Quân Hôn Chớp Nhoáng

Chương 167: Nếu anh ấy không quan tâm thì con thà chết còn hơn



Tiêu Thiên Ái đang chăm sóc sức khỏe ở viện điều dưỡng, công việc bây giờ của cô ta chính là điều dưỡng cơ thể mình cho tốt, một tháng sau sẽ đối mặt với ca phẫu thuật lớn nhất cuộc đời mình. Viện điều dưỡng tọa lạc ở vùng ngoại thành thủ đô, ba mặt là núi vây quanh, một mặt là nước, không khí tốt hơn vùng nội thành rất nhiều.

Nhưng chỉ có một mình ở đây thì không tránh khỏi việc cảm thấy nhàm chán cô đơn.

Nhiều năm không về, khung cảnh quê hương, hình dạng quê hương và cả người ở quê hương đã thay đổi hết rồi. Người yêu cũ đã có một khởi đầu mới, bạn bè cũ đã xa lánh mình từ lâu, người thân trước đây bây giờ xem cô ta như rắn độc.

Giang Chí Trung và Lâm Thái Âm đã từng đối xử với cô ta như con gái ruột thịt. “Tôi có thể ra mắt mời bác sĩ Lưu phẫu thuật cho cô, nhưng tôi có một điều kiện...” Ngày đó, Giang Chí Trung đã nói: “Sau khi làm phẫu thuật xong, cô phải tránh xa Giang Hạo, rời khỏi Trung Quốc, mãi mãi không quay về, không bao giờ được quấy rầy Giang Hạo.” Người cô ta từng thân mật gọi bằng hai tiếng “bác Giang”, bây giờ đang đưa ra một yêu cầu với gương mặt chán ghét và giọng nói lạnh lùng. Ông ấy không muốn ta cô ở lại, mặc dù đây chính là quê hương đã sinh ra và nuôi dưỡng cô ta nên người!

Cô ta hận, hận vì họ không nhận cô ta làm người thân, hận sự ép buộc của họ, hận sự đuổi tận giết tuyệt của họ. Cô ta không hiểu tại sao hai con người già cả đó vẫn không chịu quên đi chuyện năm đó, dù sao cô ta cũng đã cứu mạng con trai của họ mà.

Ngoài sân, cô ta trầm tư ngồi dưới bóng cây. Cô ta đã làm quen với việc phải ngắm một khung cảnh giống nhau vào mỗi ngày, cũng quen với ánh mắt nuối tiếc thương cảm của người bên ngoài thỉnh thoảng đi ngang qua.

Bên cạnh cô ta có một người phụ nữ đang nghỉ ngơi, mái tóc đen của bà xen lẫn những sợi bạc, ánh mắt ngập tràn tang thương. Chỉ nhìn bà thì không thể đoán được bao nhiêu tuổi, bà không thể đang độ tuổi sáu mươi, nhưng tâm trạng thì lại giống như một con người già cỗi. Bà mặc đồng phục của người bệnh, là bệnh nhân của viện điều dưỡng này.

Thấy cô ta nhìn mình, người phụ nữ chủ động hỏi: “Cô bé, chân của cháu...” Tiêu Thiên Ái nở nụ cười, tự nhiên trả lời: “Bị xe đâm, tàn phế hơn năm năm rồi, cháu nên gọi cô thế nào?” “Mọi người đều gọi là dì Tiết.” Dì Tiết thương tiếc không thôi: “Aiz, số cháu thật khổ, trông còn trẻ như vậy mà, sao cháu lại nằm viện?” “Gần đây hai chân có cảm giác, có lẽ có thể thực hiện giải phẫu, nhưng cơ thể cháu rất yếu, cần điều dưỡng một thời gian thì mới có thể tiến hành phẫu thuật.” “Ừ, vậy thì tốt quá, y học bây giờ phát triển, chuyện gì mà không làm được. Cô bé, phẫu thuật chắc chắn sẽ thành công.” Tiêu Thiên Ái mỉm cười, tự tin nói: “Ha ha, cháu cũng nghĩ như thế, cháu chắc chắn sẽ đứng dậy được... Dì Tiết, còn gì thì sao?”

