Quân Hôn Chớp Nhoáng

Chương 174: Cố vinh sâm



Kiều Tâm Duy đứng ngẩn người ở đó, cảm giác sợ hãi liên tục xuất hiện, một người vốn biến mất trên biển rộng hai tháng lại đứng trước mặt cô chào hỏi vui cười.

Gặp ma giữa ban ngày à?

Chàng trai đưa tay ra trước mặt, cười nói: “Sao vậy? Không nhớ tôi là ai à? Khó trách, khi đó cô còn nhỏ, hơn nữa gặp phải chuyện không hay nên không để ý cũng phải. Tôi là Cố Vinh Sâm, nhớ chưa?”

Mặt Kiều Tâm Duy đầy chấm hỏi, Cố Vinh Sâm? Cố Vinh Sâm là ai? Người này không phải là Từ Nhật Thăng à? “Anh, anh đừng tới đây.” Cô sợ hãi lùi hai bước, đúng vậy cô rất sợ: “Anh tên là gì?” Cố Vinh Sâm buồn bã: “Xem ra cô không nhớ tôi chút nào.” Anh ta nhắc lại: “Mười năm trước, trong bệnh viện ba cô mất đấy, tôi là bác sĩ chịu trách nhiệm cho ông ấy, sao cô lại sợ vậy? Tôi đáng sợ đến thế à?” Tư duy Kiều Tâm Duy dừng lại, lúc ba cố bị tai nạn được đưa tới bệnh viện thì đã có dấu hiệu ngừng thở rồi, cô và mẹ nhận được tin chạy tới thì đã muộn. Trong lúc họ đau lòng thì có bác sĩ tới an ủi rồi đỡ lên, những gương mặt thể nào thì cô không nhớ nổi.

Cô nháy mắt, cố gắng nhớ lại những kí ức mơ hồ, cô chỉ nhớ đêm tuyết năm đó, cho dù cô gào khóc cỡ nào thì ba cũng không sống lại. “Năm ấy là lần đầu tôi được vào phẫu thuật, cũng là lần cuối cùng.” Cố Vinh Sâm cảm thán: “Lúc ba cô được đưa tới thì đồng tử đã giãn mất, tôi cố gắng cỡ nào cũng không cứu được, lúc đó tôi cảm thấy kỹ thuật mình học được chẳng có tác dụng gì, không thể cứu được người nên từ bỏ cơ hội thực tập ở đó, rời khỏi bệnh viện, đến giờ vẫn chưa đụng lại dao giải phẫu.”

Kiều Tâm Duy vô thức hỏi: “Anh, thật sự không phải là Từ Nhật Thăng à?”

“Ai?”

“Từ Nhật Thăng!” Kiều Tâm Duy lặp lại.

Cổ Vinh Sâm cười cười: “Trước giờ tôi chưa nghe cái tên này, là ai thế: Giống tôi lắm hả?”

Kiều Tâm Duy gật đầu: “Đâu chỉ giống, như hai giọt nước vậy.” Cô không tin trên đời này có người giống người như đúc, điều đó quá khó tin, cô tỉ mỉ nhìn người đàn ông trước mắt, đôi mắt, mũi, trán, đều giống nhau, nếu bảo chỗ khác thì là làn da của Cố Vinh Sâm trắng hơn Từ Nhật Thăng một chút.

“Bác sĩ Cố, trong nhà anh có anh em sinh đôi gì không?”

Cổ Vinh Sâm bị cô hỏi cho ngớ người: “Không có, tôi là con trai độc đinh trong nhà, còn nữa, tôi không còn là bác sĩ nữa rồi.” Nói xong, anh ta lấy một tờ danh thiếp từ trong túi ra: “Đây là cách liên lạc của tôi, sau này mong cô Kiều giúp đỡ.”

Kiều Tâm Duy cầm danh thiếp, trên đó viết --- Tổng Giám đốc Tập đoàn Vạn Đạt - Cổ Vinh Sâm. Cô ngạc nhiên: “Thì ra anh là Tổng Giám đốc Cổ, đại diện kí hợp đồng của Vạn Đạt ngày mai, Cố Vinh Sâm?”

Cổ Vinh Sâm gật đầu: “Tôi biết đại diện của Viện Đại là cấp trên của cô, không ngờ mười năm sau, chúng ta lại gặp nhau bằng cách này, có thể nói chuyện ba cô là đường gấp khúc trong cuộc đời của tôi, cho nên tôi nhớ cô rất rõ.” Kiều Tâm Duy không biết phải nói gì, cô có rất nhiều câu hỏi, muốn nhìn kĩ anh ta một chút nhưng lại thấy không lễ phép. Cố Vinh Sâm này dịu dàng hơn Từ Nhật Thăng rất nhiều, ánh mắt không tàn nhẫn như người kia.

