Quân Hôn Chớp Nhoáng

Chương 107: Sao cậu có thể dùng cái chết để thử thách chúng tôi?



Lúc này của nhà mở ra, Cảnh Thượng cầm túi đi vào, bầu không khí ngừng lại, Cảnh Trí Thành nhếch môi không biết nói gì. Đứa con trai này của ông biết vợ chồng con gái đến thì đi ra ngoài từ sớm, nói trưa không ăn, đừng đợi, nhưng giờ mới mười một giờ đã mò về rồi.

Hạng Linh đứng trong bếp lo lắng: “Ai ôi, sao thằng nhóc này lại đột nhiên về vậy? Con đừng vội, mẹ không cho nó làm bậy đâu.”

“Mẹ, con thấy người lo là mẹ đó”

Giang Hạo đứng lên, anh chủ động hỏi thăm theo lễ phép: “Cảnh Thượng, năm mới vui vẻ, cậu về đúng lúc lắm, mau vào ăn cơm đi.”

Cảnh Thượng trầm giọng hỏi: “Cậu không gọi tôi là anh giống Tâm Duy à?”

Giang Hạo nghẹn lời, theo lý thì phải gọi thế, nhưng anh lại lớn hơn Cảnh Thượng bốn tuổi, không thể gọi được. Không khí vốn ngột ngạt lại trở nên căng thẳng hơn.

Đúng lúc này, Cảnh Thượng bật cười: “Thôi đi, cậu gọi là anh thì tôi cũng thấy ngại, gọi tên thoải mái hơn... Tôi mua chút hoa quả, đầu năm ít tiệm mở quá, đi mãi mới mua được”

Nói xong, anh đi vào bếp lấy khay đựng trái cây, rửa từng quả một: “Mọi người đừng lo nữa, nên làm gì thì làm đi, Tâm Duy, bể ra ngoài”

Lúc này Kiều Tâm Duy mới hồi hồn: “À, được... Anh, anh không sao chứ?”

“Anh có thể thế nào à? Ra ngoài đi, để anh làm cho, hôm nay về lại mặt, sao bắt em làm việc được, ra ngoài uống nước ăn hoa quả đi”

Kiểu Tâm Duy bị Cảnh Thượng đuổi ra khỏi nhà bếp.

Giang Hạo không ngu, đương nhiên nhìn ra được vài điều, anh vốn cảm thấy thứ tình cảm Cảnh Thượng dành cho Kiều Tâm Duy không phải là tình anh em, bây giờ mới xác nhận lại thôi. Cùng là đàn ông, anh hiểu Cảnh Thượng, cũng hiểu suy nghĩ của hai người lớn trong nhà, hèn gì Kiểu Tâm Duy còn trẻ mà đã vội lập gia đình, sợ không phải vì Kỷ Tiểu Hải, mà nguyên nhân phần đa là ở Cảnh Thượng này.

Đương nhiên, anh sẽ không nói toạc ra, thầm biết là được.

Ăn bữa cơm trong vui vẻ xong, ngồi một lát rồi về, mùng một đầu năm, lại còn mới cưới, họ phải đi thăm rất nhiều người thân.

Cảnh Thượng chủ động tiền họ xuống nhà, anh nhìn Kiều Tâm Duy nói: “Em lên xe trước đi, anh có vài lời phải nói với Giang Hạo”

“Có gì em không thể nghe à?”

“Chuyện giữa đàn ông với nhau, phụ nữ không tiện nghe”

“Nhưng mà...”

Giang Hạo vỗ vai cô, nói: “Em lên xe trước đi”

“Vậy, em đi nha.”

Trời sẩm tối, thỉnh thoảng còn có vài cơn gió lạnh thổi tới, hai người đàn ông đứng đối mặt nhau: “Có gì không tiện nói trước mặt mọi người thì giờ nói đi” Giang Hạo có thể đoán được anh muốn nói gì.

Cảnh Thượng liếc mắt nhìn về xe, xác định Kiểu Tâm Duy lên xe rồi mới nói: “Tôi đến để nói xin lỗi vì sự khó chịu lần trước, tôi hi vọng anh có thể chăm sóc cho em gái tôi thật tốt, con bé khổ lắm rồi, hi vọng anh quý trọng nó”

Giang Hạo nhếch môi cười, gật gù đảm bảo: “Đương nhiên”

“Ba tôi bảo tôi phải cư xử tốt với anh một chút, đắc tội với anh thì cả nhà tôi gặp xui rồi, nhưng nếu anh làm con bé bị tổn thương thì mặc kệ anh chức cao cỡ nào, quyển thế sau lưng lớn cỡ mấy, tôi sẽ không để anh dễ chịu đầu”

Giang Hạo cười nhạt, dưới cái nhìn của anh, Cảnh Thượng chỉ là một thằng nhóc ấu trĩ mà thôi: “Vậy để thời gian chứng minh thôi”

“Được, vậy anh đi đi, rảnh thì tới chơi nhiều hơn, chúng tôi luôn hoan nghênh”

“Được.”

