Quân Hôn Chớp Nhoáng

Chương 102: Quả nhiên hai người có chuyện mờám



Trước đây, dù Giang Hạo có bao nhiêu hoa đào, hồng nhan tri kỷ nhiều hay ít, cô cũng không thèm để ý. Nhưng bây giờ, cô đã bắt đầu để ý rồi. Cô không muốn các cô gái khác nhung nhớ chồng mình.

Kỷ Tiểu Hải và Tôn Dụng Tuyển chính là bằng chứng hùng hồn nhất, bài học sâu sắc đó khiến cô dứt khoát hơn trăm lần.

Giang Hạo quay lại phòng rất nhanh, Kiểu Tâm Duy thử thăm dò anh: “Ông xã, mới nãy có một cô gái gọi điện cho anh, là ai vậy?”

“Anh nào phải tiến, làm sao biết được” Giang Hạo ngồi ở mép giường, sờ sờ trán cô hỏi lại một câu: “Ai gọi vậy?”

Kiều Tâm Duy lắc đầu: “Không biết nữa, cô ấy không nói, hay là anh gọi lại hỏi thử xem?”

“Nếu có chuyện gấp thì sẽ gọi lại thôi, em yên tâm, không có nhiều người ngưỡng mộ chồng em đâu” Nhìn sắc

mặt cô, biết ngay là cô đang lo lắng điều gì: “Lại là một cô nàng bạo dạn như Thẩm Lộ thôi, bây giờ cô ấy không quấn lấy anh nữa”

“Thật à? Lỡ đâu là cô nàng nào vẫn còn để ý khi anh đi xem mắt người ta thì sao?”

Giang Hạo càng cười sảng khoái hơn: “Ai cũng biết anh kết hôn rồi, em nói thử xem còn có cô gái nào từng xem mắt với anh mà còn để ý không. Quan trọng nhất là...” Bí mật này không được tốt bụng cho lắm, anh ngượng ngùng nói: “Mỗi lần xem mắt xong, anh đều đưa số điện thoại của Tiểu Lưu, tài xế nhà anh.”

“Không phải chứ!” Kiểu Tâm Duy vừa ngạc nhiên vừa buồn cười: “Anh chẳng chân thành chút nào.”

“Thế nên, anh không phải là loại người tùy tiện gặp ai cũng quen được đâu. Em phải tự tin lên, đừng có suốt ngày nghi thần nghi quỷ nữa, anh không thích điều đó”

Kiểu Tâm Duy giơ tay chào: “Tuần lệnh, Thủ trưởng”

Cuối cùng cô vẫn không thể giải quyết được cuộc gọi kì lạ đó, nhưng sự chân thành của Giang Hạo khiến cô an lòng và tin tưởng.

Sáng sớm hôm sau, hai người dậy rất sớm, vội lái ô tô đi vào trung tâm thành phố. Đầu tiên họ sẽ gặp Tiểu Phương

điểm hẹn, rồi mới đi thẳng đến sân bay.

Lúc đến thủ đô thì đã ba giờ chiều, Giang Hạo ôm Kiều Tâm Duy đi thẳng đến bệnh viện, trồng cổ vẫn có vẻ ốm yếu.

Sau khi kiểm tra tổng quát, kết quả là do nhiễm virus nên phát sốt, cách nhanh nhất là truyền nước biển. Mùa này, dịch sốt hoành hành, khu vực truyền dịch đông nghẹt, hai người vất vả lắm mới tìm được một chỗ trống.

Người đến truyền nước biển là một cô y tá trẻ, cô ấy cầm bịch nước biển, miệng thì lẩm bẩm phàn nàn: “Chưa đến ba mươi mà đã bệnh này bệnh nọ, sao một mình tôi giải quyết hết cho nổi...” Cô ta đến trước mặt Kiểu Tâm Duy, tức giận nói: “Tay nào?”