Dần dần, cô bớt phòng bị một chút, chấp nhận gương mặt này với cái tên khác. “Sao cô lại ở đây?”

Kiều Tâm Duy chỉ tay: “Kỷ Bân Bân bị thương ở chân trong lúc quay quảng cáo, đang băng bó trong đó.” Cố Vinh Sâm nói: “À, hèn gì của bệnh viện động như vậy, còn có phóng viên nữa, là quảng cáo trong trung tâm thương mại phải không?”

“Đúng rồi, cho nên tôi đang lo lắng mấy lời đồn thổi về dự án lần này.” Kiều Tâm Duy buồn bã nói: “Cô ấy có chút ân oán cá nhân với tôi, thật ra đây chỉ là hiểu nhầm nhỏ thôi, nhưng tôi lo lắng chuyện hợp tác sẽ bị ảnh hưởng vì mối quan hệ cá nhân này.”

Cố Vinh Sâm chính trực nói: “Đừng lo, cứ để tôi lo, về công hay tư tôi đều sẽ không để nó có vấn đề gì.” Đang nói, cửa phòng bật mở, Kỷ San San đẩy xe đi ra, Kỷ Bân Bân băng bó vết thương cẩn thận, vốn chỉ là vết thương cần dán hai miếng băng thôi mà cô ta làm lớn tới mức ngồi xe lăn. “Tổng Giám đốc Cố?” Không ngờ Kỷ Bân Bân vừa thấy Cố Vinh Sâm thì vội đứng dậy: “Tổng Giám đốc Cổ, sao anh lại ở đây?”

Kỷ San San vội nhắc nhở một câu: “Chị họ, không phải chân chị không cử động được à?”

Kỷ Bân Bân cười khan mấy cái, giả bệnh ngồi xuống. Người có mắt vừa nhìn đã biết cô ta không có vấn đề gì, người có mắt nhìn cái đã biết cô ta thích Cố Vinh Sâm. Cổ Vinh Sâm hào phóng nói: “Tôi đến bệnh viện thăm thầy.” “Ô? Tổng Giám đốc Cổ có học và?”

“Haha, đúng thế, chân của cô không sao chứ?”

Kỷ San San cướp lời: “Chân chị họ tôi bị thương nặng.” Cô ta cố ý nhìn Kiều Tâm Duy nói: “Bởi vì chỗ quay không dọn dẹp đàng hoàng nên chân chị tôi mới bị thương, mọi người đều biết minh tinh dựa vào ngoại hình để kiếm ăn, bây giờ chị ấy vì các người mà bị thương, các người phải chịu trách nhiệm hoàn toàn, nếu không chúng tôi sẽ ra ngoài nói đúng sự thật với phóng viên.”

Chuyện Kiều Tâm Duy lo lắng đã tới: “Chị Bân Bân, chị biết chuyện là như thế nào, nói đúng sự thật? Các vị nói đúng sự thật hay bôi đen một cách ác ý?” Kỷ San San liếc cố, nói thẳng: “Với thái độ này của cô mà muốn làm việc lớn à? Kiều Tâm Duy, trèo cao không đơn giản thể đâu.”

Kiều Tâm Duy chịu đòn.

Cố Vinh Sâm đột nhiên ngồi xổm xuống, kéo miếng dán trên vết thương kiểm tra một chút, hành động này của anh ta khiến Kỷ Bân Bân lo lắng.

Cổ Vinh Sầm nhìn một lát rồi nói: “Vết thương không sâu, đừng để đựng nước, ngày mai không cần bằng nữa, tâm trạng không tốt sẽ ảnh hưởng tới vết thương, sẽ nhanh kết vảy thôi.”

Kỷ Bân Bân cười giống như một đóa hoa, giọng mềm mại: “Em biết rồi, cảm ơn Tổng Giám đốc Cố.” Cổ Vinh Sâm tiếp tục kiểm tra: “Còn bị thương ở đâu nữa?” Kỷ Bân Bân lộ vẻ khó xử, nhưng Cổ Vinh Sâm đã cầm cổ chân cô ta lên: “Ở đây à?” Anh ta học y sáu bảy năm rồi, bị thương thật hay giả thì chỉ cần nhìn là biết: “Yên tâm đi, xương không sao hết.” Kỷ Bân Bân ngại ngùng, cô ta chỉ đóng kịch thôi, dĩ nhiên là không có vấn đề rồi.

Kỷ San San thấy cô ta không còn chút lực công kích nào, đành nói: “Bộ phận nào trên cơ thể của minh tinh cũng đều rất quan trọng, ngày mai chị họ tôi còn phải lên sàn catwalk, hai vết thương này đã hủy công việc ngày mai của chị ấy rồi.” Cố Vinh Sâm nhẹ nhàng đặt chân Kỷ Bân Bân xuống, ngẩng sang cười nói: “Có thể hủy chứ? Dù sao thân thể vẫn quan trọng hơn, nghỉ ngơi tốt là được. Nếu không hủy được hoặc cô không muốn mất cơ hội làm việc này thì có thể nhờ người dùng phấn che là được, tôi đảm bảo sẽ không lộ đâu.”

