Đó là một buổi chiều đầy nắng, xuyên qua lớp rèm cuốn, ánh nắng như những đường thẳng song song bị cắt thành từng lớp, rồi tụ lại cùng một chỗ.
Kiều Tâm Duy ngồi nghỉ ngơi ở ngay vị trí của mình.
Mái tóc ngang vai đã dài tới lưng, cô dựa vào bàn làm việc khiến mái tóc dài và thắng của mình xõa tung ra.
Cố Vinh Sâm vừa đi từ bên ngoài vào, lơ đễnh thoáng thấy Kiều Tâm Duy đang dựa vào bàn làm việc.
Quỷ thần xui khiến thế nào, bất giác anh ta dời bước chân sang lối nhỏ tới bên cạnh cô.
Anh ta chầm chậm đi đến, lúc đi ngang qua, ánh mắt anh ta dừng lại trên người cô và những đường cong cơ thể đầy quyến rũ.
Dù đã chia gương mặt cô thành từng phần nhỏ, nhưng anh ta chẳng thể bắt bẻ lỗi một phần nào trên gương mặt ấy.
Đường nét gương mặt cô vừa đẹp đẽ vừa phóng khoáng, đẹp đến mức ngây thơ vô hại, đặc biệt là lúc cười, hai mắt cô như đang tỏa sáng.
Càng đến gần cô, anh ta càng bị khí chất thanh sạch của cô hấp dẫn.
Có thể người tình trong mắt hóa Tây Thi, anh ta cảm thấy cô là người phụ nữ đẹp nhất trên cuộc đời này.
Trong văn phòng vẫn bật lò sưởi nên không khí khá khô ráo, cửa sổ đằng sau tấm rèm cuốn để hở một khe nhỏ, luồng khí lành lạnh lọt vào trong.
Cố Vinh Sâm nghĩ thầm, chắc không cảm lạnh đâu nhỉ? Trong tích tắc, anh ta định cởi áo vét của mình ra rồi đắp lên người cô.
Nhưng hiện thực cảnh cáo anh ta rằng, không được phép làm một hành động mập mờ như thế.
Cô ấy không phải là của mày.
Anh ta không thể gây tình hình xấu hổ cho cô chỉ vì suy nghĩ thầm kín của mình.
Nghĩ thế, Cố Vinh Sâm không chần chờ bước chân thêm nữa, anh ta đi thẳng qua, nói với Tiểu Mật đang dặm lại lớp trang điểm: “Hơi lạnh thì phải, Tiếu Mật, cô mặc ít thể có cảm lạnh không?”
Tiểu Mật thụ sủng nhược kinh, nếu không cầu được Nguyễn Tấn thì câu Cố Vinh Sâm cũng ổn đấy chứ, dù gì người ta cũng là Giám đốc Vạn Đạt, tuổi trẻ tài cao, anh tuấn đẹp trai, đặc biệt là vẫn còn độc thân.
Cô nàng cười ngốc ngốc, tay hơi run, lông mày bị vẽ đậm lè.
“Ha ha ha, cảm ơn Tổng giám đốc Cổ đã nhắc nhở, để tôi đóng cửa sổ lại là được.”
Nhưng một tay cô nàng đang bận che lông mày, tay kia bận vén rèm cuốn nên không rảnh tay để đóng cửa sổ được.
Cơ hội tốt thể làm sao có thể bỏ lỡ cơ chứ, cô liếc mắt đưa tình và nói: “Tổng giám đốc Cổ, anh có thể giúp em một chút được không?”
Tổng giám đốc Cố ném cho một cành ô liu, sao cô lại không thể chủ động cho người ta một cơ hội chứ? Cố Vinh Sâm rất tình nguyện giúp cô làm việc này, anh ta đi ngang qua vị trí của Kiều Tâm Duy, khẽ khàng đóng cửa sổ lại, sau đó kéo lại rèm cuốn vài lần, chắc chắn rằng không có ánh mặt trời nào chiếu vào mắt cô.
