Quân Hôn Chớp Nhoáng

Chương 153: Cứu ai?



Máy bay trực thăng vòng quanh trên không trung của hòn đảo biệt lập, Từ Nhật Thăng phải đơn độc chiến đấu, hiện giờ đường sống duy nhất của hắn là tìm mọi cách chạy trốn, chứ không phải nghênh chiến.

Giang Hạo chạy một mạch tới bến tàu, anh vẫy tay với trực thăng trên đỉnh đầu: “Alo, đội trưởng Thẩm, Từ Nhật Thăng chạy ra rồi, đã nhìn thấy hắn chưa?” Đội trưởng Thẩm nhìn xuống dưới xuyên qua cửa sổ tìm kiếm: “Chưa phát hiện, tóm lại hôm nay chắc chắn hẳn sẽ không thoát được đầu, tàu chiến ở phía sau sắp đến rồi.” Giang Hạo gật đầu: “Được, các anh bay đến sau núi lục soát, tôi tìm ở gần đây.” “Được.” Ba chiếc máy bay trực thăng phân chia phạm vi tìm kiếm, phong tỏa toàn bộ hòn đảo biệt lập trong phạm vi khống chế, bắt được Từ Nhật Thăng chỉ còn là vấn đề thời gian. Giang Hạo quanh quẩn ở bến tàu, trên bờ cát là những bãi bùn lầy, ngay cả những tấm ván gỗ dưới chân cũng dài ngắn không đồng đều, cũ nát không chịu nổi. Anh không thể không thừa nhận, Từ Nhật Thăng này đúng thật là sâu không lường được, ai có thể ngờ ở một nơi khiêm tốn như vậy lại xây nên một cung điện thuốc phiện chứ.

Thủy triều trồi lên tụt xuống, sóng biển đánh vào bờ kè tạo nên từng tiếng hoặp. Anh lên tàu, tìm kiếm khắp nơi, không có người, anh nắm khẩu súng đặt bên hông, đẩy cửa khoang tàu ra: “Thiên Ái, Thiên Ái!” Tiếu Thiên Ái đã không biết tung tích. “Đội trưởng Thẩm, đội trưởng Thẩm, nghe thấy không?” “Nghe thấy, bến chỗ anh có phát hiện gì không?” “Tiểu Thiên Ái biến mất rồi, Từ Nhật Thăng đã lên thuyền, hắn không thể đưa người đi xa trong thời gian ngắn như vậy, chắc chắn còn đang ẩn náu ở góc nào đó trên bến tàu.” Giang Hạo vừa nói, vừa nhìn xuống biển dọc theo boong tàu: “Thiên Ái, Thiên Ái!” Anh cẩn thận lắng nghe, nhưng ngoại trừ bỏ tiếng sóng biển thì không còn gì khác: “Thiên Ái... Từ Nhật Thăng, mày đừng trốn nữa, vùng vẫy giãy chết chẳng có bất kỳ ý nghĩa gì.” Lúc này, phía xa mơ hồ truyền đến giọng của Tiêu Thiên Ái: “A Hạo, em ở đây, A Hạo...”

Giang Hạo theo tiếng động nhìn lại, cách đó chừng bốn năm trăm mét, có một bờ kè hình chữ T kéo dài ra biển, một đài quan sát cao lớn đứng sừng sững ở đó, mà Tiêu Thiên Ái đang ở trên đài quan sát.

Giang Hạo chạy tới với tốc độ nhanh hơn, càng đến gần càng thấy rõ ràng, Tiểu Thiên Ái bị trói treo ngược bên ngoài đài quan sát, gió biển thổi tới, cả người cô ta lung la lung lay. “A Hạo, em sợ lắm, A Hạo, em sợ lắm...” Tiêu Thiên Ái kêu khóc.

