Tò mò hại chết mèo, có thể là mình chỉ muốn chứng thực rằng giữa Chu Tiểu Y và Trần Kính Hiệp không hề có quan hệ gì mà thôi.
Kiều Tấm Duy Quay lại đường cũ, cô chạy chầm chậm đến gần bệnh viện. Xa xa, cô thầy Chu Tiểu Y xuống xe trước cổng bệnh viện, tay cầm bình giữ nhiệt, tay khác ôm một bó hoa bách hợp, có vẻ như là đi thăm bệnh. Kiều Tâm Duy âm thầm đi theo, cô thấy Chu Tiểu Y ôm bó bách hợp trong lòng, tay cầm bình giữ nhiệt, tay kia lấy điện thoại ra gọi. Trông cô ta vẫn ngây thơ động lòng người như trước, tóc dài, mắt to, là mẫu con gái mà đa số đàn ông đều mê mẩn.
Kiều Tâm Duy nảy ra một ý, cô lấy điện thoại nhấn gọi dãy số của Trần Kính Nghiệp. Đường dây bận, đường dây bận! Cô theo sát, lòng càng lúc càng không yên. Trong thang máy có rất nhiều người ra vào, Kiều Tâm Duy nhìn màn hình hiển thị số tầng. Cô không biết Chu Tiểu Y đến tầng mây. Nhưng, cô biết phòng Trần Kinh Nghiệp ở đâu. Đi trên hành lang, đứng trước cửa phòng bệnh của Trần Kinh Nghiệp, cô nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch thình thịch” trong lồng ngực. Cô nghĩ, nếu Chu Tiểu Y thật sự ở bên trong, thì Trần Kinh Nghiệp đúng là rất buồn nôn. Cô chắc chắn sẽ bảo Giang Hạo cắt đứt quan hệ với anh ta, loại người này không xứng làm bạn, càng không xứng có được hạnh phúc. Cô nắm chặt tay tay nắm cửa, hít sâu một hơi đẩy vào.
Trong phòng bệnh trống rỗng. Không có ai ở đây. Cô nặng nề thở ra một hơi, xem ra là cô nghĩ nhiều rồi. Trần Kinh Nghiệp yêu Vân Thanh như vậy thì sao lại có quan hệ với Chu Tiểu Y chứ, huống chi sao Trần Kinh Nghiệp lại không biết Chu Tiểu Y là hạng người nào chứ?
Một y tá đi ngang qua sau lưng cô, Kiều Tâm Duy lập tức hỏi: “Xin hỏi bệnh nhân ở phòng bệnh này đang ở đâu? Tôi là bạn của anh ấy.” Y tá thuận miệng trả lời: “Ui, bệnh nhân này sổ tốt ghê. Bạn bè ai cũng là mỹ nữ cả. Anh ta đi chụp CT, có một cô gái trẻ đi cùng, chắc là sẽ quay lại sớm thôi.” Kiều Tâm Duy ngẩn ngơ, một cô gái trẻ đi cùng, Chu Tiểu Y? Chắc chắn là Chu Tiểu Y rồi! Cô tức giận quay lại, ánh mắt lướt qua bình hoa trên bậu cửa sổ. Vốn dĩ là bình hoa trống trước đó, bây giờ đã được cắm một bó hoa bách hợp. Bên cạnh bình hoa còn đặt một bình giữ nhiệt, giống y hệt cái mà Chu Tiểu Y đã cầm. Một cơn buồn nôn dâng trào trong cổ họng: “Qe, ọe..” Không phải cô làm quá lên, nhưng cô thật sự buồn nôn đến nỗi không chịu được. Trần Kính Nghiệp và Chu Tiểu Y, Trần Kinh Nghiệp và Chu Tiểu Y, hai kẻ có đánh tám gậy cũng không có liên quan gì sao lại đi cùng nhau? Chuyện này, Vẫn Thanh biết không?
Sự ghê tởm trong lòng Kiều Tâm Duy đang quặn lên từng cơn, cô biết rõ cái mùi vị phản bội này. Nhớ tới Vân Thanh đáng thương, cô lại khó thở vô cùng. Quả dối trá, quá ác độc, quá buồn nôn, quá đê tiện! Cô ngồi bệt xuống hành lang, lấy điện thoại bấm gọi cho Giang Hạo, nhưng Giang Hạo đã tắt máy. Cô che miệng đè nén cơn buồn nôn đang trào lên từng đợt, dường như có một con ruồi đang mắc kẹt ở cổ họng, nuốt xuống không được, nhả ra cũng chẳng xong, mùi vị này quả là không thể chịu nổi dù chỉ một giây.
Ngay lúc đó, cửa thang máy mở ra. Chu Tiểu Y và Trần Kinh Nghiệp từ bên trong đira. Hai người đang vừa nói vừa cười. Trông Chu Tiểu Y vừa hoạt bát lại thẹn thùng, còn vẻ mặt âu lo của Trần Kinh Nghiệp đã biến mất không thấy tăm hơi, thậm chí còn lộ ra nụ cười vui vẻ đã lâu không thấy. Tất cả chuyện này đều làm Kiều Tâm Duy cảm thấy vô cùng khó chịu. Trần Kinh Nghiệp và Chu Tiểu Y cũng nhìn thấy Kiều Tâm Duy đang ngồi trên hành lang. Trần Kinh Nghiệp đỏ mặt xấu hổ, anh ta giống như một bệnh nhân mắc bệnh bạch tạng bị bóc trần sự thật, trở thành tội nhân của toàn thể giới. Còn Chu Tiểu Y, trông xinh tươi mơn mởn còn hơn quãng thời gian hồi đầu năm, xem ra cuộc sống không tệ chút nào. Giây phút này có ả ngơ ngác đứng đó, vô cùng kinh ngạc. Nếu đã lỡ chạm mặt, vậy cô cũng nên nói vài câu. Cô chầm chậm đứng dậy, điều chỉnh lại hơi thở của mình, vừa nói vừa đến gần bọn họ: “Trần Kinh Nghiệp, nói là hai người không có quan hệ gì, nói đây chỉ là hiểu lầm thôi đi.”
