Quân Hôn Chớp Nhoáng

Chương 185



Giang Hạo nghẹn lời, cô nói anh tàn nhẫn, anh không có gì để phản bác.

Phía xa xa, anh nhìn thấy nhân viên cấp cứu nói gì đó với Kỷ Tiểu Hải, chỉ thấy Kỷ Tiểu Hải lắc đầu, sau đó ảm đạm bỏ đi, anh ta lại bỏ đi rồi.

Muốn so lòng tàn nhẫn, muốn so máu lạnh, thì Kỷ Tiểu Hải làm anh phải bồi phục sát đất.

Kiều Tâm Duy lã chã rơi lệ, ký ức ba mất đi mười năm trước hiện lên, tai nạn xe của Văn Thanh không lâu trước đây cũng cứ quanh quẩn trong tâm trí cô.

Một vụ tai nạn xe, một người đang yên lành lại đột nhiên không còn nữa, nghĩ đến đây, cô khóc đến nghẹn ngào.

Giang Hạo tự trách mình, nhìn cô đau lòng thì không chịu nổi, anh ôm cô vào lòng an ủi: “Được được, là anh không tốt, đều nghe em có được không?”

Kiều Tâm Duy dựa vào lòng anh nức nở, suy nghĩ một chút, kỳ thật lời Giang Hạo cũng không sai, cô nói: “Em đã không còn hận cô ấy từ lâu rồi, nếu không phải vì cô ấy, em cũng không gặp được anh, em chỉ cảm thấy cô ấy đáng thương, còn cả ba em, còn Vân Thanh nữa...”

Giang Hạo vỗ về vai cô, rất đau lòng: “Haiz, ai cũng không biết ngày mai và chuyện ngoài ý muốn nào sẽ tới trước, người xảy ra chuyện đi rồi cũng không biết gì hết, đau lòng đều là người ở lại.

Tâm Duy, em như vậy thì anh cũng khó chịu, đừng khóc được không?”

Kiều Tâm Duy ngẩng đầu, nước mắt tích ở khóe mắt chảy xuống, cô nói: “Ông xã, xin anh đồng ý với em một chuyện.”

“Chuyện gì?”

“Anh không được chết trước em, em sẽ không chịu nổi mất, anh có biết anh quan trọng nhường nào trong lòng em không, nếu anh có chuyện gì, chắc chắn em sẽ không chịu nổi.”

Giang Hạo cười, nhưng sau khi cười xong lại có một cảm giác lạ lùng, trên đời này, trừ ba mẹ ra, rốt cuộc cũng có một người coi mạng sống của anh còn hơn cả bản thân mình.

“Mỗi lần anh đi công tác em đều phải lo lắng không yên, ban đêm ngủ một mình cũng bứt rứt, ban ngày làm việc cũng lo lắng.

Trước khi kết hôn anh đã nói anh sẽ thường xuyên đi công tác, trong lúc đi công tác thì không được tìm anh, không có tin tức chính là tin tốt nhất, em nhớ hết.

Thế nên chỉ cần anh đi công tác thì ngay cả điện thoại em cũng không dám nhận, sợ là điện thoại của nhà hoặc điện thoại của quân đội, em sợ mình sẽ nhận được tin gì không tốt.

Anh không biết một mình em phải đối mặt với áp lực lớn đến nhường nào đâu, nhưng em biết áp lực của anh còn lớn hơn, em không thể tăng thêm gánh nặng cho anh.

Em ngoan ngoãn, em nghe lời ở nhà chờ anh về, hy vọng mỗi lần tiễn anh đi thì sẽ lại chào đón anh trở về.”

Giang Hạo đau lòng không thôi, thân là một quân nhân dâng hiến toàn bộ cho quốc gia, bao gồm cả mạng sống của bản thân, từ khi kết hôn tới nay, Kiều Tâm Duy chưa từng oán giận điều gì.

