Trong tiếng nhạc trầm thấp và du dương, cơn buồn ngủ của Kiều Tâm Duy kéo đến vù vù, Giang Hạo thấy cô dựa thế nào cũng không thoải mái, vì thế choàng tay qua, đỡ đầu cô dựa hẳn vào vai mình.
Kiều Tâm Duy thuận người nhích lên, tìm một tư thế thoải mái, tiếp tục ngủ ngon.
Trong mơ màng, cô nỉ non bên tai anh: “Ông xã, đừng lừa em, cũng đừng phản bội em...”
Giang Hạo cảm giác như một học sinh đi thi có suy nghĩ gian lận bị thầy giáo nhìn chằm chằm, có điều may là trước khi vào thi, anh đã ném phao đi rồi. Anh vỗ về đầu cô, thì thầm đáp lại: “Ừ, không đâu, em yên tâm.”
Kiều Tâm Duy mở to mắt, khóe miệng nhếch lên: “Dạ”
Trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt, buổi hòa nhạc thuận lợi hạ màn, Tập đoàn Bác Lan rất xem trong buổi hòa nhạc này, sau khi kết thúc còn bày tiệc rượu chúc mừng long trọng.
Vân Thanh ngáp dài, cô kéo cánh tay Trần Kính Nghiệp làm nũng: “Ông xã, em buồn ngủ quá, chúng ta đi về trước đi.”
Xem ra, người không hiểu loại âm nhạc tao nhã này không chỉ có một mình Kiều Tâm Duy, cô mím môi cười nói: “Ái chà Vân Thanh, cậu còn chưa ngủ no cơ à, nhìn cậu kia, khóe miệng chảy nước miếng còn chưa lau khô, ha ha.”
Vân Thanh nhanh chóng giơ tay chùi khóe miệng: “Cậu dám nói mình không ngủ à? Cái dấu đỏ trên trán kia là thế nào? Mình mới không tin cậu nghe được hết từ đầu tới đuôi”
Hai người nhìn nhau cười, lòng biết rõ ràng.
Tiểu Thiên Ái đang đứng phía sau, trong lúc vô ý nghe được cuộc đối thoại giữa hai cô, người nói vô tình, người nghe cố ý, huống chi đây còn là buổi hòa nhạc của cô.
Tiểu Nam cong lưng khe khẽ oán giận: “Chị Thiên Ái, họ thật quá quắt, chị có lòng tốt mời người ta tới, họ không cảm ơn thì thôi, lại còn nói mát. Họ vốn chẳng hiểu âm nhạc, sau này đừng lãng phí vé vào cửa”
Tiểu Thiên Ái thản nhiên cười, cứ như không có việc gì mà nói: “Đẩy chị qua đó đi... A Hạo, thế nào, có phải rất chán không?”
Giang Hạo ho hai tiếng, kéo Kiều Tâm Duy lại khẽ miết ngón tay cô: “Không đâu, âm nhạc rất xuất sắc, chúc mừng em.”
Lúc này, phía đối diện có một người đàn ông đi tới, tay lão cầm ly rượu, một bàn tay khác đã vươn ra chúc mừng: “Cô Tiêu, chúc mừng cô, quá xuất sắc...” Hắn nhìn thấy Nguyễn Tấn, Giang Hạo, và Kiều Tâm Duy thì giật mình: “Ha ha, hóa ra Thủ trưởng Giang cũng là khách quý của cô Tiêu, hân hạnh hân hạnh”
Giang Hạo còn cho là ai, hóa ra là Thẩm Đại Hải, chú ba của Thẩm Lộ, lão là ông trùm số một số hại của Đô Thành, công ty dưới danh nghĩa của hắn có hai Tập đoàn lớn là Vạn Đạt và Bác Lan, giá trị trên trăm triệu.
Sắc mặt Giang Hạo trầm xuống, lúc trước Kiều Tâm Duy bị bỏ thuốc, chính là do tay Thẩm Đại Hải này làm, món nợ này anh còn chưa tính với hắn.
