Quân Hôn Chớp Nhoáng

Chương 209



“Cho anh này, cô ta tặng anh mà, em chẳng thèm”

Cô bất giác rùng mình: “Em đi đổi khăn lông cho anh.”

Giang Hạo nhìn chậu hoa, hơi nhíu mày.

Cuộc thăm viếng đột ngột của Tiểu Thiên Ái cũng không quấy rầy nhịp sống của hai vợ chồng, nhưng không phải không có sự chấn động lên tâm lý.

Kiều Tâm Duy tra Baidu, biết được chậu hoa mà Tiêu Thiên Ái tặng tên là càng cua bốn lá, phiến lá sáng bóng rất hút mắt, đặc biệt là dưới ánh mặt trời.

Nếu là bình thường, cô cũng không rảnh rỗi để tra chuyện thể này.

Bên dưới đột nhiên nhảy lên một cửa sổ nhỏ, trên đó viết “Trường hợp đầu tiên phẫu thuật thành công cho người liệt hoàn toàn hai chân đi lại bình thường trong nước”

, lòng cô giật thót, nhanh chóng click mở xem chi tiết.

Bài viết này nói về Tiêu Thiên Ái, bên trong là bài phỏng vấn liên quan tới cô ta.

Câu chữ của bài viết không gì hơn ngoài những lời biết ơn và cảm ngộ, bao gồm những việc từng trải qua mấy năm nay của cô ta ở Anh, từ im ắng vô danh đến thanh danh vang dội, lại đến việc phải trải qua sau khi về nước đã mất đi tất cả chỉ trong một đêm.

Cô ta chính là một truyền kỳ, hơn nữa từ hai chân tàn tật đến hoạt động tự nhiên như bây giờ, sự chuyển mình đột ngột của cô ta trở thành nguồn cảm hứng vang dội.

Trong bài phỏng vấn có mấy tấm ảnh chụp của cô ta, Tiêu Thiên Ái trong ảnh không còn là nghệ sĩ u buồn và bí ẩn kia nữa, mà là một cô gái trí thức tràn ngập sức sống và ánh mặt trời.

Những bức ảnh trước đây của cô ta, ngồi trên ghế, tay giữ đàn cello, trang điểm đậm, ánh mắt cũng u buồn.

Mà cô ta của hiện tại, tinh thần cũng thay đổi, đi những bước dài, ngẫu nhiên quay lại mỉm cười trở thành khoảnh khắc trong ống kính, cô ta khi thì cúi xuống ngửi hương hoa, khi thì nhón mũi chân chạm vào những chiếc lá vàng rơi rụng.

Toàn bộ bài viết đều mang giọng văn vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, miêu tả thăng trầm trong những năm gần đây của cô ta, cho tới cuộc sống giống như một người bình thường bây giờ.

Có thể nói, câu chuyện của cô ta đã làm cảm động hàng tỉ cư dân mạng, họ bấm like cho cô ta.

Chuyện của cô ta là truyền kỳ, cũng rất truyền cảm hứng.

Kiều Tâm Duy tìm kiếm bằng máy tính trong thư phòng, còn Giang Hạo cũng dùng di động xem tin tức của Tiểu Thiên Ái.

Từ đầu tới cuối, anh vẫn không hề hiểu cô ta, năm năm trước không hiểu, giờ lại càng không hiểu.

Đột nhiên, Thủ trưởng Cận gọi đến, anh nhanh chóng bắt máy: “Alo, Thủ trưởng có chỉ thị gì ạ?”

“Không có chỉ thị gì, gọi số máy cá nhân của cậu thì không phải ra lệnh cho cậu, A Hạo, cậu xem tin tức của Tiểu Thiên Ái chưa?”

Giang Hạo hít sâu một hơi, nói đúng sự thật: “Đang xem ạ, hơn nữa hôm nay cô ta còn đến nhà tôi, chào hỏi rồi đi.”

Giọng Thủ trưởng Cận rất kinh ngạc: “Ồ? Mau nói cho tôi nghe cụ thể hơn đi.”