Anh đi, cô thu xếp hành lý tiễn ra cửa, anh về, cô mỉm cười cho anh một cái ôm, sau đó nghịch ngợm nói đã chuẩn bị xong bữa tối, chẳng qua là của tiệm ăn X.

Biết cô lo lắng, nhưng trước giờ anh chưa từng nhìn thẳng vào vấn đề này, anh luôn cho rằng chỉ cần cô cười, vậy là cô vẫn ổn, không ngờ, sau nụ cười tươi ấy lại cất giấu bao nhiêu đau đớn và nước mắt mà anh không hề hay biết.

Chuyện đau khổ nhất trên đời, không gì hơn sinh ly tử biệt.

Kiều Tâm Duy ôm chặt lấy eo anh, truy hỏi: “Ông xã, anh có thể đồng ý với em không?”

Mà Giang Hạo lại không đồng ý nổi: “Anh không dám hứa chuyện sống chết, anh chỉ có thể nói, mỗi lần làm nhiệm vụ, anh sẽ cẩn thận hơn gấp bội.”

Kiều Tâm Duy chịu đựng sự đau xót trong lòng, cười khổ nói: “Anh xem anh kìa, chỉ một câu cũng không muốn bảo đảm với em, cuối cùng em cũng hiểu khó khăn bao nhiêu năm nay mà mẹ anh chịu đựng.”

Nghĩ đến mẹ chồng, lo lắng cho chồng rồi lại lo lắng cho con trai, có lẽ nào sau này mình cũng như vậy chăng? Nếu về sau mình sinh con trai, có thể cũng phải làm quân nhân, cũng phải không màng đến mạng sống ư? Cô có thể phải tiễn chồng đi trước rồi còn phải người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, tiễn cả con trai không? Đời này của cô còn có mưu cầu gì đây? Giang Hạo nói: “Đừng nghĩ đến chuyện xấu, cho dù anh có chết lúc làm nhiệm vụ thì đó cũng là vinh quang, hiểu không?”

“Không hiểu, Giang Hạo, anh không phải người khác, anh không thể nghĩ như vậy.”

“Dừng đề tài này lại đi!”

Giang Hạo trở nên nghiêm túc, có một loại uy nghiêm không thể xâm phạm.

Kiều Tâm Duy đột nhiên thấy lòng lạnh lẽo, con người vào lúc khổ sở, mọi uất ức trước đây đều sẽ trào lên hết thảy, hơn nữa sẽ còn khó chịu và ấm ức hơn gấp bội.

Cô bây giờ chính là như vậy, trong đầu nảy ra bốn chữ — trời sinh bạc bẽo, đúng, chính là bốn chữ này, vừa chính xác vừa đủ để hình dung về Giang Hạo.

Người như vậy chỉ biết coi suy nghĩ của bản thân là hàng đầu, chưa bao giờ để ý đến cảm nhận của người khác, có lẽ ngoài miệng sẽ nói vài lời nghe rất có lý, nhưng căn bản trong lòng anh vẫn coi mình là nhất thôi.

Kiều Tâm Duy đẩy anh, chậm rãi lùi ra xa hai bước.

Giang Hạo phát hiện sự khác thường, cô đang bài xích anh, anh tiến lên hai bước túm chặt lấy tay cô rồi nói: “Tâm Duy, em đừng nhìn anh bằng ánh mắt như vậy, anh có trách nhiệm và nỗi khổ của mình, anh không muốn nhấn mạnh điều này mãi.

Đã lâu như vậy rồi, anh còn nghĩ rằng em đã hiểu, nhưng em cứ phải để ý đến những hứa hẹn ngoài miệng đó sao? Nói một câu có gì khó, anh cố gắng hết sức thực hiện không phải là được ư?”

“Ha ha, nói một câu thì có gì khó, nhưng một câu anh cũng không muốn nói với em.”

“...”

