Quân Hôn Chớp Nhoáng

Chương 122: Bí mật của tiêu thiên ái



Mặc dù sự kiện bắt cóc chỉ là một vụ gây hoảng loạn nhất thời, nhưng điều này càng làm cho Giang Hạo muốn quyết tâm huấn luyện Kiều Tâm Duy, không thể để cô thảnh thơi thêm nữa.

Cuối tuần, khi Kiều Tâm Duy vẫn đang chơi cờ với Chu công thì bị Giang Hạo kéo dậy. “Giang đại ca, Giang đại gia, trời còn chưa sáng mà, em dậy không nổi.”

“Em dậy sớm như thế mẹ em biết không?”

“A không, xin anh đấy, cho em ngủ thêm mười phút nữa thôi.”

Giang Hạo vẫn đứng ở bên giường như một bức tượng, hai tay anh vòng trước ngực, nghiêm túc nhìn chằm chằm Kiều Tâm Duy: “Trong lúc em cầu xin anh thì đã hết mười phút rồi.”

Cô muốn điên lên mất, Kiều Tâm Duy kéo chăn che đầu, giả chết. Giang Hạo bất đắc dĩ lắc đầu, nghiêm mặt nói: “Nếu như em tiếp tục rúc trong ổ chăn, anh không ngại ngủ thêm hai tiếng nữa với em.”

Nghe thế, Kiều Tâm Duy ngồi bật dậy, nhưng mắt vẫn nhắm chặt, cô nức nở: “Hu hu hu... Tối qua anh giày vò em đến hai giờ mới ngủ, sao không để em ngủ thêm một chút chứ? Hôm nay là cuối tuần đấy...”

“Anh đếm đến ba, hoặc là rời giường, hoặc là ngủ chung. Một, hai...”

“Em dậy!” Kiều Tâm Duy mở đôi mắt mơ màng của mình ra rồi ngáp lớn, mắt ầng ậc nước. Nếu cuối tuần không được ngủ nướng, có nghĩa là từ thứ sáu lại bị nhảy vọt sang thứ hai, đạo lý ở đâu rồi?

Bầu trời phía Đông dần hiện tia sáng, ánh bình minh xán lạn nhuộm đỏ nửa bầu trời. Hôm nay là một ngày hiếm hoi không giăng đầy sương mù, bầu trời đang dần xuất hiện với dáng vẻ thật sự của mình.

Hai người chạy chậm trên đường, gió nhẹ thổi lất phất vào mặt, khiến cả người nhẹ nhàng thoải mái. Trời chuyển sang xuân, những đóa hoa màu vàng nhạt nở rộ mừng nàng xuân ghé đến, những bông hoa tím tụm lại thành một dải màu vàng sáng sủa. Đối với Kiều Tâm Duy, khung cảnh đó là điều duy nhất khiến cô cảm thấy sung sướng. cởi chiếc áo lông nặng nề ra, Giang Hạo chỉ mặc một bộ quần áo rộng rãi bình thường, đó là áo thun màu xám đậm được nhấn nhá bằng khóa kéo giả vàng ánh kim hở cổ, phối với quần trắng dài chất liệu mỏng nhưng thời trang, phô bày hoàn toàn tỉ lệ cơ thể hoàn mĩ của anh.

“Em xem đi, sáng dậy sớm chạy bộ, tốt biết bao nhiêu.”

“Chẳng lẽ anh không biết cái suy nghĩ không khí buổi sáng rất trong lành là một hiểu lầm vô cùng tai hại à? Thật ra không khí buổi sáng chẳng tốt chút nào.” Kiều Tâm Duy đang cổ thuyết phục anh, chạy bộ sáng sớm gì chứ, cô ghét nhất là hoạt động này.

Giang Hạo liếc cô một cái: “Đừng kiếm cớ cho sự lười biếng của mình. Bây giờ thời tiết ấm áp, chạy bộ vài vòng sẽ giúp sức khỏe tốt hơn.”

“Người già mới nghĩ như vậy.”

“Cái gì?”

Kiều Tâm Duy hơi vẫy vẫy tay, cười ngu nói: “Không có gì, ha ha.” Nói gì cũng không thể nói anh ấy già, không thì anh sẽ phát rồ lên mất: “Chúng ta chạy đến đâu?”

“Võ quán.”