Cặp mắt tang thương của dì Tiết nhìn lên bầu trời xa xăm: “Aiz, chỉ sợ dì sẽ chết già ở đây.” Bà chỉ chỉ công, đối diện viện điều dưỡng chính là viện dưỡng lão.

“Sao vậy ạ?”

Dì Tiết còn chưa kịp nói, nước mắt đã rơi xuống như mưa: “Con trai di cưới một người điên, muốn ly hôn cũng không được. Ban đầu dù chỉ muốn an hưởng tuổi già ở dưới quê nhưng sức khỏe không tốt, con trai làm việc ở đây nên dẫn dì lên thủ đô, nhưng thằng bé bận rộn công việc, không thể lúc nào cũng chăm sóc dì được.”

Dì Tiết như nuốt cay đắng, muốn ngừng mà không ngừng được: “Con trai dì rất có hiếu, từ nhỏ đã chăm chỉ học hành, ban đầu nó có một cô bạn gái rất tốt, còn chuẩn bị kết hôn. Nhưng không biết xảy ra chuyện gì mà thằng bé lại dính lấy một đứa điên, aiz, dì đã mắng nó rất nhiều lần, đáng đời!”

“Cái đứa điên kia, bây giờ dì nghĩ đến cũng đau đầu. Dì nói với nó là: Chỉ cần con ly hôn, mẹ sẽ luôn bên con, dù có cho cô ta nhà thì cũng phải ly hôn. Rời khỏi cô ta thì mới có thể bắt đầu lại từ đầu. Aiz, bạn gái cũ của con trai dì tốt biết bao nhiêu, nó không cố giữ lấy mà còn làm tổn thương con bé, aiz...”

âm thanh thở dài của dì Tiết kết thúc câu chuyện đau khổ của bà, Tiêu Thiên Ái vỗ tay bà, khuyên bảo: “Dì Tiết, dì yên tâm, không có ai mãi mãi không thuận buồm xuôi gió, kiểu gì cũng sẽ tốt hơn thôi.”

“Ai, nghe lời cháu, dì sẽ cố nghĩ về chuyện tốt.” Đang nói, một y tá trẻ bỗng nhiên chạy đến nói: “Dì Tiết dì Tiết, có người đến thăm, tìm dì đấy.” Dì Tiết nghi ngờ hỏi: “Ai vậy?” Ngoại trừ con trai, ở thủ đô này không có ai biết bà nằm viện cả. Chẳng lẽ là người thân ở dưới quê? Không phải, bà chưa nhắc đến chuyện này cho ai ở dưới đó, rốt cuộc là ai vậy?

Y tá trẻ đỡ bà dậy, nói: “Là con dâu bà. Cô ấy hỏi bệnh tình của bà, còn hỏi nếu có thể xuất viện thì sẽ đón bà về nhà ngay lập tức.”

Dì Tiết nghe xong thì người run lên bần bật. Huyết áp tăng cao, bà choáng váng đến mức đứng không vững.

“Dì Tiết, dì Tiết...”

Dì Tiết ngồi xuống bồn hoa, bà nắm chặt tay y tá nói: “Mau bảo cô ta đi đi, nói rằng tôi không ở đây, đừng để cô ta tìm thấy tôi, xin cô đấy!”

“Vì sao hả dì Tiết?” Y tá không biết làm sao, hơn nửa tháng dì Tiết ở đây, chỉ thấy con trai đến thăm bà một lần, còn lại không hề thấy bóng dáng của những người thân khác đâu. Các cô đều cảm thấy bà thật cô đơn.

Dì Tiết lắc đầu, mày nhíu chặt, hơi thở cũng trở nên dồn dập: “Mau bảo cô ta đi đi, mau lên...”

Mặc dù Tiêu Thiên Ái hành động bất tiện, nhưng cô ta có thể đoán ra suy nghĩ của bà, cô ta nhanh chóng nói: “Y tá, con dâu của dì Tiết đến đây để gây phiền phức, dì Tiết muốn tránh mặt cô ta nên mới ở viện điều dưỡng, xin cô đấy, cứ làm theo lời dì Tiết đi.”

Dì Tiết cảm ơn gật đầu, ý của bà chính là những câu này.

Thấy dì Tiết gật đầu, y tá trẻ cũng hiểu ra cơ sự: “Vậy được rồi, tôi hiểu rồi.”

