp với nhu cầu của hai ta à?”

Giọng nói và câu chữ của Chu Tiểu Y hoàn toàn không giống với một cô gái hai mươi tuổi chưa tốt nghiệp Đại học. Thay vào đó, cô ta y hệt như một mỹ nhân hết thời đã trải qua một cuộc truần chiến.

“Đến nước này rồi, cô còn tưởng chúng ta có thể đến với nhau ư?” Nguyễn Tấn chất vấn: “Đến với nhau thì có nghĩa lý gì?” Anh không hề có ý định kết hôn, nếu có đi chăng nữa thì người đó sẽ không phải là Chu Tiểu Y, anh không muốn cả đời này bị người bên gối tính toán.

“Đã nói là theo nhu cầu cá nhân của mỗi người mà, tôi không cảm thấy bối rối đầu”

Anh cảm thấy quá thất vọng, cô ta đúng là đổ điển.

Nguyễn Tấn không muốn nói gì thêm nữa, suy nghĩ và quan niệm của cả hai hoàn toàn chệch hướng với nhau. Anh cảm thấy xấu hổ khi nói những điều này với một con nhóc giả bộ trưởng thành như cô ta, anh sẽ tự giải thích với Giang Hạo, người anh em tốt nhiều năm này hẳn sẽ thông cảm cho anh. Hơn nữa, đơn phương không phải là chuyện ác độc kinh khủng gì cả.

“Cô nghĩ hay đấy, tôi đã quá ngán ngẩm với gương mặt của cô lắm rồi. Cô cứ từ từ ăn đi, tôi sẽ tính tiền” Nói rồi, anh lấy tiền ra đặt xuống bàn, sau đó giơ tay định gọi phục vụ.

“Tôi đang mang thai con của anh.”

Tay vừa nâng qua đầu, Nguyễn Tấn nghe thế há miệng lắp bắp nói: “Cô... Cô nói cái gì?”

Chu Tiểu Y ung dung mở túi xách và lấy que thử thai ra đưa đến trước mặt anh: “Anh xem kĩ đi, hai vạch rất rõ ràng”

“Không thể nào, không thể nào” Nguyễn Tân đang cảm thấy mất hết phương hướng, lòng bàn tay anh ướt đẫm, tất cả đều là mồ hôi lạnh.

“Anh không hiểu cũng không sao cả, bây giờ tôi nói cho anh biết, hai vạch có nghĩa là tôi đang mang thai” Sau đó, cô ta lấy một que thử thai nữa ra” Đây là que thử thai mới, nếu anh không tin có thể vào toilet kiểm tra lại ngay bây giờ, đó là con của anh, anh không thể không nhận nó được”

Những âm thanh xì xào xung quanh dần lớn hơn trước, khách hàng ngồi bàn bến đều đang bàn tán về họ.

Nguyễn Tấn hít sâu một hơi, gương mặt cứng đờ và méo mó cho thấy anh đang cố nhẫn nhịn. Anh uống một hơi ly nước lạnh trên bàn, anh cần sự tỉnh táo ngay lúc này.

“Nếu anh không tin thì có thể đến bệnh viện kiểm tra, tôi nói cho anh biết, tôi sẽ không phá thai, anh...”

“Câm mồm, đủ rồi!” Anh quát lên và mặc kệ ánh mắt của mọi người.

Chuyện gì cũng có cách giải quyết, nhưng bào thai này, anh không thể kéo cô ta đi phá được. Anh nghĩ, đây hẳn là sự trừng phạt của ông trời vì anh đã từng bất cần đời biết bao nhiêu.

Kết quả đàm phán chính là Chu Tiểu Y sung sướng ngồi vào xe ô tô của anh, nét mặt hiện lên nụ cười chiến thắng. Còn Nguyễn Tấn thì đau khổ đưa cô ta về nhà, tâm trạng của anh hoàn toàn rối bời.

Trong đêm trằn trọc mãi, anh gọi điện thoại cho Giang Hạo: “A lô, A Hạo, khi nào các cậu về?”

“Ngày mai, chắc lúc đến thủ đô cũng là quá nửa đêm. Mọi chuyện đều ổn chứ?”

Ngoài giọng nói của Giang Hạo, trong điện thoại còn vang lên tiếng của Kiều Tâm Duy: “Ông xã, sao sủi cảo em làm cứ bị thủng thế này, tại sao?”

“Em cho nhiều nhân bánh vào quá đấy, với lại kỹ thuật của em chẳng ra sao... Tân, Tân?”

Nguyễn Tấn giật mình tỉnh lại: “À, mọi người ở đây đều ổn cả, chỉ là cuối năm ai cũng phải tăng ca nên rất mệt.”

“Cậu gọi cho tôi có chuyện gì không?

“Có chút việc” Anh do dự, cuối cùng thì có nên nói hay không đầy: “Chờ các cậu về rồi nói sau, không phải chuyện gì lớn đầu”

“Ừ... Thế còn cậu, ở cùng cô bạn gái nhỏ kia thế nào?”