“Cái gì? Võ quán xx trên đường xx?” Cô nhảy dựng lên, tỏ vẻ rất rất không tình nguyện, võ quán cách chỗ của họ đến ba con phố cơ đấy.

Nhưng Giang Hạo vẫn bình tĩnh nói: “Em còn biết võ quán xà, khá đấy.” “Hứ, xa như thế sao không lái xe đi? Chạy bộ có mà đến giữa trưa.” “Thay vì tranh cãi, em tiết kiệm sức lực để chạy thì có khi nhanh đến hơn đấy, nhanh lên, đuổi theo anh!” Câu nói của anh bóp chết suy nghĩ của cô từ trong trứng nước.

Giang Hạo tăng tốc chạy lên, thỉnh thoảng quay đầu hô hào nhanh lên nhanh lên. Kiều Tâm Duy thầm phàn nàn: Đi võ quán thì chắc muốn tập đánh quyền rồi? A không, chạy đến đó thì chân muốn gãy rồi, còn đâu sức mà tập đánh quyền chứ, làm bao cát nghe còn được.

Sắc trời dần dần sáng lên, xe cộ trên đường dần dần nhiều hơn. Kiều Tâm Duy chạy đến nỗi thở không ra hơi, người đổ mồ hôi ròng ròng.

“Trời ơi em chạy không nổi nữa.” Cô đỡ cột điện thở hồng hộc: “Chạy không nổi nữa rồi.”

Giang Hạo quay đầu chạy lại, khinh bỉ nói: “Mới mấy bước mà trông em mệt kìa, sức khỏe quá kém.” Trong anh rất thoải mái, hoàn toàn khác biệt với Kiều Tâm Duy đang ướt đẫm mồ hôi đầy đầu. Anh lại tiếp tục châm chọc: “Cả ngày ngồi ở văn phòng, không biết rèn luyện cơ thể một chút à? Mới tập một chút mà đã khó khăn đến thế?” Kiều Tâm Duy không muốn tranh luận với anh, với lại cô cũng không còn sức để cãi lại nữa, thở hổn hển nói: “Anh nói có lý đấy.”

Lúc này, có người gọi họ ở con phố đối diện: “Chị Tâm Duy •” Là Từ Nhật Gia, cô nàng vẫy vẫy tay với họ: “Chị Tâm Duy, anh Giang, không ngờ có thể trùng hợp gặp hai anh chị ở đây, hai người cũng đang chạy bộ đấy à?”

Giang Hạo bình thản gật đầu nói: “Đúng vậy, không chạy không được. Nhìn bộ dạng của cô ấy đi, mới chạy mấy bước đã than mệt.”

Từ Nhật Gia búi kiểu tóc bánh bao, thắt bằng một cái dây cột tóc họa tiết báo vằn, trông vừa nhẹ nhàng vừa thoải mái: “Ha ha, chạy nhiều là quen thôi. Chị Tâm Duy, chúng ta cùng chạy đi, chậm một chút cũng được.” “Ừm.” Kiều Tâm Duy miễn cưỡng đồng ý. Tưởng rằng có thêm một cô gái nhập hội sẽ giảm đi sự nhiệt huyết của Giang Hạo, đồng thời để anh ý thức được rằng thể lực của phái nữ khác biệt so với phái nam. Thế nhưng, Từ Nhật Gia giống như bật chế độ hack, vừa chạy bộ vừa nói chuyện mà không hề thở dốc dù chỉ một lần. Hỏi qua mới biết thì ra cô nàng là dân mê chạy marathon, ngày nào cũng chạy một tiếng, bất kể trời mưa hay trời gió.

***

Tại tầng cao nhất của khách sạn Bác Lan, Tiêu Thiên Ái cũng đang luyện tập trong phòng tập đàn. Trước đây, cô chữa thương bằng tiếng đàn trầm bổng buồn bã của cây đàn violin. Bây giờ, cô lại dùng âm thanh này để liếm láp miệng vết thương đang chảy máu của mình, những lời “vô tâm vô tính” của Giang Hạo khiến vết sẹo của cô rách toạc ra, vết thương cũ tái phát. Trở về lần này, cô không hề hi vọng xa vời rằng Giang Hạo có thể quay lại bên mình ngay lập tức, cho nên khi nghe Giang Hạo nói “Chúng ta chưa bao giờ rời xa”, cô đã hạnh phúc đến phát điên lên. Nhưng không ngờ chỉ vài ngày sau, không phải nghe được tin anh ly hôn, mà là câu nói bây giờ anh phải có một phần trách nhiệm khác, anh nói đó chỉ là lời lúc chưa kịp suy nghĩ mà thôi. Tiếng “tằng” vang lên, tiếng đàn du dương bỗng nhiên im bặt, cô đập mạnh cây đàn mình coi như trân bảo, thậm chí còn quăng mạnh nó xuống sàn gỗ.