Kỷ Bân Bân ngại tới mức đỏ cả mặt, còn sức đâu mà gây chuyện. Cố Vinh Sâm bình thản đứng dậy, từ tốn nói: “Cô bị thương lúc quay quảng cáo là lỗi của chúng tôi, cô Kỷ có thể bỏ qua cho chúng tôi vì vết thương cũng không nặng lắm được không? Huống chi sau này còn nhiều cơ hội để hợp tác, dự án lần này của chúng tôi mới bắt đầu, nếu tốt đẹp thì sau này cô vẫn là người đầu tiên được chọn đóng quảng cáo, chuyện này đối với cô hay chúng tôi đều có lợi.”

Kỷ Bân Bân kinh ngạc hỏi: “Tổng Giám đốc Cố, đây là quảng cáo của Viễn Đại mà? Sao lại liên quan đến anh rồi?”

“Ồ, ha ha, đây là dự án hợp tác của chúng tôi và Viễn Đại, ngày mai kí hợp đồng, tới lúc đó phóng viên ở ngoài cửa còn nhiều hơn nữa, cô là người đại diện cho dự án này nhỉ? Cô không đọc kĩ khi kí hợp đồng?”

Kỷ Bân Bân vừa ngại vừa xấu hổ: “Hợp đồng là bên công ty kí, tôi không để ý lắm. Không sao không sao, Tổng Giám đốc Cố, tôi không sao hết.” Nói xong, cô ta đứng dậy, xoay hai vòng: “Nếu đây cũng là quảng cáo của Vạn Đạt thì tôi sẽ tận tâm hết mức. Cô Kiều, nếu sau này cần phải quay thêm cái gì thì cứ liên hệ với tôi.”

Kiều Tâm Duy chậm nửa nhịp: “A? Vâng, hay quá, cảm ơn chị Bân Bân đã hiểu cho.”

Cố Vinh Sâm còn nói: “Bên ngoài có quá nhiều người, cô đi ra có gây hỗn loạn lắm không? Cô khá nổi tiếng, là minh tinh đó, nếu không ngại thì để tôi đưa các cô về nhé?”

Kỷ Bân Bân vui đến mức không biết bốn phương là gì nữa: “Đương nhiên là không ngại rồi, em phải cảm ơn anh nữa chứ. San San, em giả làm chị đi ra cửa lớn với họ đi, chị đi xe Tổng Giám đốc Cố về trước.”

“A, chị?” Kỷ San San muốn chửi thầm một câu: Trước mặt tình yêu, phụ nữ thông minh cỡ nào cũng thành đồ ngu hết cả.

Kỷ Bân Bân kéo tay Cố Vinh Sâm đi khỏi đó, để lại Kỷ San San than thầm và Kiều Tâm Duy với nội tâm phức tạp, cô còn chưa biết tình huống thế nào thì mọi chuyện đã xong cả rồi.

Sau đó, Kỷ Bân Bân đăng một bài báo bình an và cảm ơn trên weibo, sau đó mặc kệ mọi thứ. Buổi tối, trong nhà, đèn lớn trong phòng sách sáng rực, Giang Hạo cau mày nhìn bức ảnh trong di động, đây là do Kiều Tâm Duy chụp lén ở nhiều góc độ. Còn Kiều Tâm Duy thì ở bên cạnh tìm kiếm thông tin của Cổ Vinh Sâm.

“Có rồi, trong trang web của Vạn Đạt có ảnh chính diện của anh ta này.” Nhấp vào, gương mặt đáng sợ kia xuất hiện: “Anh xem, có phải anh ta rất giống Từ Nhật Thăng không?”

Giang Hạo im lặng không nói gì, nhìn màn hình cẩn thận, trực giác nói cho anh biết đây là Từ Nhật Thăng.

“Em đừng vội, anh sẽ điều tra Cổ Vinh Sâm này.”

“Giống quá, khó tin thật, ban ngày em còn tưởng mình gặp ma nữa. Giang Hạo này, anh ta là bác sĩ đã cứu ba em mười năm trước, em không tin nổi, sao anh ta có thể giống Từ Nhật Thăng đến vậy chứ? Trên đời này có người giống nhau đến mức này mà không phải song sinh thật à?”

Giang Hạo gửi tin này cho quân đội, đôi mắt sâu của anh ngập tràn lo lắng, anh nhìn Kiều Tâm Duy hỏi: “Em có tin không?” Kiều Tâm Duy lắc đầu, “Hơi giống thì tin nhưng giống y chang thế kia thì không.”

“Anh cũng không tin.” Giang Hạo nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.