Nguyễn Tấn cũng nhớ rõ chuyện này, anh còn vô duyên vô cớ bị lợi dụng.
Thẩm Đại Hải cười gật đầu với cô, nói xấu hổ thì cũng xấu hổ, không ngờ người lúc trước con nhóc Thầm Lộ muốn đối phó, bây giờ lại là phu nhân Thủ trưởng, đây cũng không phải là người hắn đắc tội được. Thương nhân ấy mà, cho dù có giá trị cao bao nhiêu, kiểu gì cũng phải nịnh bợ người làm quan. Vì thế lão nói: “Yo, phu nhân Thủ trưởng đúng là trẻ trung xinh đẹp, lần đầu gặp mặt, Thẩm mỗ tôi có tài đức gì mà có thể được cô biết đến tiện danh, quả là vinh hạnh của tôi”
“Hơ...” Kiều Tâm Duy hơi sửng sốt, những người này nói chuyện rõ là kỳ quái, lần trước gặp Thẩm Đại Hải này cũng chỉ mới cuối năm ngoái thôi, không thể nào ông ta không nhớ rõ được, giả vờ mất trí nhớ rõ ràng là trong lòng có quỷ.
Mà lúc này, bị Giang Hạo lẳng lặng bóp bóp tay, có phản ứng lại, vội vàng toét miệng, cười gượng nói: “Ha ha, Tổng Giám đốc Thẩm coi trọng rồi”
Thẩm Đại Hải lại nói: “Thủ trưởng Giang, lần này tôi mời cô Tiêu về là hy vọng thông qua độ nổi tiếng của cố Tiêu để thu hút các nhân vật có tiếng trong mọi tầng lớp xã hội của Đô Thành, sau đó cùng chung tay nỗ lực vì sự nghiệp từ thiện. Anh biết đấy, Đô Thành có rất nhiều người có tiền, công việc từ thiện rất cần những người ấy ủng hộ, tôi hy vọng, Thủ trưởng Giang cũng có thể ủng hộ”
Giang Hạo khịt mũi: “Ừ”
“Vậy cô Tiêu, cô cứ tiếp đãi bạn của cô nhé, tôi qua bên kia.”
“Vâng”
Thẩm Đại Hải nhanh chóng rút lui, quay sang nói chuyện phiếm với mấy ông trùm khác.
Giang Hạo liếc nhìn lão, quay sang Tiêu Thiên Ái: “Tránh xa tay Tổng Giám đốc Thẩm này một chút, lão không phải người tốt”
Tiêu Thiên Ái buồn bực hỏi: “Thế là ý gì? Tổng Giám đốc Thẩm là đối tác của em, nói chính xác, trước mắt ông ta chính là ông chủ lớn của em, bảo em làm sao cách xa ông ta được?”
Nguyễn Tấn: “Thiên Ái, tôi đã từng bị tay họ Thẩm này cho vào trong một lần, cậu hợp tác với lão phải cẩn thận”
Tiêu Thiên Ái vô vị nhún vai: “Tôi cũng chỉ hợp tác với ông ta ba năm, ba năm sau, tôi có sắp xếp khác” Khi nói những lời này, ánh mắt cô cố ý nhìn Giang Hạo.
Giang Hạo nghiêm túc nói: “Tay họ Thẩm đó nói là dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, nhưng nguồn vốn hắn gây dựng sự nghiệp vẫn luôn không rõ lai lịch...” Ở đây có quá nhiều người lui tới, rất nhiều lời anh cũng không tiện tiết lộ: “Tóm lại, hắn có thể có hôm nay khiến người ta phải nghi ngờ, em hợp tác với công ty họ cũng không sao, nhưng đừng quá thân cận với con người này”
Tiêu Thiên Ái cái hiểu cái không gật đầu: “Ừ, em biết rồi.”
Mơ hồ, Kiều Tâm Duy ngửi thấy một mùi nước hoa nhàn nhạt, cẩn thận ngửi, gần giống mùi hoa nhài thoang thoảng, hơn nữa mùi hương này cực kỳ giống mùi của lọ nước hoa trên bàn trang điểm ở nhà, là lọ Giang Hạo tặng cô.