Kiều Tâm Duy giơ tay trái lên, chợt có dự cảm xấu: “Tay này”

Y tá xụ mặt, cô ta cầm tay trái của cô lên và vỗ chách chách ba lần: “Kiều Tâm Duy phải không, cô phải truyền ba túi nước biển, hết y tá rồi... Sao khó tìm ven thế này?” Vừa nói, cô ta vừa chích kim vào rồi rút ra ba lần

Kiều Tâm Duy nghiến răng nhịn đau, nếu không phải cái mạng nhỏ của cô vẫn đang nằm trong tay y tá, thì cô sẽ chửi: Không phải vì ven của tôi khó thấy, mà là do kỹ thuật cổ tệ quá thôi.

Giang Hạo cầm giấy xét nghiệm đi tới, đúng lúc bắt gặp cảnh này: “Cô tỏ thái độ gì thế, kỹ thuật không tốt mà còn dám trách bệnh nhân?”

“Kỹ thuật của tôi rất tốt...” Y tá giận dữ quay mặt lại. Ôi cha má ơi, đẹp trai quá!

Giọng của cô ta trở nên dịu dàng hơn: “Khụ khụ khụ, không phải do kỹ thuật của tôi có vấn đề, chắc vì ánh sáng không tốt?

Giang Hạo cởi áo khoác đắp lên người Kiều Tâm Duy, sau đó uy nghiêm nói với cô y tá trẻ đứng bên cạnh: “Không ai muốn bị bệnh trước tuổi ba mươi cả. Cô ấy bị cổ chích kim nhưng không hề phàn nàn, mà cô thì ngược lại, động một tí thì giở giọng oán hận, cô gọi quản lí bệnh viện đến đây”

Nghe thấy thế, y tá trẻ sợ đến nhũn cả hai chân: “Ôi trời thua anh, tôi sai rồi... Chị ơi, tôi xin lỗi, rất xin lỗi, tôi bảo đảm là tôi chỉ chích một lần nữa thôi, chắc chắn đấy”

Giang Hạo vòng tay trước ngực, tức giận ra lệnh: “Tiêm cho tốt vào!”

“Ừ, ừ” Tay cô y tá hơi run, nhưng động tác lại nhẹ nhàng hơn rất nhiều: “Được rồi, xin lỗi hai anh chị, xong túi nước biển này thì hai người gọi tôi”

Giao Hạo lắc đầu ngao ngán, nhìn bóng dáng vội vội vàng vàng của cô y tá trẻ đó, anh buồn bực nói: “Phải dọa thế mới biết sợ”

Kiều Tâm Duy không nhịn được cười: “Ha ha ha ha, buồn cười chết mất, ông xã à, anh đừng hung ác như vậy chứ, cô y tá kia sợ anh kinh khủng luôn”

“Có tật giật mình mới sợ”

Nhiều khi, một câu của Giang Hạo có thể làm người khác cạn lời, tính ra thì cách nói chuyện bây giờ của anh giống hệt lúc đối đầu với mẹ mình. Lâm Thái m mãi mãi không chiến thắng được đứa con Thủ trưởng của bà.

“Không có giường ngủ? Để mẹ tìm giám đốc bệnh viện nói chuyện một chút, tiện thể mua cho hai đứa ít đồ ăn luôn”

“Nói gì mà nói chứ, giờ mà có chỗ ngồi là tốt rồi, mẹ đừng có sinh thêm chuyện. Lỡ đâu bị lây bệnh, mẹ lại trách Kiểu Tâm Duy

“Ai dô, ngồi ở đó rất lạnh, khéo bệnh mãi không dứt thì làm sao sinh cháu trai cho mẹ được?”

“Được rồi được rồi, về nhà nói sau, sao mẹ nói nhiều thế chứ?!”

Sau khi nói hai câu, anh cúp điện thoại.

Kiều Tâm Duy: “Anh đuổi mẹ như vậy đấy hả?”

“Không phải đâu, nếu mẹ tới đây, chắc chắn sẽ bắt em chuyển chỗ khác. Thời gian đi tới đi lui đó đủ cho em truyền hết mấy túi nước biển rồi”

Cô bật ngón cái cho anh, phải công nhận một điều, hiệu suất làm việc và phong cách xử lí của anh luôn luôn thuộc top đầu.

“Em ngoan ngoãn ngồi đây truyền nước biển nhé, anh ra ngoài mua ít đồ ăn để lấp bụng”

“Vậy anh mặc áo khoác vào đi”

Giang Hạo ngắn cô lại, kéo áo khoác đắp kín người cô: “Anh không lạnh, em đắp đi, anh sẽ về nhanh thôi.”