Giang Hạo lo lắng không thôi, tăng nhanh tốc độ chạy. Đài quan sát rất cao, lúc Giang Hạo leo cầu thang được một nửa thì Từ Nhật Thăng cưỡi ca nô xuất hiện, hắn gào lên: “Thủ trưởng Giang à, đúng thật là si tình mà, nếu muốn mày lựa chọn, mày sẽ chọn cứu tình nhân của mày hay là cứu vợ mày đây?” Hắn kéo Kiều Tâm Duy bị trói chặt chân tay ra, mà trên người Kiều Tâm Duy còn cột một quả bom.

Giang Hạo ngạc nhiên, tên Từ Nhật Thăng này xảo quyệt hơn Từ Uy nhiều, anh rút súng nhắm ngay Từ Nhật Thăng, nói: “Thả cô ấy ra!” Từ Nhật Thăng cười nói: “Thả cô ta ra? Vậy cô ta có thể sẽ rơi xuống biển đó... Ha ha ha ha, mày có giỏi thì nổ súng đi, ngược lại tao muốn xem là đạn của mày nhanh hơn hay là bom nổ nhanh hơn.”

“...” Giang Hạo mím môi không nói, anh khẽ nói vào tai nghe bluetooth: “Đội trưởng Thẩm, Từ Nhật Thăng ở chỗ đài quan sát.” “Tôi thấy rồi.” Thẩm Hình ra lệnh: “Mục tiêu nhiệm vụ xuất hiện ở đài quan sát, bao vây khẩn cấp.” Ba chiếc máy bay trực thăng bay vòng trên đài quan sát, còn tàu chiến cũng đã ở trong tầm mắt, chưa tới mười phút là đến nơi. Từ Nhật Thăng túm cổ áo của Kiều Tâm Duy lên, để lộ bom cột kín người cô trước mặt mọi người: “Tới đi, nổ súng đi, có vợ và tình nhân của Giang Hạo chôn cùng, tao vui quá đỗi cơ.” Giang Hạo lo lắng tới mức trái tim sắp nhảy ra ngoài, ngẩng đầu có thể thấy Tiêu Thiên Ái bị treo ở phía trên, chỉ cần dây thừng đứt thì cô ta sẽ rơi xuống biển. Mà bên kia là Kiều Tâm Duy cũng nguy hiểm trong gang tấc, anh không nên để cô ở lại đó một mình, sai lầm giống nhau như thế, anh lại còn phạm phải đến hai lần.

“A Hạo, anh đừng quan tâm đến em, anh đi cứu Tâm Duy đi, em chết không đáng tiếc, quan trọng là anh và Tâm Duy đều yên ổn.” Tiểu Thiên Ái nói.

Giang Hạo chần chừ lưỡng lự, anh sẽ không bỏ mặc bất kỳ ai. Kiều Tâm Duy cười lạnh, đủ giả tạo, cô không nói được những lời dối trá như vậy, cô không muốn chết, cô muốn Giang Hạo không chút do dự tới cứu mình, trong lòng cô nghĩ như vậy.

Hóa ra, sự đáng thương của phụ nữ chính là điểm yếu của đàn ông. “Giang Hạo, tao làm một giao dịch với mày, chỉ cần chúng mày thả tao đi, hai cô nàng này đều không phải chết.” “Mày đừng mơ, mày buông tay chịu trói còn có thể giữ lại cái mạng, mày phản kháng thì tao chỉ có thể nổ súng với mày thôi.” “Phải vậy không...” Từ Nhật Thăng lại giơ Kiều Tâm Duy lên cao: “Vậy là mày không cần mạng của hai cô nàng này rồi?” Hắn đột nhiên gào lên cáu kỉnh: “Gọi bọn chúng xuống hết, bằng không ông sẽ lập tức châm lửa quả bom, cùng lãm thì đúng quy vu tận”

“Mày đừng kích động!” Giang Hạo lau mồ hôi lạnh trên trán: “Được rồi, nghe theo mày.”