“Cô ta nói chỉ muốn tìm bạn bè chia sẻ niềm vui của mình, tặng một chậu hoa càng cua bốn lá nhỏ, ngồi một lát rồi đi ngay.

Tôi thấy cô ta đi không khác gì người bình thường, chỉ là tốc độ hơi chậm thôi.”

“Vậy bằng hiểu biết của cậu đối với cô ta, cậu nghĩ bước tiếp theo cô ta sẽ làm gì?”

Giang Hạo trầm tư một lát rồi nói: “Tôi vốn tưởng rằng tôi hiểu cô ta rất rõ, nhưng bây giờ phát hiện ra vốn tôi không hề hiểu cô ta.

Cô ta làm những chuyện như vậy, tôi hoàn toàn không thể lý giải được, tôi cũng không biết tại sao cô ta phải như vậy, càng không biết tiếp theo cô ta muốn làm cái gì.”

Thủ trưởng Cận thả chậm giọng điệu lại, an ủi: “A Hạo, tôi biết cậu khó xử, nhưng bây giờ trừ cậu ra thì cũng không còn ai tốt hơn để chọn, từ từ thôi, không cần vội.”

“Vâng.”

“Ngày mai tôi đến thăm ba cậu một lát, cậu có vẻ không?”

“Về ạ, ngài đến thì sẽ về, có điều tôi cũng đưa Tâm Duy theo, chuyện có liên quan đến bố trí hành động vẫn đừng nên nói thì hơn.”

“Tôi biết tôi biết, ngày mai tôi chỉ đến thăm hỏi ba cậu chút thôi, không có việc khác.

Bên này tôi còn có việc, cúp máy nhé.

A Hạo, cậu điều chỉnh tâm trạng cho tốt, tôi chờ cậu về đơn vị”

“Rõ.”

Cúp điện thoại, màn hình lại quay về giao diện bài phỏng vấn Tiêu Thiên Ái, anh chạm đầu ngón trỏ vào bức ảnh của cô ta.

Cô gái có lúm đồng tiền như hoa kia, thoạt nhìn vẫn trong sáng xinh đẹp như năm năm trước, nhưng trái tim của cô ta thì sao? Cô ta lừa gạt tình cảm của anh hết lần này tới lần khác, lợi dụng sự tin tưởng của anh, là anh ngu xuẩn, vì cô ta mà còn làm tổn thương người bên cạnh, bao gồm ba mẹ, và cả Tâm Duy.

Thủ trưởng Cận nói, dù không vì xã hội không vì quốc gia, thì cũng phải vì mình mà đòi lại sự công bằng.

Nhưng anh cũng không cần cái công bằng đó, người phụ nữ này đã không là gì với anh nữa rồi.

Giữa anh và cô ta chỉ có một đoạn quá khứ đã từng xảy ra, một quá khứ không thể thay đổi, cũng không thể hủy diệt, không hơn không kém.

Suy nghĩ bị tiếng gõ cửa khẽ ngắt ngang, anh tắt giao diện đi và nói: “Ở nhà còn gõ cửa cái gì, mau vào đi.”

Cửa phòng mở ra, Kiều Tâm Duy bề một bát chè hạt sen nấm tuyết đi vào, nói: “Không quấy rầy anh chứ?”

Giang Hạo ngẩn ra: “Em nghe thấy anh và Thủ trưởng Cận nói chuyện điện thoại à?”

Kiều Tâm Duy như bừng tỉnh: “Hóa ra là Thủ trưởng Cận à, hừ, em còn tưởng là Tiêu Thiên Ái kia chứ.”

Giang Hạo bật cười: “Cho dù là cô ta thì em cũng có thể thoải mái tự nhiên đi vào.”

“Xì, không nói đến cô ta nữa, phá hỏng tâm trạng tốt cả ngày này.

Nào nào nào, chè hạt sen nấm tuyết, nhìn rất ngon nhé, em nếm thử rồi, mùi vị cũng rất được.”