Giang Hạo lại hít sâu: “Tâm Duy, em đừng để tâm vào chuyện vụn vặt.”

“Rốt cuộc là em để tâm vào chuyện vụn vặt, hay là anh trời sinh bạc bẽo? Giang Hạo, anh quá ích kỷ!”

Kiều Tâm Duy đột nhiên đẩy anh ra rồi bỏ đi.

“Tâm Duy, em đi đâu?”

Giang Hạo đuổi sát theo hai bước, nhưng không thể bỏ xe lại giữa đường: “Tâm Duy quay lại đây, em lại không nghe lời phải không, Tâm Duy...”

Dưới sự điều tiết của cảnh sát, giao thông cũng từ từ hoạt động lại, xe của Giang Hạo chắn ở trên cùng, anh cần phải lái đi, anh đuổi theo hai bước lại ngoặt trở về, nhìn Kiều Tâm Duy cũng không thèm quay đầu nhìn lại, rồi nhìn những chiếc xe ở phía sau ấn còi và cảnh sát giao thông vội vàng điều tiết, anh đành phải ngồi vào xe lái lên phía trước.

Trời sinh bạc bẽo, ha ha, người bên gối vậy mà lại hình dung anh như thế, trời sinh, bạc bẽo.

Xe cứu thương phóng ngang qua, trong đầu anh đột nhiên nhảy ra một dấu chấm hỏi, cả kinh trừng lớn.

Mười năm trước, nhà họ Tiêu đi Giang Nam du lịch, Tiêu Thiên Ái gây tai nạn xe chạy trốn, mười năm trước, ba của Kiều Tâm Duy chết vì tai nạn xe, tài xế chạy trốn, chuyện này...

không phải có liên quan gì với nhau đấy chứ! Càng nghĩ càng cảm thấy trùng hợp, anh nhớ mẹ vợ từng kể, năm đó cảnh sát nói đã bắt được tài xế chạy trốn, nhưng một khoảng thời gian sau lại nói là nhầm, vẫn chưa bắt được.

Anh không biết mười năm trước nhân viên phá án làm việc như thế nào, nhưng họ không thể tùy tiện nói với người nhà của nạn nhân những lời vô trách nhiệm đó.

Mà ba anh cũng nói, sau khi Tiểu Thiên Ái chạy trốn bị bắt được, lại được thả ra.

Giang Hạo nhíu mày, hoàn cảnh làm việc nhiều năm luyện cho anh lực quan sát nhạy bén, anh nên liên tưởng hai việc cùng nhau từ lâu mới phải! Nhưng vẫn quan trọng nhất, vẫn là tìm Tâm Duy về.

Vì thế, anh quay đầu xe ở ngã tư, lái trở lại.

Kiều Tâm Duy chạy mấy bước trở về, ngẩng đầu, tòa nhà của Tập đoàn Viễn Đại cao chót vót đứng sừng sững ở đó.

Sao cô lại không muốn để mình nhẹ nhàng một chút, sao cô lại không muốn mỗi ngày sáng đi chiều về đúng giờ tan làm chứ, nhưng mà, con người ở trong hoàn cảnh không yên ổn thì sẽ không có cảm giác an toàn, cô chỉ có thể cố gắng hết sức trong công việc mới làm cho mình kiên định hơn.

Trong lúc mờ mịt, cô nhìn thấy Kỷ Tiểu Hải ở bên kia đường đang cúi đầu đi thẳng, thoạt nhìn như hồn vía lên mây: “Kỷ Tiểu Hải, sao anh lại ở đây? Dung Tuyên đã như vậy rồi mà sao anh không đi theo đến bệnh viện? Kỷ Tiểu Hải!”

Kỷ Tiểu Hải ở đối diện nghe tiếng thì quay đầu lại nhìn, anh ta chỉ cười nhạt, không nói gì cả.

