Quân Hôn Chớp Nhoáng

Chương 114: Anh chưa bao giờ nghĩ tới chuyện ly hôn



Trong phòng cấp cứu của bệnh viện, Kiểu Tâm Duy ngồi trên ghế dựa trong phòng nghỉ ngơ ngác phát ngốc. Trên cổ cô đeo đai bảo vệ, tay cầm thuốc mỡ do bác sĩ kê, mắt dại ra, cứ ngồi như thế chẳng hề động đậy.

Trong phòng khám có bệnh nhân cấp cứu vào vào ra ra, bên cạnh có người nhà bệnh nhân đi đi lại lại, hết thảy đều diễn ra bên cạnh nhưng cô đều nhìn mà như không thấy.

Đêm đã khuya, y tá trực ban có lòng tốt đi đến hỏi: “Cô ơi, có cần giúp gì không?”

Kiều Tâm Duy ngơ ngác ngẩng đầu.

“Cô à, cô đã ngồi đây rất lâu rồi, khám bệnh xong sao không về nhà nghỉ ngơi cho khỏe?”

“Mấy giờ rồi?” Im lặng rất lâu mà đột nhiên nói chuyện nên giọng nói có hơi khàn khàn,

Y tá chỉ lên đồng hồ treo trên tường: “Một giờ rưỡi rồi.”

“Ồ..” Cô nhíu mày: “Buổi tối không thể ở lại đây à?”

Y tá kiên nhẫn khuyên nhủ: “Cô ơi, ở đây là phòng cấp cứu, không phải chỗ có thể qua đêm, nửa đêm lạnh lắm, cô ngồi ở đây sẽ cảm đấy”

Kiều Tâm Duy biết y tá có lòng tốt, cô gật đầu, cầm đồ lên nói: “Ừ, tôi đi đây”

Rời khỏi bệnh viện, bên ngoài lạnh lẽo hơn rất nhiều, gió lạnh luồn qua quần áo thấm vào người, cóng đến phát run. Cô muốn khóc, trên mặt còn lưu lại vệt nước mắt, gió lạnh thổi tới, mặt cô đau như bị dao cứa vào.

Đến lúc này, ngay cả khóc cô cũng không khóc nổi.

Ngay lúc cô đang mờ mịt không biết làm sao, bên tai bỗng nhiên truyền đến một tiếng còi ô tô, cô nhìn lại, thấy xe của Nguyễn Tấn đang dùng cách cổng bệnh viện không xa. Đáy mắt cô hiện lên một tia thất vọng, rốt cuộc cũng không phải là Giang Hạo, nói không chừng người ta đang mở sâm panh chúc mừng với bạn gái cũ kìa.

Cùng với tiếng còi, đèn xe cũng sáng lên, xe chầm chậm chạy về phía cô.

“Tổng Giám đốc Nguyễn?” Cô khó hiểu nhìn, đã hơn nửa đêm, không thể nào là vừa khéo đi ngang qua được.

Nguyễn Tấn dừng xe bên cạnh cô, ló đầu ra nói: “Lên xe đi, tôi đưa em về”

Kiều Tâm Duy do dự không dám bước lên, đồ ngốc cũng biết Nguyễn Tấn cố ý ở đây chờ cô, nhưng chính là bởi vì cố ý nên cô mới do dự.

Nguyễn Tấn thấy có chần chừ thì nói: “Bây giờ cả làm bạn bè cũng không được à?... Thôi, không làm bạn, vậy thì đồng nghiệp, lên xe, tôi có chuyện muốn nói với em.Thấy cô vẫn còn chần chừ, anh thấy rất bất đắc dĩ: “Không phải em muốn đứng trên đường cả đêm chứ? Mau lên đây đi, em sẽ bị lạnh đến ốm ra đấy”

Dưới yêu cầu liên tiếp của Nguyễn Tấn, rốt cuộc Kiều Tâm Duy cũng lên xe, trong xe mở điều hòa, bị gió ấm phả vào nên cô không nhịn được hắt hơi: “Hắt xì...” Cô ôm đai bảo hộ cổ, nhắm tịt mắt nhịn đau.