Giang Hạo đón lấy, đúng là óng ánh long lanh, trơn bóng đủ đầy, ở giữa còn có hai quả cầu kỷ điểm xuyết, nhìn là muốn ăn: “Không tệ nhé, có tiềm lực, ở với anh lâu rồi, chỉ số thông minh cũng tăng lên, đã có thể nấu đồ ngọt theo công thức.”

Kiều Tâm Duy trừng anh: “Khỉ gió, chỉ số thông minh của em vốn không thấp.”

“Ở trong mắt anh, chỉ số thông minh của em có thể bị xem nhẹ không kể tới.”

Một đấm như sét đánh giáng xuống lưng anh.

“Ai da, có người nấu đồ ngọt cho, có người mát xa cho, cuộc sống thế này thật sung sướng.”

Kiều Tâm Duy tức: “Anh nhớ kỹ đó cho em, hôm nay nể tình anh đang bệnh nên em không so đo, hừ!”

“Hừ cái gì mà hừ, miệng đã nhỏ mà còn dấu lên rõ cao, đừng đi, lại đây.”

Kiều Tâm Duy ngồi xuống dựa vào ngực anh, sờ trán anh thử: “Vẫn còn hơi nóng, lấy nhiệt kế đo thử nhé?”

“Đừng, anh ăn hết là sẽ khỏi thôi.”

Giang Hạo múc một thìa: “Ừm, mùi vị rất ngon, cần phải khen ngợi, tài nấu ăn của đồng chí Kiều Tâm Duy rất tốt.”

“Ha ha, anh thích thì về sau em sẽ nấu nhiều cho anh, ông xã, em đã xem rất nhiều công thức làm bánh kem bánh quy rồi, để em nghiên cứu thử, lần tới làm cho anh ăn nhé.”

“Được, có chí học tập, điểm này đáng được biểu dương.”

“Này, anh nói xem có khi nào Tiểu Thiên Ái lại tìm anh nữa không?”

“Không biết.”

“Vậy anh phải bảo đảm với em, cô ta tìm anh thì anh cũng không được để ý đến, đồng ý với em, anh hứa đi.”

Giang Hạo nhìn cô, tiếp tục ăn: “Anh hứa sẽ không để ý tới cô ta, anh chỉ yêu em, lòng anh chỉ có em.

Những người phụ nữ khác anh cũng không thích, bao gồm cả cô ta, thế này em đã vừa lòng chưa?”

Kiều Tâm Duy cười đến mức khóe miệng cũng sắp vắt tới mang tai rồi: “Ha ha ha, vậy còn chấp nhận được.”

*** Hôm sau, tại nhà họ Giang.

Biết Thủ trưởng Cần muốn tới, sáng sớm Lâm Thái Ấm và người giúp việc đã đi chợ, mua nguyên liệu nấu ăn tươi ngon nhất mới có thể làm ra món ngon nhất.

Vừa đến nhà, Lâm Thái Ấm đã lôi kéo Giang Hạo cẩn thận quan sát: “Không sao đấy chứ? Có cần bảo bác sĩ Lâm tới đây kiểm tra lại không?”

“Mẹ thấy con giống như có sao không, đừng nghe Tâm Duy thổi phồng lên.”

Kiều Tâm Duy đi đến, giọng điệu rất bình thường: “Mẹ.”

Đây là lần đầu tiên cô gặp lại mẹ chồng sau khi làm mặt lạnh trước mặt dì út hồi đó, mùng một đầu năm đến đây chúc Tết, mẹ chồng lấy lý do không khỏe ở trong phòng, không chịu gặp cô.

Trong lòng Lâm Thái Ấm vẫn có khúc mắc, nếu đây không phải con dâu, chắc chắn bà sẽ xa lánh cô: “Ừ, ngồi tự nhiên đi, uống trà thì tự rót.”

“Dą.”