Cuộc đối thoại kết thúc vội vàng, Giang Hạo vừa lên xe đã bị Kiều Tâm Duy hỏi tới tấp, nhưng Giang Hạo lại không muốn nói: “Chuyện của đàn ông với nhau, phụ nữ không tiện nghe”

Năm mới này không vui vẻ gì với Nguyễn Tấn cả, vừa để phòng Chu Tiểu Y, vừa phải suy nghĩ về việc có nên nói cho Giang Hạo tin chuyện Tiểu Thiên Ái chưa chết trở về không.

Mặc kệ tình yêu giữa Giang Hạo và Tiêu Thiên Ái năm đó sâu sắc cỡ nào, bây giờ cũng thay đổi cả rồi, Giang Hạo đã kết hôn, nói gì cũng muộn màng. Huống chi, anh lại rất bận lòng về người vô tội giữa họ là Kiều Tâm Duy.

Anh khó xử cầm vé nhạc hội, bây giờ Tiêu Thiên Ái là người nổi tiếng, cô trở về, Giang Hạo sẽ biết thôi.

Trong lúc do dự, đột nhiên chuông di động vang lên, là một dãy số lạ, anh bắt máy, đối phương mới “Alo” một tiếng thì anh đã biết là ai.

“Mấy năm nay không đổi số à?”

“Hừm, đầu dễ đổi số vậy, có rất nhiều mối làm ăn cũ”

“Bấy giờ rảnh không? Ra ngoài hẹn nhau một bữa?”

“Có, vừa hay tôi cũng có chuyện muốn tâm sự với cậu”

“Thế thì tới khách sạn đi, tôi đợi ở tầng cao nhất”

Lúc đầu, Nguyễn Tấn cho rằng tầng cao nhất của khách sạn là tiệm cafe hoặc quán bar, sau khi đến mới phát hiện tầng cao nhất của khách sạn năm sao xa hoa này là phòng làm việc riêng của Tiểu Thiên Ái. Có vẻ mấy năm nay cô gái này rất thành công.

Tầng cao nhất chia thành hai phần, một là khu sinh hoạt, là nơi nghỉ ngơi của Tiểu Thiên Ái và nhân viên. Một phần khác là khu làm việc, phòng lớn nhất được tạo thành hội trường nhạc hội thu nhỏ, có thể chứa được trăm người.

Ba năm sau này, ngày mười bảy mỗi tháng, Tiểu Thiên Ái sẽ mở nhạc hội cá nhân của mình ở đây. Tin tức này vừa được thông báo, vé vào cửa rất khó tìm, người ta đã hẹn trước cả nửa năm trời.

Ngoài ra, cô còn có nhiều lời mời từ khắp nơi trên thế giới.

Nguyễn Tân đi tới khu nghỉ ngơi của Tiểu Thiên Ái theo sự hướng dẫn của tiếp tân, đây là một tầng yên tĩnh trên không, nếu không khí tốt thì còn thấy được toàn bộ phong cảnh ở thủ đô.

“Mời anh Nguyễn vào”

“Được” Nguyễn Tân đi vào theo sự hướng dẫn của tiếp tân, trên vách tường đường nối là áp phích Tiểu Thiên Ái đang diễn tấu, cô trong hình rất cao quý và tao nhã, bên dưới còn viết địa điểm, là viện âm nhạc Sydney. Anh thầm nghĩ, không ngờ trong đám bạn, Tiểu Thiên Ái mới là người đẳng cấp nhất.

Đi vào trong, Nguyễn Tấn nghe thấy âm thanh trong trẻo, anh nhìn khắp nơi, ở đây là một lồng pha lê trong vườn hoa nhỏ, hai sân khấu trước sau làm mất đi không khí công việc nặng nề, trông rất dễ chịu.

“Tân, cậu đến rồi à?” Tiếu Thiên Ái ngồi trên xe đẩy đi ra từ cửa khác, một tay ôm khay, một tay đặt ở tay cầm. Trên tay cầm có một nhóm bàn phím, chỉ cần cố ấn phím là có thể di chuyển xe lăn.

“Mau nếm thử cafe tôi mới pha đi, cố ý pha sáng nay đấy”

Nguyễn Tấn đi tới cầm khay, khen ngợi: “Hừm, mùi thơm lắm.” Anh nhìn xe lăn của cô: “Khá đấy, có độ cao cấp như vậy thì có thể đi khắp nơi rồi”

Tiêu Thiên Ái cười hưng phấn: “Đi trên đường bình thường thì rất tốt, lên bậc thang thì hơi mệt rồi”

Nguyễn Tấn đặt cafe xuống, vỗ nhẹ lên đầu gối của cô, đùa giỡn: “Cảm nhận được tối đang đánh cậu chứ?”

