“Ai đừng đụng, đau, đau ch” Kiều Tâm Duy gào, nghiêng đầu không dám động, hai chân cô còn đang đạp sofa, mông vểnh lên cao, áo sơ mi trên người cuốn lên trên, trông rất quyến rũ.
Giang Hạo không nhịn được cười, nhưng cũng lo lắng cho cổ cô: “Em tự làm bậy tự chịu, nào, nhịn chút, anh bế em lên”
“Oa oa, anh nhẹ chút.” Kiều Tâm Duy cảm thấy mình chơi quá mức rồi, đúng là không nghịch thì không chết.
Giang Hạo ôm eo, đỡ cô lên ghế ngồi, sau đó chỉnh lại người cô. Nhìn gương mặt đau đớn của cô, anh cũng ngừng trêu: “Quay đầu từ từ xem có cử động được không?” Kiều Tâm Duy nhúc nhích theo sự hướng dẫn của anh, đau muốn chết luôn: “Chỉ có thể làm vậy thôi, không thể cử động mạnh hơn, đau quá!”
“Em bị thương ở thịt thôi, ngồi yên đó, anh đi lấy dầu”
Giang Hạo cầm dầu tới, vừa xoa bóp vừa nói: “Nhịn chút đi, mới đầu sẽ hơi đau chút... Thịt đã sưng lên rồi, cứng thật, ôi, em thật là..”
Kiều Tâm Duy nghiêng cổ, miệng lẩm bẩm, đúng là không nên đột nhiên chơi trò này.
“Em đang làm gì thế hả, đầu bị cửa đập à?”.
Quả nhiên không thoát được lời chất vấn của Giang Hạo, cổ dõng dạc nói: “Vì bảo vệ hôn nhân, bảo vệ gia đình, vì sự mới mẻ giữa vợ chồng”
“Cái gì?” Giang Hạo có hơi chột dạ.
“Không có gì, tự anh tìm hiểu đi” Cô than thở, ôi, cô còn chưa làm gì đã chết từ trong trứng mất rồi, sao có thể đấu với nhà violin nổi tiếng tao nhã kia?
Cô hiểu sự khác thường hôm qua của Giang Hạo, nhưng cô càng tin tưởng lời hứa của anh hơn về sự trung trinh với cuộc hôn nhân này. Lần này cô sẽ không bị động như kẻ ngốc nữa, cô sẽ không chắp tay nhường hạnh phúc của mình như lần trước. Là Kỷ Tiểu Hải và Tôn Dung Tuyên đã dạy cho cô, mỗi một người chồng ngoại tình đều là vì có một cô vợ không màng quan tâm đến anh ta.
Cô không muốn làm người vợ kia.
Vì chột dạ nên Giang Hạo không dám hỏi sâu hơn, anh xoa gáy cho cô: “Thấy tốt hơn chưa?”
“Ừ, nhưng vẫn đau lắm, chỉ có thể nghiêng thối... Nhưng khoảng bao lâu đây?”
“Nghiêm trọng thì mười ngày nửa tháng
“A, ôi... oa oa, cần lâu vậy mới đỡ hơn à? Em phải đi làm nữa.”
Giang Hạo bật cười, không dọa cô: “Em không bị nghiêm trọng, ba ngày thôi, anh đi lấy khăn nóng chườm cho em.”
“À, cảm ơn.”
Kiều Tâm Duy ngoan ngoãn ngồi trên ghế xem TV, nghiêng cổ, cô chỉ có thể duy trì tư thế này, không thể cúi không thể ngẩng, rất khó chịu. Giang Hạo ngồi cạnh cô, anh vừa ăn vừa nói: “Lại đây, anh đút cho em, mở miệng ra, a~~~
Kiều Tâm Duy nhìn anh đầy tủi hờn, buồn bã giải thích: “Anh xem em là đứa trẻ ba tuổi à?”
“Đứa trẻ ba tuổi đã có thể tự ăn cơm được rồi, em còn bắt anh đút, mau nào, há miệng, a.”
Cô khóc không ra nước mắt, chỉ có thể há miệng ăn một miếng, vừa nhai vừa nói: “Sau này em sẽ không làm trò ngu như vậy nữa”
Giang Hạo cười cười: “Hừm, ngã một lần thì thông minh hẳn ra, hi vọng em có thể học được bài học từ lần này, thất bại là mẹ thành công đó”
“Anh còn cười em... Anh cười nữa xem... Anh còn cười!!!” Kiều Tâm Duy há mồm khóc, nhưng miệng há to thì động tới vết thương sau gáy, cô đành ngậm miệng, chỉ có thể khóc nhỏ: “Anh đừng cười em nữa, em thảm vậy rồi...”
Giang Hạo nhếch môi, nhưng anh lại nhanh chóng lắc đầu ra hiệu cổ mình rất tốt, sau đó múc một thìa cơm, nói: “Há miệng”
Điện thoại vang lên, là Nguyễn Tân gọi tới: “Alo, Tân, có gì à?”
“A Hạo, tối rảnh không?”
“Có”
“Mang Kiều Tâm Duy ra ngoài chơi một chút, có tin quang trọng muốn báo cho cậu”
Giang Hạo hít sâu một cái, anh đoán được tin quan trọng mà Nguyễn Tấn nói là gì, anh nhìn Kiều Tâm Duy nói: “Cổ cô ấy bị thương, sợ không tiện”
Kiều Tâm Duy: “Tiện, tiện, em rất tiện”
Không để Giang Hạo nói tiếp, Nguyễn Tấn nói: “Vậy quyết định thế đi, sẽ báo địa điểm và thời gian cho cậu, tạm biệt”
“Này, đợi chút, alo alo..” Chết tiệt, cúp máy rồi, Giang Hạo quay lại nhìn Kiều Tâm Duy: “Em muốn đi thật à?”