Cô cười khẽ, ha ha, A Hạo, anh cũng đã biến thành kẻ bạc tình bạc nghĩa như vậy, anh phá vỡ cả lời hứa của mình. Có phải anh thấy em tàn tật nên tưởng rằng em rất dễ ăn hiếp, xem như một kẻ đã chết phải không? Anh quên là vì ai mà em mới thành ra như thế này, anh xứng với em không?! Em sẽ cho anh biết, em không phải con bé Tiêu Thiên Ái lúc nào cũng khúm núm sợ sệt của năm năm trước nữa.

Tiếng gõ cửa vang lên, cô kìm lại tâm trạng bất mãn của mình, hít sâu một hơi rồi chầm chậm nói: “Vào đi.” Tiểu Nam mở cửa đi vào, nói: “Có một người tự xưng là bà Lâm đến gặp chị, không có hẹn trước, nhưng bà ấy nói chị sẽ gặp, chị Thiên Ái, có gặp hay không?” Khóe miệng Tiêu Thiên Ái nhếch nhẹ lên trên, sao thế này, mẹ của A Hạo tìm đến đây nhanh thật: “Gặp, dẫn bà ấy lên đây đi.”

“Dạ vâng.” Tiểu Nam đi đến đỡ cây đàn violin dậy, sau đó giúp cô bé đàn lên đặt ở chỗ cũ.

Lâm Thái Ấm không thể kìm nén nổi, từ khi biết cô ta trở về, ngày nào bà cũng gặp ác mộng. Bà cảm thấy sẽ có chuyện không hay xảy ra, vậy nên mới giấu chồng và con trai tìm đến đây.

Dọc đường đi, đáy lòng bà thảng thốt, cái cô Tiêu Thiên Ái này đúng là không đơn giản. Bà rất hối hận khi năm đó nghe lời khuyên của Chí Trung, không bóc trần bộ mặt thật của cô ta.

Khu vườn nhỏ trên tầng cao nhất được trồng thêm vài loài hoa mới, nào là thược dược đỏ tha thướt yêu kiều, nào là ngọc lan đẹp đến động lòng người, hương hoa tỏa ra thơm ngát.

“Bác, năm năm rồi, bác chẳng thay đổi gì cả...” Tiêu Thiên Ái mỉm cười chào hỏi bà: “Mau ngồi đi.” Lâm Thái Ấm ung dung đi vào: “Chim sẻ tuy nhỏ, nhưng ngũ tạng đầy đủ, trông chỗ này của cô cũng khá đấy.”

“Bác cứ đùa, cháu đi đứng không tiện, chỉ có thể ngồi đây, nếu không trang trí thêm thì sẽ ngột ngạt mà chết mất.”

Hôm nay Lâm Thái Ấm đến đây không phải để trò chuyện với cô, bà ngồi xuống và đi thẳng vào chủ đề: “Cháu à, năm năm qua bác và ba của A Hạo đều rất nhớ cháu, nghĩ đến việc một mình cháu sống ở nước ngoài liệu có ổn hay không, ăn uống vừa miệng không. Cả hai bác đều rất áy náy, dù sao chỉ có mình cháu sinh sống ở nơi đất khách quê người. Nhưng mà, hai bác cũng không ngờ cháu sẽ quay về, không phải đã nói rồi sao, hai bác giúp cháu giữ bí mật, cháu biến mất khỏi cuộc sống của A Hạo, sao cháu lại nuốt lời?”

Tiêu Thiên Ái chỉ cười mỉm một cái, cũng không có bộc lộ một biểu cảm thừa thãi nào: “Bởi vì cháu nhớ nhà.” Chỉ năm chữ để đáp lại những lời nói dài dòng của Lâm Thái m.