Nguyễn Tấn lập tức gạt khe thông gió xuống, còn rút khăn giấy đưa cho cô.

“Cảm ơn...” Cô cũng bất chấp mình nhếch nhác, vừa xì mũi vừa hỏi: “Sao anh biết tôi ở bệnh viện?”

Nguyễn Tấn nhìn phía trước, tay đặt trên vô lăng, chậm rãi lái xe, anh nói: “Tôi vẫn luôn đi theo từ lúc hai người ở khách sạn ra, sợ hai người cãi nhau nên muốn tìm cơ hội giải thích, cũng muốn nói chuyện công bằng với A Hạo, sau lại...” Anh quay sang liếc cô, lại yên lặng nói: “Tôi vẫn luôn đi theo em, sợ em xảy ra chuyện”

Kiều Tâm Duy cười tự giễu: “Sao thế, sợ tôi làm chuyện ngốc nghếch à? Ha ha, tôi là người sẽ làm chuyện ngốc nghếch hả... Bất kể xảy ra chuyện gì, tôi đều sẽ không làm mình bị thương, bất kể, bất cứ chuyện gì” Cổ nhấn mạnh.

Nguyễn Tấn tin những lời này, chuyện Kỷ Tiểu Hải và Tôn Dung Tuyên náo loạn ở văn phòng xôn xao ồn ào lúc trước mà cô vẫn nhịn, dùng sự chăm chỉ của mình để chống lại ánh mắt khác thường của các đồng nghiệp, trông cố yếu đuối, nhưng thật ra nội tâm lại rất kiên cường.

“Kiều Tâm Duy, em biết không, lúc trước ở hội chợ việc làm, chính ánh mắt này của em đã hấp dẫn tôi.” Nguyễn Tân nói liên miên: “Đúng vậy, từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy em, tôi đã thích em từ tận đáy lòng, nhưng thích cũng không nhất định phải chiếm hữu, trước kia tôi chưa từng nghĩ tới việc đào góc tường của Kỷ Tiểu Hải, bây giờ càng không thể đào góc tường của A Hạo, em hiểu ý của tôi chứ?”

Kiều Tâm Duy im lặng không lên tiếng, chỉ gật đầu, cô hiểu, cô rất hiểu, đây không phải Nguyễn Tấn sai, càng không phải là cô sai, không biết vì sao Giang Hạo lại nổi giận ghê gớm như vậy.

“Tôi quý trọng hai người bạn là em và A Hạo, nên lúc bị Chu Tiểu Y lợi dụng chuyện này uy hiếp, tôi chỉ có thể nhịn, tôi không hy vọng bởi vì tôi mà hai vợ chồng em nảy sinh bất kỳ ngăn cách gì. Chuyện hôm nay trở nên như vậy, tôi xin lỗi, tôi sẽ tìm thời gian nói chuyện với A Hạo, hy vọng cậu ấy có thể hiểu. Tôi chắc chắn, chắc chắn sẽ không ôm suy nghĩ bậy bạ gì với em, trước kia không có, bây giờ không có, về sau cũng sẽ không có

“Cũng không phải tất cả đều vì chuyện hôm nay” Kiều Tâm Duy hỏi khẽ: “Tổng Giám đốc Nguyễn, anh biết chuyện trước kia của Giang Hạo và Tiêu Thiên Ái không?”

Nguyễn Tấn thở dài, anh nói nhiều như vậy, hóa ra cô chỉ quan tâm đến cái này, xem ra trong lòng cô, A Hạo thật sự đã chiếm cứ hết thảy rồi. Anh không đành lòng lừa cô, nói đúng sự thật: “Thời gian họ quen nhau chắc chắn không ít hơn mười năm, nếu không phải năm năm trước xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nói không chừng bây giờ con của họ đã có thể mua nước tương rồi. Lần này Tiêu Thiên Ái trở về, bọn tôi đều cảm thấy rất đột ngột, năm đó cô ấy để lại một bức di thư, bọn tôi đều cho rằng cô ấy không còn trên đời nữa. Nhưng hôm nay A Hạo rất bình tĩnh, có lẽ cậu ấy đã phai nhạt, suy cho cùng thời gian năm năm của họ đều là khoảng trống”

“Ha ha, vốn dĩ bình tĩnh là vì hôm qua anh ấy đã gặp cô ta rồi.”