Cô hít sâu một hơi, không còn nghi ngờ gì, mùi nước hoa này tỏa ra trên người Tiểu Thiên Ái.
Cô nhớ rõ đêm đó, lúc Giang Hạo ý loạn tình mẽ có nói một câu –– “Sao không dùng nước hoa anh tặng em?”
Grào grào grào, thì ra là thế, hóa ra đêm đó, Giang Hạo coi cô trở thành bạn gái anh mà yêu thương. Nghĩ đến đây, Kiều Tâm Duy thầm khó chịu, đột nhiên rút lại bàn tay bị Giang Hạo nắm chặt.
Giang Hạo không rõ nguyên nhân, quay lại trừng cô, dùng ánh mắt cảnh cáo: Chỗ công cộng, đừng phá!
Anh lại giữ chặt tay cô, cổ họng của cổ như bị mắc xương cá, nhổ không ra mà nuốt không trôi, mỗi lần nuốt là mỗi lần đau.
***
Lúc tiệc rượu kết thúc đã là mười một giờ đêm, Giang Hạo lái xe, Kiều Tâm Duy ngồi ở ghế phụ ngủ gật gà gật gù, cằm sắp đụng ngực tới nơi.
“Ái!” Bỗng nhiên, cả người cố đổ về trước, trán đập thẳng vào đầu xe: “Đau quá...”
Giang Hạo lắc đầu, đảo vô lăng dừng xe lại ven đường: “Làm sao vậy, làm sao vậy?” Anh xoay đầu cô sang nhìn kĩ: “Chậc chậc chậc, em không thể cẩn thận một chút ư? Cả ngày không bị thương thì cũng dính phải cái bệnh khỉ gì đấy, đã mệt vậy thì ra ghế sau nằm ngủ cho xong”
“Nói vuốt đuôi, bây giờ anh nói thì có ích gì? Kiều Tâm Duy chọc chọc vài chỗ đau: “Có sưng không?” “Cũng không sưng lắm, cổ còn chưa khỏi hẳn, trán lại bị thương” Giang Hạo mở cửa xe: “Chờ chút, anh đi mua mấy thứ.”
“Ừ.” Kiều Tâm Duy nhìn bóng dáng Giang Hạo chạy về phía cửa hàng tiện lợi, cổ yên lặng nói: “Giang Hạo, em không nói không có nghĩa là em không biết, em chỉ không muốn so đo, không muốn cãi nhau mà thôi, anh đừng ỷ vào việc em yêu anh mà làm tổn thương em”
Chỉ chốc lát, Giang Hạo đã nhanh chóng trở về, cầm theo đá lạnh và khăn lông mới mua, anh lấy khăn lông bọc đá lại, áp lên trán cô, đây là cách đơn giản và có ích nhất anh đã học được trong quân doanh.
Anh ôm lấy đầu cô không nói một lời, cứ ấn khăn lông như vậy, thỉnh thoảng lại vén tóc cho cô, săn sóc tỉ mỉ.
Di động bỗng nhiên có tin nhắn đến, anh lấy ra xem, là Tiểu Thiên Ái gửi tới, anh bấm mở ra đọc trước mặt Kiểu Tâm Duy: “A Hạo, cảm ơn quần áo anh tặng, em sẽ giữ kỉ”
Kiểu Tâm Duy nghếch đầu lên hỏi: “Quần áo gì? Bộ hôm nay cô ấy mặc hả?”
“Ừ... Em nằm yên, đắp một lúc mới có hiệu quả?
Kiều Tâm Duy miệng mồm mếu máo, lẩm bẩm: “Cũng chẳng thấy anh tặng em quần áo, hừ”
Giang Hạo nhướng mày cười: “Cả người anh đều là của em, em muốn cái gì còn không phải chỉ là một câu nói à, không phải đưa thẻ cho em rồi sao, muốn cái gì thì tự mình mua đi.”