Máy bay trực thăng từ từ đáp xuống bờ biển, hơn mười tay súng bắn tỉa trên trực thăng dựng súng ngắm trên bờ kè hình chữ T, Thẩm Hình đã hạ lệnh, tìm mọi cơ hội có thể phải giết được Từ Nhật Thăng trong tình huống bảo đảm an toàn cho con tin.

Lúc này, Từ Nhật Thăng nhận một phím trên điều khiển từ xa, Tiêu Thiên Ái hét lên, cô ta như rơi tự do thẳng xuống mặt biển, ngay sau đó là một tiếng “tùm”, đầu cô ta chìm hẳn xuống biển. Chân cô ta bị treo, tay bị trói ngược ra sau lưng, cô ta bắt đầu giãy giụa theo bản năng. “Từ Nhật Thăng!” Giang Hạo nổi giận gầm lên. Từ Nhật Thăng đắc ý nở nụ cười, sau đó lại nhận một cái, dây thừng cuộn lên, Tiêu Thiên Ái bị kéo lên, cô ta bị sặc nước biển, hít vào từng hợp từng hớp: “Khụ khụ khụ khụ khụ khụ... Từ Nhật Thăng, anh dứt khoát cho tôi một lần thoải mái đi.”

“Từ Nhật Thăng mày đừng làm ẩu làm càn” Giang Hạo bắt đầu nóng nảy, anh chưa từng gặp phải tình huống như vậy: “Thiên Ái, em đừng nói lung tung.”

Nhìn dáng vẻ sốt ruột của Giang Hạo, lòng Kiều Tâm Duy chua xót, cô cũng không nghi ngờ lời hứa hẹn ngày xưa của Giang Hạo đối với mình, chẳng qua, ý thức trách nhiệm của người đàn ông này quá nặng, anh cũng từng hứa hen như vậy với Tiểu Thiên Ái. Giờ phút này, cô đột nhiên cảm thấy, Giang Hạo và những gã đàn ông ngoại tình đó không hề khác biệt gì nhau.

Nhân lúc hỗn loạn, Từ Nhật Thăng nói nhỏ bên tai Kiều Tâm Duy: “Nếu không phải chúng ta quen biết dưới thân phận đối lập thế này, tôi chắc chắn sẽ theo đuổi cô, so với con ả tàn tật kia, cô càng đáng được yêu hơn.” Dứt lời, hắn mạnh mẽ ôm cô lên ném xuống biển, cùng lúc đó, hắn ấn xuống nút cắt dây, Tiểu Thiên Ái cũng rơi “tùm” xuống.

Đây là kế hoạch chạy thoát của hắn, sự sống chết của hai người không liên quan hệ gì tới hắn. Hắn cố ý đưa mặt Kiều Tâm Duy quay về phía bờ kè chữ T, như vậy những tay súng bắn tỉa đó sẽ không thể ngắm chuẩn vào hắn, đồng thời khi Kiều Tâm Duy rơi xuống, hắn cũng biến mất khỏi ca nô.

Tình hình hoàn toàn hỗn loạn, đám tay súng bắn tỉa mất đi mục tiêu, mà bọn họ cách chỗ Tiêu Thiên Ái và Kiều Tâm Duy rơi xuống nước một khoảng cách rất dài. Giang Hạo không có thời gian để tự hỏi, anh tung người nhảy xuống biển, bơi về phía Tiêu Thiên Ái ở gần hơn. Tiêu Thiên Ái không biết bơi, hai chân lại tàn tật, nếu không cứu, chắc sẽ chết không thể nghi ngờ.

Chuyện xảy ra nhanh quá mức, thế nên Kiều Tâm Duy còn chưa kịp tiêu hóa câu nói của Từ Nhật Thăng thì cô đã rơi xuống biển rộng rồi. Trong nước, cô nhìn thấy từng tia sáng mặt trời chiếu xạ lên mặt biển, cô nhìn thấy, bóng dáng quạt nước mạnh mẽ của Giang Hạo, không chút do dự ôm lấy Tiểu Thiên Ái. Trái tim và cơ thể của cô, cứ chìm xuống mãi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.