“Cái gì?” Nguyễn Tấn kinh ngạc.

Nói đến đây, Kiều Tâm Duy lại thấy chua xót: “Vốn dĩ bọn tôi đã hẹn đi Tam Á, hôm qua cũng đến sân bay rồi, anh ấy nhìn thấy tin tức của Tiểu Thiên Ái thì thì bỏ tôi lại rồi chạy đi, không nói không rằng. Anh ấy một lòng một dạ muốn gặp cô ta, cả việc nói một câu với tôi cũng không thèm”.

“...” Nguyễn Tấn không biết nói gì để an ủi cô, càng là lúc thế này, càng không thể phê phán anh em của mình.

Kiều Tâm Duy mờ mịt nhìn phía trước, bình tĩnh cực kỳ: “Tôi thấu hiểu được tình cảm giữa họ, hễ có một chút cơ hội, em cũng sẽ tích cực tranh thủ bảo vệ cuộc hôn nhân của mình, nhưng hành động của Giang Hạo khiến lòng tôi lạnh lẽo. Tôi không cần anh ấy áy náy, tôi chỉ muốn anh ấy thẳng thắn với tôi, muốn ly hôn hay thế nào cũng không sao, tôi chỉ cần anh ấy thẳng thắn, chỉ cần anh ấy... đừng lừa tôi”

Nếu đã nói đến hôn nhân, vậy Nguyễn Tấn không nói chuyện nữa, nếu anh cho ý kiến, thế mới gọi là chen chân vào hôn nhân của người khác, anh không muốn làm như vậy. Anh chỉ đơn thuần thích cô gái có vẻ ngoài yếu đuối nhưng nội tâm lại kiên cường này thôi, cố kiên cường đến mức khiến người ta đau lòng.

Buổi tối xe rất ít, đường thông thoáng, lái xe không bao lâu đã về tới nhà, Nguyễn Tấn thấy dáng vẻ khó xử của cô thì nói: “Nếu em không muốn về, thì có thể ở lại trong xe, tôi không sao cả”

Kiều Tâm Duy cảm ơn anh đã thông cảm, quay sang nhìn: “Tổng Giám đốc Nguyễn, cảm ơn anh”

“Không cần”

Kiều Tâm Duy mở cửa xe, bị gió lạnh thấu xương bên ngoài quất vào người, chân cô mới vừa đặt xuống, Nguyễn Tân lại nói: “Kiểu Tâm Duy, tôi vẫn nói câu nói kia, em là một cô gái tốt, trời cao sẽ sắp xếp tốt hơn cho em”

“Cảm ơn... A!” Cô giật mình kêu lên, cánh tay bị một bóng đen tóm mạnh lấy đột ngột, cả người cô bị lôi ra ngoài, cũng may là không làm bị thương đến cổ.

Cô đụng vào ngực của người nọ, hơi thở quen thuộc phả vào mặt, cô biết bóng đen này là ai.

Giang Hạo không chờ giải thích gì mà nổi giận nói: “Lâu như vậy không về, anh cứ tưởng em đi đâu, hóa ra là ở cùng cậu ta. Kiểu Tâm Duy, nhớ rõ thân phận của em, em đã kết hôn rồi, đừng có qua lại lăng nhăng nữa. Còn cậu, lúc cô ấy độc thân thì không coi trọng, cô ấy có chồng rồi cậu lại bắt đầu để ý là sao hả, sự mờ ám giữa các người muốn thăng cấp ư? Cái gì gọi là sắp xếp càng tốt hơn, cô ấy gả cho cậu là sắp xếp tốt hơn hả?”