Nhìn theo bóng lưng của anh, Kiều Tâm Duy rất cảm động, một khi người đàn ông nghiêm túc lạnh lùng trở nên dịu dàng thì có thể khiến người ta ấm lòng xiết bao.

Vì quá mệt mỏi nên mới ngồi một lát thôi, cô đã thiếp đi một giấc. Trong lúc mơ màng, cô nghe thấy tiếng ai đó đang gọi tên mình, giọng rất quen, hình như là của Kỷ Tiểu Hải.

“Tâm Duy Kỷ Tiểu Hải vỗ vỗ vai cô: “Bị bệnh á?”

Đây chắc chắn không phải là mơ, Kiều Tâm Duy mở mắt ra, quả nhiên, người đang đứng trước mặt có chính là Kỷ Tiểu Hải. Cô ngồi thẳng dậy, tỉnh táo nói: “À, là anh à?”

Kỷ Tiểu Hải nhìn xuống, ánh mắt rất dịu dàng, anh ta lo lắng nói: “Mùa đông năm nào em cũng bị bệnh cả, gần ba mươi rồi, sao cứ bất cẩn thế?”

Nghe câu đó, lòng cổ hơi chạnh lại, nhưng chỉ một chút mà thôi. Quan hệ thân mật bảy năm chỉ đổi lấy một câu thăm hỏi ân cận như thế này, khiến cô thổn thức khôn nguôi.

Cô cười nhạt: “Không sao cả, truyền nước xong thì có thể về nhà ăn cơm sum họp gia đình. Thế còn anh, anh ở đây làm gì?”

“Dung Tuyền...”

“Kiều Tâm Duy!” Kỷ Tiểu Hải còn chưa dứt lời, Tôn Dung Tuyền đã gào lên từ một góc gần đó: “Kiều Tâm Duy, Kỷ Tiểu Hải, đúng là hai người có chuyện mờ ám với nhau”

Kiều Tâm Duy nhìn về phía giọng nói, quả thật là người quen, thì ra họ chưa ly hôn.

Giọng của Tôn Dung Tuyên khàn khàn, nghe giọng là biết cô ta cũng đang bị bệnh, tay cũng đang đeo một sợi dây truyền nước. Trong căn phòng truyền dịch yên tĩnh, giọng nói của cô ta hấp dẫn sự chú ý của mọi người, thậm chí còn có tiếng khóc nức nở của trẻ con.

Kỷ Tiểu Hải đau khổ nhắm mắt lại. Lần nào cũng cáu kỉnh ghen tuông như thế, anh ta thật sự rất muốn bỏ đi luôn, nhưng bây giờ thì không được, Kiều Tâm Duy còn đang ở đây.

Tôn Dung Tuyển nhìn Kỷ Tiểu Hải, lên án: “Tôi gọi cho anh tám trăm cuộc, anh cũng không nhận, cứ tưởng anh đang bận chuyện gì, thì ra là đến gặp người yêu cũ. Hai người biết chọn địa điểm thật, đây là bệnh viện đấy”

Kỷ Tiểu Hải thời dài thườn thượt, anh có thể đoán được suy nghĩ bây giờ của cô ta: “Cô cũng biết đây là bệnh viện à, tôi định tới thăm cố”

“Tôi không tin những lời dối trá đó của anh!” Tôn Dung Tuyến hành động như một kẻ điên. Cô ta rút kim tiêm trên tay mình ra, chạy chầm chậm đến bên họ, vừa chạy vừa nói: “Đừng tưởng tôi không biết, anh vẫn không quên được cô ta. Anh cảm thấy áy náy với cô ta, nên lúc nào cũng nhớ nhung cổ ta... Sao thế, anh hối hận chứ gì, hối hận vì không cưới cô ta mà cưới tôi hả?”

Kiều Tâm Duy cảm thấy tốt nhất là mình nên im lặng. Trước đó ở cửa hàng, cô đã thấy cảnh Tôn Dung Tuyên nổi điên rồi, cô không muốn bị dây vào chuyện xấu này trước mặt mọi người. Vậy nên, cô đứng dậy định cầm bịch nước biển đi chỗ khác. Cô thà đứng ngoài hành lang còn hơn là ở cạnh cặp vợ chồng này.