Lâm Thái Ấm cười lạnh lắc đầu: “Bác thấy cháu không nghĩ đơn giản thế đâu, cháu nhớ nhà mà trở về, nhưng là để tìm A Hạo đúng không?” Nụ cười của Tiêu Thiên Ái trở nên gượng gạo, ánh mắt cô lạnh lùng nhìn sang chỗ khác.

“Cháu à, bác mặc kệ mục đích về của cháu là gì, chuyện trước đây bác và bác Giang sẽ không nhắc đến. Nhưng mà, bây giờ A Hạo kết hôn rồi, tình cảm vợ chồng hai đứa nó rất tốt, bác khuyên cháu đừng nhắm đến A Hạo nữa, cháu không phá chúng nó được đâu.” “Bác hiểu lầm rồi, cháu gặp A Hạo chẳng qua là ôn lại chuyện cũ giữa hai người bạn mà thôi, lúc đó còn có Nguyễn Tấn và Trần Kinh Nghiệp nữa, cháu không có...”

Nói chưa dứt lời, Lâm Thái Ấm đã hung dữ vỗ bàn đá: “Đừng có nói chuyện bằng cái giọng điệu lạnh lùng đó, cái mặt của cô rõ ràng tính toán nham hiểm còn giả bộ vô tội. Tôi gặp những loại như cô còn nhiều hơn cả người đi ngoài đường kìa, chỉ có thằng nhóc A Hạo ngốc đó mới bị cô lừa thôi.”

Khi Lâm Thái Ấm đập tay xuống bàn, bà quên mất trên cổ tay bà đang đeo một chiếc vòng ngọc, sau cú vỗ này, vòng ngọc dữ nhiều lành ít. Bà chỉ mới hất tay, hai tiếng “tách” vang lên, vòng ngọc vỡ thành hai nửa, vinh quang hi sinh khỏi cõi đời.

Tiêu Thiên Ái vội vàng nói: “Ôi trời, bác gái, sao bác lại bất cẩn thế, tay có bị thương không?” Lâm Thái Ấm rút tay lại, dù lòng đau như cắt nhưng vẫn giữ vững dáng vẻ thờ ơ nhìn cô: “Không có gì đáng ngại, một cái vòng tay mà thôi, tôi đeo còn sợ vướng. Còn cô, đừng đổi chủ đề.” Tiêu Thiên Ái lạnh nhạt cười: “Tiếc cho vòng ngọc tốt như vậy.” Nếu là trước đây, cô sẽ run sợ và phẫn nộ bởi những câu nói vờ vịt này, nhưng bây giờ, cảnh tượng này chẳng mấy quan trọng nữa: “Bác gái, hôm nay bác đến gặp cháu để nói những điều này là vì lo lắng cháu chen giữa vào hai vợ chồng bọn họ, hay sợ A Hạo không quên được mà quay lại với cháu vậy?”

“...” Lâm Thái Ấm nghẹn lời, bà hơi chột dạ. “Nếu bác đã lo lắng như thế, chắc chắn là có nguyên do cả. Cháu có thể hiểu nguyên do là vì...” Tiếu Thiên Ái cố ý nhìn bà, từ tốn nói: “A Hạo vẫn còn yêu cháu không?” Cô cười: “Từ nhỏ A Hạo đã yêu cháu, đến bây giờ vẫn yêu cháu, dù anh ấy kết hôn cũng yêu cháu. Vậy nên bác gái à, bác không cần ép cháu gây bất lợi cho cuộc hôn nhân của anh ấy, cũng đừng toan tính gây tổn thương cho cháu.” “Cô...” Tay Lâm Thái Ấm chỉ về phía cô hơi run lên: “Cô thật thâm hiểm, còn dám uy hiếp tôi, chậc chậc chậc, cô không sợ chúng tôi nói bí mật của cô cho A Hạo biết à?”

“Chỉ cần A Hạo tin tưởng cháu, bác nói cái gì cũng phí công thôi.”

Bầu không khí giữa hai người vẫn luôn cháy hừng hực như vậy, sau năm năm gặp lại, vẫn giương cung bạt kiếm. Khác biệt duy nhất chính là, thanh kiếm của Lâm Thái Ấm đã rỉ sét, mà chiếc nỏ của Tiểu Thiên Ái càng ngày càng cứng cáp hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.