Từng câu từng chữ của anh đều làm tim cô đau đớn, Kiểu Tâm Duy cố giằng tay ra, mắng ngược lại: “Giang Hạo, anh nói đạo lý chút được không, anh nên nhớ rõ thân phận của mình đi, anh dựa vào cái gì mà bôi nhọ em?!” Cô có mở to hai mắt, viền mắt ngấn lệ, cô không muốn khóc trước mặt anh, cố vốn không hề sai.

Nguyễn Tấn thấy thế thì lập tức xuống xe, anh vội vàng giải thích: “A Hạo, cậu đừng vì thế mà hiểu lầm, cậu bình tĩnh nghe tôi nói một chút đã.”

Anh em hơn ba mươi năm, chơi với nhau từ hồi còn mặc quần thủng đít, họ chưa từng đối đầu, hôm nay lại vì một người phụ nữ mà phá lệ cãi vã, thậm chí đáng kinh ngạc hơn là, kẻ khơi mào lại là Giang Hạo luôn luôn chín chắn bình tĩnh, chỉ đặt công việc lên hàng đầu, coi những chuyện khác đều là mây bay.

Nhìn dáng vẻ của Giang Hạo, nói anh không ghen đến chính anh cũng chẳng tin, chua đến mức nồng nặc cả con đường rồi: “Được, cậu nói đi”

“Tôi đã luôn đi theo hai người từ lúc ở khách sạn, muốn tìm cơ hội nói chuyện rõ ràng với cậu, nửa đường thì thấy Kiểu Tâm Duy xuống xe, tôi chỉ xuất phát từ bạn bè quan tâm nhau nên mới âm thầm đi theo cô ấy, sau đó cô ấy đi từ bệnh viện ra đã hơn một giờ rưỡi rồi, nên tôi mới đưa cô ấy về, không có gì hơn”

“A, quan tâm bạn bè? Tôi thấy cậu là ý của Túy Ông không phải ở rượu kia!” Nói rồi, Giang Hạo đấm một cú lên mặt Nguyễn Tấn.

“Hự...” Nguyễn Tấn ăn trọn một đấm, theo đó đụng vào cửa xe.

Kiều Tâm Duy nóng nảy, cô đeo đai bảo hộ cổ nên không thể kéo Giang Hạo lại, cô chỉ có thể đứng chắn giữa hai người khuyên can: “Này, sao anh lại đánh người hả, có chuyện bình tĩnh nói không được à? Sao anh vô lí thế!”

Cứ như vậy, trong lòng Giang Hạo lại càng hụt hẫng hơn, đừng nói là chua, cả cay đắng cũng trào lên rồi: “Sao, anh đánh cậu ta nên em đau lòng à?”

Thấy chuyện càng tô càng đen, cơn tức trong lòng Kiều Tâm Duy lớn hơn, có hiểu chỉ cần Giang Hạo không tin mình thì cô có nói gì, làm gì cũng thành sai cả. Càng khiến cô phát điện hơn là, rõ ràng anh có lòng ngoại tình, lại còn cắn ngược lại chuyện cổ và người khác mờ ám, loại hành vi này của đàn ông đúng là thấp kém đến mức không chịu được.

“Ly hôn!” Trong đêm tối, trong gió lạnh, cô giận dữ hét: “Tôi thỏa mãn mong muốn của các người đấy, chúng ta ly hôn!”

Giang Hạo sững sờ, ngây ngẩn nhìn bóng dáng cô bỏ đi, nhưng lại không biết làm sao. Anh chưa bao giờ nghĩ tới chuyện ly hôn.

Nguyễn Tân nếm thấy mùi máu tươi, khóe miệng đã chảy máu, anh lau đi rồi nói: “A Hạo, cậu hiểu lầm rồi, đúng, tôi thích Kiều Tâm Duy, nhưng thế thì sao, cô ấy đâu có sai. Hôm nay nếu đổi lại là cậu, cậu sẽ khoanh tay đứng nhìn một mình cô ấy đứng khóc trong gió lạnh ư? Tôi không muốn thế nào cả, tôi chỉ lo cho sự an toàn của cô ấy, tôi chờ ở cổng bệnh viện lâu như vậy cũng không đi vào tìm người, tôi thế là mình chưa bao giờ có suy nghĩ không an phận với vợ của cậu”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.