Trên đường về công ty, Kiều Tâm Duy vẫn cứ nghĩ về Dương Giai Giai.
Cô cũng cảm thấy đau lòng vì Cảnh Thượng, nhưng xin lỗi, cô không thể làm được gì hết, cũng không muốn làm gì cả, không thể giả vờ không biết, đó mới là tốt cho Cảnh Thượng.
Cửa thang máy mở ra, Kiều Tâm Duy cúi đầu đi ra ngoài, đột nhiên đụng phải người khác.
Cô đi sang trái thì người kia chặn bên trái, cô qua phải thì người kia chặn đường bên phải, làm cô phải ngẩng đầu lên: “Tổng giám đốc Cổ, sao anh lại chặn đường tôi thế?”
Cố Vinh Sâm chỉ vào bảng tầng hầm: “Đây là tầng hầm, cô muốn ra ngoài à? Không phải cô nói mấy hôm nay trời không tốt nên không lái xe sao?”
Kiều Tâm Duy bừng tỉnh, đứng mãi mà tới tầng hầm khi nào không hay, cô chỉ có thể cười cười, bước lùi vào thang máy: “Ha ha, thất thần thất thần.”
Cố Vinh Sâm cũng đi vào, nhấn số tầng rồi hỏi cô: “Nghĩ gì mà thất thần thế?”
Kiều Tâm Duy nói hời hợt: “Không có gì, chuyện nhà thôi.”
“Trưa nay tôi thấy cô ở Phúc Kỷ, thấy cô gái ngồi đối diện cô khóc mãi nên không đến chào hỏi, có cần giúp đỡ gì không?”
Cảm ơn anh, không cần đâu, chị ấy là bạn gái anh em, hai người bọn họ có mâu thuẫn thôi.”
“À, hóa ra là vậy, chuyện tình cảm thì tôi không giúp gì được, nhưng cô đừng nghĩ quá nhiều, thành thì vui mà không được thì thôi, tìm lại lần nữa.
Cô xem tôi này, không tìm được thì cứ tìm mãi, đến giờ vẫn chưa có tin gì.”
Kiều Tâm Duy bật cười: “Tổng giám đốc Cổ, anh hài hước thật.”
“Ha ha, thấy cô cười thì tôi yên tâm rồi, bộ dạng cau mày của cô làm người khác lo lắng lắm.”
Lời này có hơi ngại ngùng, Kiều Tâm Duy không biết trả lời anh ta thế nào, may mà thang máy đã đến tầng: “Ôi, chiều nay còn nhiều việc phải làm, Tổng giám đốc Cố, tôi đi làm việc đây, rảnh thì nói tiếp.”
Cố Vinh Sâm vẫy tay, cười nói: “Được.”
Trở về phòng làm việc, nhớ đến Dương Giai Giai và Cảnh Thượng, không biết tình hình khi cô ấy gặp Cảnh Thượng sẽ thế nào.
Trái tim cô quá nhỏ, không dám hi vọng mọi người đều sẽ hạnh phúc, nhưng cô mong người thân của cô sẽ được an lành.
Trước khi tan làm, cô nhận được tin của Dương Giai Giai – “Bọn chị quay lại với nhau rồi, trong lòng anh ấy vẫn còn em, nhưng đời này anh ấy chỉ có mỗi chị thôi.
Hi vọng em có thể suy nghĩ về cuộc đối thoại hôm nay, đừng để anh ấy biết chị đi tìm em, cảm ơn.
Xóa tin này, đừng nhắn lại.”
Kiều Tâm Duy vui vẻ, Dương Giai Giai là người hiếm có, cô im lặng cầu khấn vì họ, hi vọng sau này có thể uống rượu mừng của hai người, anh của cô nên cưới chị dâu về nhà rồi.
Mấy ngày tiếp theo, một khối không khí lạnh mới xuất hiện ở thủ đô, tuyết lớn rơi cả đêm, đọng một lớp tuyết dày làm nhịp điệu thành phố chậm lại.
Chuyện giao thông trên đường và việc cắt điện nước trở thành nội dung chủ yếu của thời sự.
Kiều Tâm Duy rời khỏi phòng tắm, dùng khăn lông bao tóc lại, mặc áo ngủ mềm mại, căn phòng ấm áp này đối lập với cái lạnh bên ngoài thành phố rất rõ ràng.