Trần Kinh Nghiệp im lặng, trong khi đó Chu Tiểu Y thì tỏ vẻ “cô muốn gì?”
Trần Kinh Nghiệp, trước đó tôi còn cảm thấy anh thật đáng thương, lúc anh nhắc đến Vân Thanh, biểu cảm của anh làm tôi xót xa vô cùng. Tôi và Giang Hạo cũng thường xuyên nhắc nhau đến trò chuyện và khuyên bảo anh. Còn anh thì sao, Vân Thanh qua đời chưa đến trăm ngày, khi nào hai người định... đính hôn?” Hỏi câu này, cô cảm thấy buồn nôn, buồn nôn đến nỗi dạ dày muốn cuộn lên.
Chu Tiểu Y nói thầm: “Chuyện này liên quan gì đến cô, đồ nhiều chuyện.” Cô ả cúi đầu, không hề có ý định trả treo lại. Giọng nói thì thào yếu ớt, không để ý thì khó mà nghe rõ cô ta đang nói gì. Trần Kinh Nghiệp không hề biểu lộ cảm xúc gì nói: “Cô đứng qua một bên đi.”
“Làm gì?” Chu Tiểu Y không nghe lời anh ta: “Cô ta là cái thá gì mà quản anh, anh cần gì phải sợ cô ta?
“Cút” Trần Kính Nghiệp nặng nề vỗ thanh vịn của xe lăn, hét lên một câu trầm trầm: “Cút!” Chu Tiểu Y chép miệng, vẻ mặt uất ức “hừ” một tiếng, cô ta trừng Kiều Tâm Duy, tức giận bỏ đi.
Trần Kính Nghiệp điều khiển xe lăn đi tới, Kiều Tâm Duy vội vàng lui về sau, giơ tay lên ngăn cản: “Không không không, Trần Kinh Nghiệp, anh không cần giải thích với tôi. Tôi chẳng hứng thú chút nào với chuyện hư hỏng của anh đâu. Tôi chỉ cảm thấy Vân Thanh không đáng để bị anh đối xử như vậy, anh làm tôi buồn nôn.”
Trần Kính Nghiệp nhắm hai mắt lại, anh ta mở miệng rồi gật nhẹ: “Vâng, tôi có lỗi với Vân Thanh...” Vừa mở miệng, anh ta hơi nghẹn ngào, giọng nói hơi run rẩy: “Tôi và Chu Tiểu Y đã quen nhau từ trước, lúc Tân dẫn cô ta đến gặp mọi người, tôi cũng giật nảy mình.”
Kiều Tâm Duy kinh ngạc chất vấn: “Vậy ra hai người giả vờ không quen?” Hỏi xong, cô cười lạnh: “A, Trần Kính Nghiệp, anh giấu kĩ thật đấy, anh không cần giải thích với tôi. Tôi chỉ muốn biết, Vân Thanh biết chuyện này hay không?”
Trần Kinh Nghiệp lắc đầu, đắng chát nói: “Cô ấy không biết.”
“Tốt, cũng tốt. Ít ra cô ấy không cần đau khổ vì chuyện này. Chậc chậc chậc, hai người đúng là rất buồn nôn.” Kiều Tâm Duy lặp đi lặp lại câu này, càng lúc càng cường điệu hơn. Thực sự không thể chấp nhận được, mặc dù chẳng có quan hệ gì đến cô. Lúc đó, thang máy dừng lại ở tầng này, Kiều Tâm Duy lườm anh ta một cái rồi bước ngay vào trong. Trong khi thang máy đang đóng cửa, cô nhìn thấy Chu Tiểu Y bước ra từ thang máy bên cạnh. A, chuyện quái gì vậy, chết tiệt!
“Alô, ai vậy?”
“Hu hu hu, sao thế này, ăn thuốc nổ hả?” Nghe giọng nói, Kiều Tâm Duy cảm thấy rất quen tai, nhưng số máy rất lạ: “Ai vậy?”
“Mới một năm rưỡi không gặp mà cậu đã không nhận ra giọng của mình rồi à?”
“Arnold?” Kiều Tấm Duy bừng tình. Mặc kệ vài người đang đứng trong thang máy cùng cô, cô sung sướng vung vẩy tay chân: “Cậu là Arnold, Arnold, là cậu là cậu, ha ha ha.”
“Cô nhóc, vẫn ngốc nghếch như thế. Đây là số mới của mình ở thủ đô, gửi tin nhắn cho cậu thì thiểu thành ý quá, nên mình gọi điện báo với cậu một tiếng, nhớ lưu lại đấy.” “Ha ha, cậu về thủ đô bao lâu rồi? Đại Miều có về cùng không?”