Giang Hạo cười, nửa ôm lấy Kiều Tâm Duy: “Mẹ, lần này may nhờ có Tâm Duy, cô ấy thức cả đêm chườm lạnh thay khăn, còn nấu cháo chăm sóc cho con, bằng không lúc này con còn nằm ở trên giường cũng không chừng.”

Lâm Thái Âm thở dài, haiz, bực cái gì đây, con trai của mình còn phải nhờ người ta quan tâm: “Được rồi, mẹ cũng không ăn thịt nó, con cưng nó thế làm gì?”

“Mẹ, nghe mẹ nói kìa, cô ấy là vợ của con, con không cùng thì ai cưng, cô ấy cũng là mẹ của cháu trai mẹ mà.”

Ánh mắt của Lâm Thái Ấm lóe lên, đảo qua bụng Kiều Tâm Duy: “Có rồi?”

Kiều Tâm Duy cảm thấy đắng nghét, trong mắt mẹ chồng, cô chỉ là một cái máy đẻ mà thôi.

“Mẹ, không phải chúng con đều bận à, mẹ thấy hai năm gần đây con rất bận không, lỡ như có con mà không chăm sóc được hai mẹ con cô ấy thì sao? Chờ con rảnh rỗi một chút, Tâm Duy cũng rảnh hơn rồi lại xem xét.”

“Bận cái gì mà bận, đều là viện cớ hết, Siêu Siêu còn chưa kết hôn mà vợ nó đã có rồi, các con kết hôn hơn một năm còn chưa có, sao lại như thế hả?”

Giang Chí Trung đang ngồi ở sofa đọc báo nhìn qua bên này, ồn ào nhốn nháo chọc cho lỗ tai của ông đau hết cả lên.

Kiều Tâm Duy đứng bên cạnh thấy rất mất mặt, khi nào có con lại không phải do cô quyết định, mỗi lần mẹ chồng nói chuyện này, cô đều rất đau lòng cũng rất bất đắc dĩ.

Đang buồn bực hết sức, cô nhìn thấy Giang Chí Trung đang vẫy tay với mình, nên lặng yên đi qua.

“Ba.”

“Ừ, đừng để ý đến mẹ con, thời kỳ mãn kinh nên tính tình khó ở, có điều bà ấy chỉ xấu miệng thôi nhưng lòng dạ tốt lắm, con đừng để trong lòng.”

“Con hiểu, mẹ nói của mẹ, con uống của con, ha ha.”

Cô tự rót một ly trà, lại rót đầy chén trà cho ba chồng: “Ba, chúng ta uống trà.”

Giang Hạo đã không kiên trì nổi nữa: “Mẹ, đừng nói nữa, Thủ trưởng Cận cũng sắp tới rồi...”

Anh trực tiếp trốn tới phòng khách, ngồi xuống bên cạnh Kiều Tâm Duy: “Không nói nữa nhé, lời mẹ nói con đã nhớ rõ rồi, con cố gắng gấp bội là được, không nói nữa.”

Lâm Thái Âm tức đến trợn trắng mắt, từ già đến trẻ đều chế bà dong dài: “Được rồi, mẹ mặc kệ, các con thích như thế nào thì như thế ấy đi.”

Bà tức giận đi vào bếp.

Chỉ chốc lát sau, bên ngoài vang lên tiếng ô tô, Thủ trưởng Cận tới.

Giang Chí Trung ra cửa đón, vừa gặp mặt, hai người đã cúi chào nhau, sau đó bắt tay nhau rất chặt.

Kiều Tâm Duy nói nhỏ: “Hế, khí thế của ba cũng không thua lãnh đạo tí nào nha.”

Giang Hạo nói: “Chứ gì nữa, trước đây ba là lãnh đạo của Thủ trưởng Cận, ba về hưu ông ấy mới lên mà.”

Kiều Tâm Duy: “Vậy à, khó trách, vẫn là mặt mũi ba lớn.”

Giang Hạo: “Suyt, đừng nói chuyện riêng nữa.”

Được thôi, im miệng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.