Dì Tiết ngồi xuống, gương mặt bà rất khó chịu. Tâm trạng vốn dĩ đang an ổn của bà bỗng nhiên gợn sóng, mãi vẫn không thể nào bình tĩnh lại được: “Sao cô ta biết tôi ở đây? Sao cô ta lại biết tôi ở đây? Con mụ điên này, đến lúc nào mới chịu buông tha hai mẹ con tôi.” Tiêu Thiên Ái an ủi: “Dì Tiết, dì đừng nôn nóng, cơ thể quan trọng hơn.” Có lẽ cuộc sống thường ngày quá mức đơn điệu, cô ta bỗng rất muốn trông thấy người con dâu bị điên mà dì Tiết nói. Rốt cuộc là một người như thế nào mà khiến một bà già ngay cả gặp cũng không dám?!

Đang nghĩ ngợi mông lung, sau lưng cô ta bỗng nhiên vang lên tiếng ồn ào. Quay đầu nhìn lại, cô ta thấy bảo vệ đang cố gắng kéo một cô gái trẻ đang rất giận dữ. Cô gái trẻ đó đang nắm lấy tay cầm cửa không chịu đi, miệng gào lên: “Mẹ, con là Dung Tuyên, ngay cả con mà mẹ không cũng không nhận à? Mẹ, con đến đón mẹ về nhà, từ nay về sau chắc chắn sẽ cố gắng báo hiệu cho mẹ, mẹ...”

Tôn Dung Tuyên hét lên từng câu rời rạc, cô ta vẫn nắm chặt tay cầm của cánh cửa, trên cổ tay còn quấn băng gạc, không ai dám lôi kéo cô ta đi.

Dì Tiết cũng nghe được âm thanh la hét của cô ta, bà không quan tâm đến cơn vàng đầu của mình, vội vàng hấp tấp định đi.

Nhưng động tác của bà khiến Tôn Dung Tuyên thấy bà từ xa: “Mẹ, mẹ...” Tôn Dung Tuyển lách qua mọi người chạy đến chỗ bồn hoa.

Cảnh tượng trở nên rất hỗn loạn, hết tránh, lại chạy, lại đuổi theo. “Mẹ...” Tôn Dung Tuyên chạy đến trước mặt dì Tiết, cô ta quỳ mộp xuống, bỗng nhiên dập đầu xuống đất điên cuồng: “Mẹ, con sai rồi, mẹ tha thứ cho con, mẹ tha thứ cho con...”

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, dì Tiết hoàn toàn không biết phải làm sao.

Tiêu Thiên Ái thờ ơ lạnh nhạt, trên đời này chuyện quái gì cũng có thể xảy ra.

Tôn Dung Tuyên vẫn quỳ, cô ta ngẩng đầu, mắt đẫm lệ nói: “Mẹ, con sẽ không tiếp tục ầm ĩ với Kỷ Tiểu Hải nữa, sau này anh ấy nói gì thì con sẽ nghe cái đó. Mẹ giúp con khuyên anh ấy được không, con sẽ đối xử với mẹ như là mẹ ruột, con chắc chắn sẽ không cãi lại lời mẹ nói nữa... Mẹ, xin mẹ, con không muốn ly hôn. Con sẽ không tham lợi nhỏ nữa, anh ấy chính là mạng sống của con, nếu anh ấy không quan tâm tới, con thà chết còn hơn.”

Dì Tiết bất đắc dĩ nói: “Đây là chuyện của hai đứa, các con tự đàm phán giải quyết với nhau, được không?” Tôn Dung Tuyển lắc đầu: “Nhưng mà Tiểu Hải không quan tâm tới con, ngay đến cả chỗ ở và chỗ làm anh ấy cũng không chịu cho con biết, con gọi điện thì anh ấy không nghe, con không tìm thấy anh ấy để nói chuyện... Mẹ, con nghĩ thông rồi, con không cãi nhau với anh ấy nữa, mẹ giúp con nói với anh ấy đi, anh ấy chắc chắn sẽ nghe lời mẹ mà, mẹ ơi.”