Cô nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ xe: “Xí, không có thành ý”
“Ai yo bà cô nhỏ ơi, em đừng ghen tị” Giang Hạo nhéo mặt cô, nắn bóp thành một cục: “Đúng rồi, ngày mai đến bệnh viện tái khám, đừng đi làm nữa.”
“Không được, cổ của em đã tốt lên kha khá rồi, mai là ngày đầu tiên đi làm, sao có thể không đi chứ, anh cứ mơ làm em từ chức đi, em sẽ không đồng ý”
Giang Hạo hơi bực: “Chậc, sao em không nghe lời vậy hả?! Một tháng em có thể kiếm được mấy đồng, chỉ bằng tiền lương còm này của em cũng không đủ nộp phí bất động sản”
“Vậy em cũng phải kiếm, em không muốn ở nhà làm người vô dụng, không muốn thoát ly khỏi xã hội, cơ sở kinh tế quyết định địa vị gia đình, tuy rằng em không so được với anh, nhưng cũng không thể quá thấp được”
Giang Hạo liếc mắt xem thường: “Sao gần đây em nói lắm đạo lý thế, sao em không nói nam chủ ngoại nữ chủ nội đi?”
“Đó là xã hội cũ, anh đừng cổ hủ được không?”
“Anh cổ hủ?” Giang Hạo giận, chất vấn đi chất vấn lại; “Anh cổ hủ? Em nói anh cổ hủ?!”
Kiều Tâm Duy thở dài, sao người đàn ông này không thể đối mặt với hiện thực thể, haiz, cô nói một cách tự mãn: “Anh có phùng mang trợn mắt cũng không thay đổi được sự thật là anh già hơn em chín tuổi đầu”
“...” Đây là điều Giang Hạo kiểu gì cũng không phản bác được, sự thật.
Sáng sớm, Giang Hạo đã đi chạy bộ, Kiều Tâm Duy chậm rãi chỉnh đốn lại mình.
Trong toilet, cổ vừa đánh răng vừa nhìn mình trong gương, qua năm mới lại càng gầy đi, hỏi chính mình có hài lòng với cuộc sống hiện giờ không, cô không trả lời được, hỏi chính mình gả cho Giang Hạo có hối hận không, có cũng không trả lời được.
Cuộc đời, vì không biết nên mới thú vị, sang một năm mới, cô chỉ hy vọng cô bạn gái cũ kia của Giang Hạo đừng gây ra chuyện xấu xa gì, bằng không chắc chắn cô sẽ không chịu để yên. Ở nhà họ Cảnh, đến cùng cũng không phải nhà mình, vì mẹ nên cái gì cô cũng nhịn được, nhưng bây giờ khác rồi, đây là nhà của cô và Giang Hạo, cổ phải giữ gìn cái nhà này, ai muốn phá rối, cô là người đầu tiên không tha cho kẻ đó.
Bên ngoài truyền đến tiếng mở cửa, cô biết Giang Hạo đã chạy bộ về, vì thế, có ló đầu ra nói: “Ông xã, đi làm có thuận đường không, tiện cho em đi ké một chuyến không?”
“Công ty em và đơn vị anh ngược hướng, đi thế nào cũng không tiện đường, nhưng mà mua xe cho em không phải chỉ để chiếm chỗ, sao em không lái?”
Chiếc xe trắng logo bốn vòng tròn kia từ khi vào gara vẫn nằm mãi ở đó không hề nhúc nhích, đây là một phần quà kết hôn mà Giang Hạo tặng cho Kiều Tâm Duy, nhưng giờ đây, nó lại lặng lẽ đậu trong gara.
Kiều Tâm Duy đảo mắt, yếu ớt nói: “Tại em không biết lái xe mà”
“...” Mặt Giang Hạo lại đen thêm: “Thế mà không nói sớm”
“Rõ ràng là anh mua xe trước, anh lại chẳng hỏi em có biết lái hay không, cho nên ấy à, anh vẫn chẳng hiểu em”