Anh đành cười nhạt nói: “Cũng bình thường”

“Nếu thấy tốt thì xác định quan hệ đi, vốn dĩ cuộc sống là vậy mà”

“Từ từ đã, tôi không vội...” Tâm trạng anh cực kì tồi tệ, anh sợ nếu nói thêm gì nữa thì sẽ bị lộ mất, thế là anh nhanh chóng tìm cớ: “Tôi có chút chuyện cần phải xử lý, cúp máy đây, chờ các cậu về chúng ta hẹn nhau sau”

“Được.”

Cúp điện thoại, anh ngắm màn đêm tối tăm và cười cay đắng, có vẻ như Giang Hạo và Kiều Tâm Duy sống chung rất hòa thuận. Nếu muốn tìm người sống chung thì phải tìm hiểu người đó thật cẩn thận. Nếu anh đến sớm một bước, thì có lẽ niềm hạnh phúc đó đã thuộc về anh.

Hôm sau, trong bệnh viện phụ sản, Nguyễn Tấn đang lo lắng ở khu vực ghế chờ bên ngoài. Lúc thì rảo bước, lúc thì ngẩn người, mắt anh hiện lên hàng tơ máu, cằm lún phún râu, trông như già đi vài tuổi.

Chỉ chốc lát sau, Chu Tiểu Y đi ra. Cô ta vẫn nở nụ cười ngây thơ như trước, lúm đồng tiền cũng đáng yêu giống ngày thường, đắc ý cầm kết quả xét nghiệm vẫy vẫy tay với anh.

Anh giống như một chú chó tang thương, lượng mặt đi đến.

“Thế nào rồi?” Giọng nói anh khàn khàn, chất chứa nỗi tức giận, buồn bã như thể muốn giết người.

“Còn thế nào gì nữa, bác sĩ nói thai chưa đến một tháng, progesterone và HCG thấp, chú ý nghỉ ngơi và dưỡng thai, hai tuần sau đến siêu âm lần hai, lúc đó sẽ nghe được nhịp tim của cục cưng”

Nguyễn Tấn ngơ ngác nhìn cô, yếu ớt hỏi: “Muốn sinh nó à?”

“Không muốn hả?” Chu Tiểu Y hỏi lại, trông rất hùng hổ.

“Cô còn phải đi học, lớn bụng mà đi học thì không tiện”

Chu Tiểu Y bật cười, choàng lấy cánh tay anh: “Đi học không quan trọng, Tân, anh là điều quan trọng nhất trong lòng em, không gì có thể thay thế nổi.”

Nguyễn Tấn run lẩy bẩy. Giây phút này, anh đã bị một con nhóc ăn sít sao.

***

Ở doanh trại tọa lạc tại Đông Bắc, có người đẹp làm bạn nên dường như thời gian trôi qua nhanh hơn trước rất nhiều. Chỉ chớp mắt mà đợt tập huấn ở núi tuyết đã kết thúc, họ sẽ về nhà.

Kiểu Tâm Duy nhìn qua cửa sổ, trong sân tập luyện, Giang Hạo đang làm lễ tổng kết. Giọng nói của anh vang lên nghiêm nghị, nhưng lại khác hẳn vẻ nghiêm túc trong những ngày bình thường.

Mười ngày ngắn ngủi, từ trạng thái ép uổng, cô đã hoàn toàn cam tâm tình nguyện, đúng là một sự thay đổi lớn.

Bỗng nhiên, tiếng chuông điện thoại ồn ã vang lên, phát ra từ di động cá nhân của Giang Hạo, anh không mang nó bên người.

Đến tủ đầu giường, Kiều Tâm Duy nhìn thở dãy số hiển thị trên màn hình, đó là một dãy số chưa được lưu tên. Cô do dự không biết có nên nhận cuộc gọi hay không, một mặt vì sợ Giang Hạo trách mình xâm phạm quyền riêng tư, một mặt khác lại sợ lỡ mất việc gấp của anh.

Chuông điện thoại vẫn réo rắt không ngừng, lần đổ chuông thứ ba vang lên, cô đành nhận cuộc gọi: “A lô, tìm Giang Hạo đúng không ạ?”

Đầu dây bên kia im lặng.

“Anh ấy đang bận, có việc gấp thì để tôi nói lại với anh ấy”

Vẫn im lặng.

“A lô? A lô? Còn đó không ạ?”

Vẫn lặng thinh.

“Cần tôi nói lại chuyện gì không? Hoặc là nửa tiếng sau gọi lại được không? A lô...” Cô nhìn màn hình một chút, vẫn đang kết nối mà: “A lố? Xin hỏi...”

Tiếng tút tút tút vang lên, người bên kia đã dập máy.

Cô thắc mắc, lầm bầm nói: “Kì cục vậy?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.