Cô đi tới cửa sổ sát đất để ngắm nhìn cảnh đêm bên ngoài, khu đối diện bị cúp điện, bây giờ vẫn còn đen như mực.
Con đường sát chợ cũng cúp điện, ngoài đèn đường vẫn sáng thì cả đường đó tối thui.
Trong nhà không có điện nước, không biết có cung cấp đủ khí ẩm không.
Trời hôm nay rất lạnh, nhà không có khí ẩm thì sao chịu nổi.
“Alo, mẹ ạ, trong nhà có sao không? Con xem thời sự thấy bảo tiểu khu nhà mình bị cắt nước?”
“Đúng rồi, hệ thống cung cấp nước bị đông nứt, hôm qua còn cúp điện, mấy hôm nay đã chuẩn bị nước sẵn rồi.
Ôi, cái trời quái quỷ này, chưa từng lạnh như vậy bao giờ.”
“Khí ấm thì sao ạ?”
“Ban ngày bị cắt khí ẩm, may mà sửa kịp, giờ đã có rồi, con thế nào?”
“Con vẫn khỏe.”
“Thế là tốt rồi, Giang Hạo về chưa?”
“Anh ấy bảo mai sẽ về, sau đó nghỉ tới năm sau mới đi làm.”
“Được đấy, thằng bé cũng giỏi, có thể nghỉ được lâu như vậy.”
“Ha ha, làm gì có, cả năm mãi mới được nghỉ một chút.”
“Đúng rồi, Tâm Duy, nói cho con biết chuyện này, anh con đang quen bạn gái, lần trước có dẫn về nhà, là cô gái tốt, làm cùng công ty với Cảnh Thượng.
Hôm nay Cảnh Thượng nói muốn kết hôn với cô bé ấy lúc cả nhà ăn cơm.”
Mặc dù cách điện thoại nhưng Kiều Tâm Duy vẫn cảm nhận được niềm vui sướng của mẹ: “Thế thì tốt rồi, sang năm ạ?”
“Ừ, sang năm, nhưng chưa chọn ngày, phải chọn ngày để ba mẹ hai bên gặp nhau bàn bạc, sợ thời gian gấp rút lại không kịp đặt ở khách sạn tốt.”
“Không sao đâu, mọi người cứ chọn ngày tốt đi, chuyện chọn khách sạn cứ nhờ Giang Hạo là được, anh ấy quen biết rộng.”
“Được.”
Lúc này chuông cửa vang lên, lại còn liên tục: “Mẹ, con không nói nữa, có người đến nhà, con ra xem thử.”
Cúp điện thoại, nghĩ tới việc mình đang mặc áo ngủ, không thể mở cửa trực tiếp được, cô lại không biết là ai đến nên phải cảnh giác, nhón chân nhìn qua mắt mèo.
Không nhìn thì không biết, vừa thấy đã ngạc nhiên, cái mặt sưng vù của Trần Kinh Nghiệp xuất hiện ở mắt mèo, không chỉ thế, tay của anh ta đang che mắt trái, máu tuôn từ kẽ ngón tay ra.
“Trần Kinh Nghiệp, anh sao thế?”
“Tâm Duy, có tiện mở cửa không?”
Giọng của anh ta khá lo lắng: “A Hạo bảo tôi đến tìm cô.”
Vừa nói xong, điện thoại của cô đã vang lên, là Giang Hạo gọi, cô mở loa: “Anh đợi chút.”
Cô vội trở về phòng tìm quần áo, sau đó đáp: “Alo.”
Giang Hạo không có thời gian giải thích, nói vội: “Tâm Duy, Trần Kinh Nghiệp gửi tài liệu qua nhà chúng ta, em giữ kĩ vào, nửa tiếng sau anh về lấy, đừng mở tài liệu, nó là cơ mật.”
“Bây giờ anh ta ở ngoài cửa, vừa mới ấn chuông xong, hình như bị người ta đánh.”
“Ừ, bây giờ không có thời gian giải thích, em làm theo lời anh, lấy được tài liệu thì ở yên trong nhà, anh về ngay.”
“Được.”
Dù tò mò nhưng cô không hỏi nhiều, cô hiểu hai chữ “cơ mật”
này như thế nào, Giang Hạo bảo là cơ mật thì cô sẽ không hỏi, cũng không nghiên cứu.