“Ừ, đi!”
“.” Giang Hạo có hơi lo lắng.
***
Sáu giờ tối, khách sạn Bác Lan, lúc Kiều Tâm Duy xuất hiện ở phòng Quân Tử Lan thì thấy Trần Kính Nghiệp đang cười, Nguyễn Tân mặt lạnh, Vân Thanh lại ngập sự tức giận. Vua hố, người phụ nữ này tới tìm chết à, người yêu cũ xinh đẹp vậy mà cậu lại thế, tính làm gì vậy chứ?
Vân Thanh tức giận đạp chân Trần Kính Nghiệp, chửi thầm: “Cười gì chứ, có gì mà cười. Tâm Duy, tới đây ngồi với mình này”
Vân Thanh giữ hai vị trí ở cạnh mình cho họ, khéo hơn là Tiểu Thiên Ái ngồi đối diện Giang Hạo, ngẩng đầu cúi đầu đều thấy.
Nguyễn Tấn nói: “A Hạo, sao cậu không ngạc nhiên chút nào thế, đã thấy tin từ sớm à?”
Giang Hạo không nói gì, chỉ gật đầu. Anh cảm thấy mình không phải là người sẽ làm ra chuyện khiến cả thế giới phỉ nhổ, tam quan của anh không cho phép anh làm thế, nhưng anh đã làm như vậy rồi.
Tiêu Thiên Ái trang điểm nhẹ, cau mày hay cười đều thong thả, ba mươi tuổi nhưng lại như hai mươi, chăm sóc rất tốt. Cô cười nhạt: “A Hạo, vợ anh rất đẹp, chúc mừng” Xem ra A Hạo vẫn chưa ngả bài.
Giang Hạo sững sờ, không ngờ Tiểu Thiên Ái sẽ nói vậy, cô biết sẽ làm anh khó xử nhưng vẫn cố ý nói thế, điều này khiến anh thấy xa lạ.
“Cảm ơn lời khen của cô, cảm ơn lời chúc phúc của cô” Không đợi Giang Hạo nói gì, Kiều Tâm Duy đã tiếp lời, cô thân mật ôm tay Giang Hạo, cố gắng chỉnh cổ mình: “Chúng tôi sẽ hạnh phúc tới già”
Ánh mắt Tiêu Thiên Ái hiện vẻ kinh ngạc, sau đó gật đầu, hơi lúng túng nói: “Ừ”
Ở đây, trừ Chu Tiểu Y ra thì mọi người đều biết quan hệ cũ của Giang Hạo và Tiểu Thiên Ái hết, trong lúc mọi người im lặng thì Chu Tiểu Y đứng dậy: “Chị Thiên Ái, chị nhớ em chứ?”
“Em gái nhỏ đáng yêu vậy đương nhiên sẽ nhớ rồi”
“Chị còn xinh hơn trên tivi nhiều, bạn bè em thích chị lắm, em cũng thế”
“Cảm ơn.”
“Hì hì, vậy em mời chị một ly, chúc nhạc hội của chị sẽ thuận lợi”
Tiêu Thiên Ái cầm ly rượu, nói xin lỗi: “Ngại quá, bây giờ chị không thể đứng dậy được? Cảm ơn lời chúc của em”
Kiều Tâm Duy nghe câu này thì phát hiện Tiêu Thiên Ái đang ngồi trên xe lăn, cảnh giác của cô hạ xuống vài bậc. Cô nghĩ, dù sao Tiểu Thiên Ái trở nên như vậy là vì cứu Giang Hạo, là ân nhân của nhà bọn họ, không chỉ Giang Hạo mà cả cô cũng phải cảm ơn cô ấy.
Chu Tiểu Y lại ồn ào: “Lẽ nào mọi người không thấy chị Thiên Ái và chị Tâm Duy giống nhau à? Nhất là lúc cười
áy.”
Sắc mặt mọi người trong phòng thay đổi khi nghe thấy câu này, bề ngoài giống hay không là ý kiến riêng từng người, không nói thì không thấy gì, nhưng nói ra thì đột nhiên cảm thấy giống thật.
Vân Thanh tức giận nói: “Chu Tiểu Y, nhiều đồ ăn vậy cũng không chặn được mồm cô hả? Sang góc mà chơi, ở đây không có chỗ cho cô nói”
“Chị..” Chu Tiểu Y tủi thân, kéo tay áo Nguyễn Tấn cầu cứu: “Tân, sao chị ấy lại nói em vậy chứ?”
Nguyễn Tấn trợn mắt, anh không cho cô ta đến, là cô ta tự ý đi theo, anh khó chịu nói: “Cô lo ăn đi.”
“Hừ, quả nhiên em nghe đúng mà”
“Cô nói lại xem?” Nguyễn Tấn nói.
Chu Tiểu Y mím môi không nói nữa, nhưng cô ta thầm hiểu, hôm đó mình không nghe nhầm, Tiêu Thiên Ái này có quan hệ gì đó với Giang Hạo. Cô ta cúi đầu nén nước mắt, tay cầm túi xách, sau đó nói khẽ: “Em vào toilet một chút, mọi người cứ ăn đi”