“Đứng lại!” Tôn Dung Tuyển chặn đường của cô: “Sao nào, giật mình chột dạ à? Kiều Tâm Duy, có đúng là không biết xấu hổ, biết đây là chồng cô tôi mà còn dan díu với anh ấy, cô có ý đồ gì hả? Muốn cướp anh ấy về phải không?”

Kỷ Tiểu Hải không thể đứng nhìn được, đây là mâu thuẫn giữa vợ chồng anh ta, anh ta không muốn dính dáng đến Kiều Tâm Duy, coi như đó là tôn nghiêm cuối cùng của anh ta. Anh ta cố gắng kéo Tôn Duy Tuyển lại, không cho cô ta đến gần Kiều Tâm Duy: “Xin cô đấy, đừng có gây chuyện nữa!”

“Anh che chở cổ ta như thế à, anh yêu cô ta đến vậy hả?” Tôn Dung Tuyên cười ha hả, bệnh hoạn nói với những người xung quanh: “Mọi người đến phân xử cho tôi đi, tôi ở đây truyền nước biển đã một tuần rồi, chồng tôi không hề quan tâm, mặc kệ tôi. Hôm nay cô ta ở đây thì chồng tôi cũng đến theo, may mà bị tối bắt gặp. Đây chính là bằng chứng đấy, chẳng biết nếu không bị tôi bắt tại trận thì bọn họ sẽ làm chuyện gì sau lưng tôi nữa đây!”

Dù là người chịu đựng tốt đến mấy, nếu gặp phải với một tình huống kỳ cục như vậy thì cũng không chịu được. Kiều Tâm Duy không thể tin chuyện gì đang xảy ra nữa, Tôn Dung Tuyên bị điên thật rồi à?

“Xin lỗi Tâm Duy, cô ấy điên rồi.” Kỷ Tiểu Hải chân thành xin lỗi, anh không ngờ chỉ tình cờ gặp nhau thôi mà lại dẫn đến tình huống trớ trêu như vậy.

“Kiểu Tâm Duy, cô mau thừa nhận đi. Tôi không tin cổ có thể thoải mái quên được anh ấy. Trước đây là tôi làm sai, tôi đã quỳ xuống trước mặt đồng nghiệp để xin lỗi cô rồi, nhưng chuyện xảy ra hôm nay thì cô lại càng không đúng. Anh ấy là chồng tôi, cô phá hoại gia đình của tôi, tội của cố đáng chết vạn lần, cổ có quỳ xuống một trăm một ngàn lần cũng không đủ”

Giọng nói của Tôn Dung Tuyền vốn dĩ đã khàn khàn. Do đó, tiếng gào của cô ta như mắc kẹt trong cuống họng.

Trong phòng truyền dịch chỉ toàn là bệnh nhân, họ chỉ đứng xem trò vui thôi, ai rỗi đầu mà đi cản. Mấy y tá trong ca trực chỉ là phụ nữ yếu đuối nên cũng không dám đi cản, còn Kỷ Tiểu Hải thì ngăn không được, chỉ có thể mặc kệ cho cô ta nổi điên.

Kiều Tâm Duy không muốn bình luận gì về chuyện này, bây giờ, cô chỉ thấy Tôn Dung Tuyền thông minh và sáng sủa của thời đại học đã biến mất, vừa đáng buồn lại vừa đáng thương. Cô có lòng nhưng không đủ sức, đành yếu ớt giải thích: “Tôi không phải cô, tôi không làm mấy chuyện thiếu đạo đức như vậy, khụ khụ, khụ khụ khụ khụ...” Mới gồng cổ lên thôi mà cô đã ho liên tục, bệnh của cô cũng không nhẹ.

Tôn Dung Tuyên không từ bỏ, cô ta nhào đến nắm lấy đồ của cô: “Ai muốn phá hoại gia đình của tôi, tôi sẽ liều mạng với đứa đó! Kẻ thứ ba không biết xấu hổ, dám quyến rũ chồng bà, dám quyến rũ chồng bà này!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.