Mặc dù cô không tin Trần Kính Nghiệp, nhưng cô tin Giang Hạo.
Cô thay đồ với tốc độ nhanh chóng rồi vội vàng mở cửa.
Kiều Tâm Duy bị dọa sợ: “A, Trần Kinh Nghiệp, anh sao thế?”
Trần Kính Nghiệp bị thương, còn đáng sợ hơn cô thấy bên ngoài, áo khoác rách tung, vải vóc chắc như vậy mà có thể rách đến mức này, chỉ có thể do bị xe kéo mà thôi.
Trần Kính Nghiệp ấn mắt trái, móc phong thư trong túi áo ra: “Cô giữ kĩ vào, gửi A Hạo.”
Kiều Tâm Duy cầm lấy, phong thư có dùng sáp đèn bịt lại, trên đó không ghi gì, chỉ có vết máu Trần Kinh Nghiệp để lại.
Cô cầm chặt phong thư, đỡ Trần Kinh Nghiệp rồi nói: “Được được, tôi sẽ gửi cho anh ấy.
Anh, anh gặp phải chuyện gì thế? Tôi đưa anh đi bệnh viện nhé?”
“A, đợi đã, Trần Kính Nghiệp, anh như vậy rồi còn định đi đâu? A Hạo bảo nửa tiếng nữa sẽ về tới nhà, anh không đợi anh ấy à?”
Trần Kinh Nghiệp lắc đầu, đi vào thang máy, buổi tối có ít người ra ngoài nên thang máy vẫn dừng ở tầng này.
Kiều Tâm Duy không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng cô nhìn vết máu ở phong thư cũng biết chuyện này rất nghiêm trọng.
Cô nhìn vết máu ngoài cửa, lau sạch theo lời dặn của Trần Kính Nghiệp.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, vào những lúc thế này, một giây lại dài gần bằng một năm, cô cầm điện thoại canh giờ Giang Hạo về.
Vừa nghe thấy tiếng chìa khóa mở cửa, cô vội chạy ra: “Giang Hạo?”
Cô nhào tới ôm cổ anh: “Anh không sao chứ?”
Giang Hạo ôm chặt cô, hôn lên tai: “Không sao, vào trong rồi nói.”
Anh không thả tay ra mà ôm cô vào nhà, đóng cửa, còn khóa trái lại.
“Đồ Trần Kinh Nghiệp đưa em đâu?”
Kiều Tâm Duy lấy phong thư trong tủ giày ra: “Đây, là nó.”
Giang Hạo nhìn, không nói gì, anh cất ngay vào túi rồi nâng mặt cô lên, hôn lên môi cô: “Đừng sợ, không sao, em ở nhà cẩn thận, anh về quân doanh đây.”
Tim Kiều Tâm Duy nhảy lung tung, sao cô lại không sợ cơ chứ? Trần Kinh Nghiệp bị thương rất nặng, mắt trái chảy máu be bét, có khi sẽ bị mù luôn ấy, nhưng cô biết không thể tăng thêm phiền phức cho Giang Hạo vào lúc này.
“Lát nữa anh có về không?”
Giang Hạo gật đầu: “Anh đem đồ về quân doanh xong sẽ về ngay.”
“Về xong sẽ đi lại à?”
“Về thì ở với em, không đi nữa, em đừng sợ, tin anh được không?”
Kiều Tâm Duy cắn răng gật đầu: “Được, em chờ anh.”
Giang Hạo không đành lòng, anh ôm chặt cô một hồi.
Nhìn gương mặt trắng xám, nghe tiếng run cầm cập của cô, anh không muốn kéo cô vào chuyện nguy hiểm này, những thứ đó chỉ an toàn khi đưa đến đây thôi, chỉ có để cô giữ thì anh mới yên tâm và tin tưởng hoàn toàn.
“Tâm Duy, không thì em đi theo anh nhé?”
Kiều Tâm Duy gật đầu như giã tỏi: “Được!”
Cô cột tạm mái tóc còn ướt, cầm áo lồng trên giá áo rồi đội mũ lên: “Đi.”
Giang Hạo nắm chặt tay cô, anh cười cười, vợ của anh còn mạnh mẽ và dũng cảm hơn anh nghĩ nhiều.