Tôn Dung Tuyên vừa khóc vừa cầu xin, cô ta còn vừa quỳ vừa lết đến gần, lấy tay nắm chặt góc áo của dì Tiết: “Mẹ, con cầu xin mẹ, mẹ cho con một cơ hội, con chắc chắn sẽ sống thật tốt.” Hôm nay thời tiết khá tốt, trong vườn có rất nhiều bệnh nhân đang ngồi phơi nắng. Trong viện điều dưỡng luôn luôn yên tĩnh, cô ta vừa khóc vừa la thì dường như khiến cả viện điều dưỡng ồn ào hết cả lên. Những người đang nằm trong phòng bệnh mở cửa sổ nhô đầu ra ngoài để xem cho rõ ngọn ngành.

Lúc nào Tôn Dung Tuyên cũng vậy, cô ta thích thì náo loạn, không quan tâm tình cảnh xung quanh, không quan tâm cảm giác của người khác, nhưng bản thân cô ta lại không hề nhận ra điều đó.

Dì Tiết thật sự sợ cô ta: “Cô đừng cầu xin tôi, vô dụng thôi. Lúc hai đứa ở với nhau, Tiểu Hải đã quyết tâm cắt đứt với cô, tôi khuyên cũng không được”

“Vậy mẹ thử một lần nữa xem, mẹ không thử thì sao biết được đúng không? Mẹ, con quỳ xuống, dập đầu với mẹ, chỉ cầu xin mẹ giúp con chuyện này, để Tiểu Hải cho con cơ hội, con biết sai rồi.”

Dì Tiết muốn đi, nhưng vừa đứng lên, đầu bà đã choáng váng. Bà than thở nói: “Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Nếu cô thật sự biết sai thì bây giờ đã không đến đây làm loạn, Tiểu Hải không chịu nổi cô là vì cái này đấy, cô hiểu không?... Về đi, đừng tới đây quấy rầy tôi nữa, tôi chỉ là một bà già đã sắp vào quan tài mà thôi.”

Thấy mẹ chồng mãi vẫn không chịu nghe lời mình, Tôn Dung Tuyên đột nhiên đứng phắt dậy. Cô ta quệt vội nước mắt trên mặt, đôi mắt trở nên sắc sảo và độc ác vô cùng: “Thà phá hủy một tòa miếu còn hơn phá hủy một đám cưới, tôi và Kỷ Tiểu Hải đi đến nước này, bà cũng đừng hòng trốn tránh trách nhiệm. Muốn ly hôn với tôi à, không có cửa đâu!”

Đây mới thật sự là cô ta, đây mới là khuôn mặt thật của cô ta. Vừa nói, Tôn Dung Tuyên kéo ống tay áo lên để lộ ra cổ tay đang quấn băng gạc. Một tay khác của cô ta bắt đầu tháo băng ra, một vòng hai vòng, cô ta vứt băng gạc xuống dưới đất, đằng sau lớp băng màu trắng chính là một vết thương thật dài.

“Cô định làm gì thế hả?” Dì Tiết cảm thấy rất bối rối. Bà nhìn về phía bảo vệ và y tá để cầu xin giúp đỡ: “Cô ta muốn tự sát, cô ta muốn tự sát.”

“Đừng đến đây!” Tôn Dung Tuyên gào lên: “Mẹ, con không muốn tự sát, con chỉ muốn nói rõ một chuyện, nếu Kỷ Tiểu Hải nằng nặc đòi ly hôn cho bằng được, con chắc chắn sẽ không sống trên cõi đời này nữa. Mẹ nhìn con đáng thương mà thương xót cho con được không, con cầu xin mẹ đấy!”

Cô ta giậm chân, móng tay đâm sâu vào vết thương, máu chảy ra chạy dọc theo cánh tay mảnh khảnh của cô ta, chầm chậm rơi xuống đất. Người xung quanh bắt đầu nhao nhao khuyên can, mong rằng mẹ chồng và nàng dâu có thể bình tĩnh nói chuyện với nhau, đặc biệt là thái độ của họ đối với Tôn Dung Tuyên, mọi người đều cảm thấy đồng tình và tha thứ cho cô ta. Từ tận đáy lòng Tiêu Thiên Ái rất bội phục cô gái tên Tôn Dung Tuyến này. Rốt cuộc đó là người đàn ông như thế nào, rốt cuộc tình yêu của cô ta lớn đến nhường nào mới khiến cô ta đánh mất cả lòng tự trọng và kiêu ngạo tối thiểu nhất của một người phụ nữ như thế!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.