Kiều Tâm Duy lại một lần nữa cảm thấy trái tim băng giá, lương tâm của đàn ông đều bị chó tha rồi à?! Trên đường, dòng xe vội vã, cô vượt qua vành đai xanh chạy sang, tát cho Kỷ Tiểu Hải một bạt tai: “Anh cứ bỏ đi như vậy à? Chẳng lẽ anh không đi xử lý hậu sự của Dung Tuyên? Anh hận cô ấy như vậy ư? Cô ấy cũng đã chết rồi, cô ấy đã chết rồi mà!”

Nhưng Kỷ Tiểu Hải lại giống như thở phào nhẹ nhõm, anh ta liếm lòng bàn tay, nói: “Tâm Duy, anh có thể nói đây là báo ứng của cô ta không?”

Kiều Tâm Duy lại tát tiếp một cái, người đi ngang qua xôn xao nhìn sang, vừa đi vừa thì thầm to nhỏ.

Kỷ Tiểu Hải không ngại gì, chỉ là cơn đau rát làm anh ta càng tỉnh táo hơn: “Anh chưa từng vui mừng như hôm nay, Tâm Duy, em biết không, nếu Tôn Dung Tuyên không chết, anh sẽ phải tự sát, cả thuốc ngủ cũng đã mua rồi!”

“...

Kỷ Tiểu Hải, anh, sao anh lại có thể như vậy chứ?”

“Mẹ anh bị cô ta chọc giận đến liệt nửa người, anh tìm được việc nào thì bị hỏng việc đó, cô ta cứ như oan hồn quấn lấy, anh đi đến đâu thì cô ta cũng có cách tìm ra, nhà ở, tiền, phí cấp dưỡng, anh đã đưa hết cho cô ta tất cả những gì có thể đưa rồi, nhưng cô ta vẫn không chịu nhả.

Tòa không phán ly hôn, phải ở riêng hai năm.

Hai năm cơ đấy! Hai tiếng anh cũng không chịu đựng được!”

Kiều Tâm Duy phát hiện, Kỷ Tiểu Hải đã gần như suy sụp mất rồi.

Cô cảm khái, một thiếu niên trước kia như nhuộm ánh mặt trời, sao giờ lại biến thành như vậy? “Tiểu Hải, dì bị làm sao?”

“Tôn Dung Tuyển đến bệnh viện gây chuyện làm mẹ anh chảy máu não, may là bệnh viện cấp cứu đúng lúc mới nhặt được cái mạng, những nửa người dưới của bà tê liệt, mỗi ngày chỉ có thể nằm trên giường sống không bằng chết, cuộc sống thoi thóp đó của bà chính là đang chờ chết đấy.

Cô ta chết thì tốt, vì cô ta mà anh mất em, mất công việc, mất đi người mẹ khỏe mạnh của mình, mất hạnh phúc, cô ta chết là đúng! Đêm nay anh phải đi chúc mừng, anh phải đi chúc mừng!”

Kiều Tâm Duy không còn lời nào để nói, cô rất hiểu Kỷ Tiểu Hải, nhưng bây giờ lại cảm thấy anh ta rất xa lạ, trong ánh mắt hơi ẩm ướt của anh ta rõ ràng có vài phần đau xót với cái chết của Tôn Dung Tuyên, nhưng anh ta lại kêu gào muốn chúc mừng.

Tôn Dung Tuyên ơi Tôn Dung Tuyên, cuộc đời của cô rốt cuộc là sống vì ai? Bây giờ cô chết, lại vẫn không thể làm người cô yêu ngừng hận.

Cả đời cô từ trước đến nay chỉ có hai chữ nực cười.

“Tiểu Hải, chẳng lẽ anh không đau lòng một chút nào ư?”

Kỷ Tiểu Hải bình tĩnh lại, anh ta nhìn thẳng vào Kiều Tâm Duy, nói: “Cô ta chết chính là giải thoát cho tất cả chúng ta.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.