Chỉ có người thân quen mới nói chuyện về chân của cô mà không lo lắng: “Tôi thấy cậu đánh tối mà”

Hai người ngồi ở trung tâm hoa viên, chậu hoa bách hợp này rất đặc biệt, không khí ngập mùi hoa nhàn nhạt. Nguyễn Tấn uống một ngụm cafe, sau đó giơ ngón tay trái: “Ngon hơn Starbucks rồi, không tệ... Bây giờ cậu sống tốt đấy, nếu không phải cậu hẹn tôi thì sợ khó mà gặp được.”

Tiêu Thiên Ái lắc đầu cười: “Đây đều do nhà tài trợ cung cấp, tôi chỉ là người biểu diễn mà họ mời đến thối, kết thúc ba năm ký hợp đồng thì chủ chỗ này cũng sẽ đổi thôi”

“À, ra vậy” Nguyễn Tấn kéo để tải về: “Gặp A Hạo chưa?”

Bầu không khí trở nên nặng nề.

“Tìm rồi nhưng không gặp được”

Nguyễn Tấn ngạc nhiên: “Sao thế được? Cậu ta không dọn nhà cũng không đổi số mà”

“Tôi gọi nhưng vợ anh ấy nhận, tôi không biết nói gì nên đành cúp máy”

“Nếu cậu không dùng cái chết để đùa thì A Hạo sẽ không kết hôn, sẽ đợi cậu về” Nói cho cùng, Nguyễn Tấn vẫn rất giận: “Bốn người chúng ta chơi với nhau từ bé đến lớn, sao cậu có thể dùng cái chết để thử thách chúng tôi? Nhất là A Hạo, đó là đùa giỡn với tình cảm người ta đó”

Tiểu Thiên Ái rất bình tĩnh, cô ung dung uống một ngụm cafe, quay sang nhìn bách hợp khắp nơi: “Nên tôi mới không tìm anh ấy, anh ấy đã có cuộc sống mới, tôi sẽ không đi quấy rầy”

“Với tính cách của A Hạo, nếu biết cậu còn sống thì sẽ an tâm sống cuộc sống mới à? Ôi, cậu ấy sẽ biết thôi” Trên đường tới khách sạn, đã có rất nhiều áp phích tuyên truyền nhạc hội của Tiểu Thiên Ái, chỉ cần là người có mắt thì sẽ nhìn thấy thôi.

Nguyễn Tấn tức giận nói: “Đến lúc đó không phải cậu nói không quấy rầy thì sẽ không quấy rầy, chuyện A Hạo muốn làm thì không ai cản được, nhưng vợ cậu ấy vô tội nhất, cô ấy không biết gì cả, tôi hối hận...” Anh muốn nói lại thôi, anh hối hận vì mình không thể tỏ tình sớm hơn, cũng hối hận vì đã từ chối lúc Vân Thanh tác hợp hai người.

“Cậu hối hận cái gì?”

“Không có gì, tôi nghĩ cậu nên chuẩn bị tâm lý về việc bị A Hạo tìm thấy.”

Cô cười yếu đuối, nhìn ra ngoài cửa sổ nói: “Đi bước nào tính bước đó.”

“Tại sao lại và tự sát? Tại sao lại và làm cho chúng tôi tưởng cậu đã chết?” Đây là điều Nguyễn Tấn không chịu được.

Lúc này mắt Tiểu Thiên Ái ươn ướt, nếu không phải tuyệt vọng quá mức thì ai lại muốn dùng cái chết để trốn tránh người mình yêu chứ. Nỗi khổ trên đất khách năm năm qua, ai có thể hiểu đây? Cô chạm vào hai chân mình: “Sao A Hạo có thể lấy cổ VỢ quà hai chân chứ, chú dì không đồng ý, tôi cũng không đồng ý, anh ấy quật cường như vậy thì chỉ khi tôi chết rồi mới chịu bỏ qua.”

Nguyễn Tấn không biết nói gì ngoài thở dài: “Cậu nói A Hạo quật cường nhưng cậu cũng vậy, cậu có biết A Hạo đau lòng thế nào khi thấy di thư của cậu không? Ôi, quên đi, không nói nữa, nói nhiều cũng vô ích, cậu còn sống là tốt rồi.”

Tiêu Thiên Ái bật cười, bây giờ cô ngập tràn sự tao nhã và tự tin, trong năm năm tuyệt vọng này, cô đã thay đổi: “Tìm thời gian hẹn mọi người ra ngoài chơi, gọi Trần Kinh Nghiệp với A Hạo nữa, nếu vợ họ muốn đến thì đến luôn, tôi chỉ có các cậu là bạn ở đất này thôi.”

Nguyễn Tấn gật gù: “Được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.