Nhìn gương mặt cô, anh ta cảm thấy đó cũng là một cách hưởng thụ, dù chỉ trong thời gian ngắn ngủi.
“Cảm ơn anh, Tổng giám đốc Cố.”
Tiêu Mật đá lông nheo liên tục, nhằm khoe hàng lông mi đã được cô nàng tỉ mỉ trang điểm.
Cố Vinh Sâm lịch sự cười: “Đồng nghiệp mà, nên làm thôi.”
Anh ta cười cười rồi đi, không quên lén ngắm Kiều Tâm Duy thêm lần nữa, cô vẫn ngủ rất ngon.
Thật sự Kiều Tâm Duy đã đánh một giấc rất ngọt ngào.
Vừa qua Tết, Giang Hạo lại đi công tác.
Cô vùi đầu vào dự án xây dựng khu siêu thị tổng hợp, thậm chí còn đem cả công việc về nhà, tăng ca đến tận đêm khuya.
Giang Hạo không ở bên cạnh, không còn ai quy định cô ngủ lúc mấy giờ, vậy nên hai ngày nay mãi đến hai giờ rưỡi cô mới lên giường, cơ thể rất mệt mỏi.
Chuông đi làm vang lên giòn giã, Kiều Tâm Duy bị đánh thức.
Cô ngẩng phắt đầu nhận ra khóe miệng mình ẩm ướt thì quýnh lên, lập tức cúi xuống tìm khăn giấy.
Mất mặt quá! Cô vừa chùi miệng, vừa nhìn xung quanh qua mái tóc lưa thưa.
Thấy các đồng nghiệp vẫn đang lúi cúi làm việc của mình, không ai chú ý đến thì mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Nằm sấp trên bàn ngủ khiển cả người cô không thoải mái, hai cánh tay đau, hai chân và cổ cũng đau, còn cảm thấy hơi lành lạnh.
Tóm lại là cả người đều mỏi nhừ và khó chịu.
Cô bật màn hình máy tính lên, phát hiện Cố Vinh Sâm gửi một khung cửa sổ rung rung đến, kèm thêm một câu– “Sau này có ngủ nhớ đắp thêm áo khoác.”
Mặt cô đỏ lựng, ôm mặt xấu hổ.
Bị người khác nhìn thấy mình ngủ gật chảy nước miếng rồi, a, mất mặt quá đi mất! Cô không trả lời tin nhắn, Cố Vinh Sâm lại gửi thêm một tin – Tư thế ngủ như vậy rất không thoải mái, mua gối chữ U đi, ít ra cũng không mỏi cổ”
Cô mặt dày mày dạn đáp lại – “Được rồi, cảm ơn Tổng giám đốc Cố”
Lướt điện thoại, cô nhận ra trong nhóm chat ba người có mấy tin nhắn chưa đọc nên ẩn mở ra xem.
Đặng Tiểu Chi: “Các cô nương, tôi tạm biệt hội độc thân đây.”
Lưu Kim Nặc: “What, cưng tán được đại luật sư Trương Viễn rồi hả?”
Đặng Tiểu Chi: “Ừ hử, để ăn mừng mình tạm biệt hội độc thân, hẹn nhau một buổi được không? Trương Viễn mời.”
Lưu Kim Nặc: “Phải chúc mừng, nhưng mà mấy cưng đều dẫn theo người yêu, chị dẫn theo thú cưng được không?”
Đặng Tiểu Chi: “Hoàn toàn có thể, Tâm Duy, Tâm Duy, khi nào Giang Hạo mới rảnh”
Lưu Kim Nặc: “Chị đi khi nào cũng được, lịch hẹn cứ để Đại Thủ trưởng Giang sắp xếp.”
Kiều Tâm Duy không nhịn được mỉm cười, Giang Hạo nói người bạn này rất đáng tin, cô mừng thay cho Tiểu Chi: “Chúc mừng Tiểu Chi, nhưng Giang Hạo đi công tác rồi, chúc mừng gì đó thì cứ quên anh ấy đi, mình đi khi nào cũng được.
Công việc mãi cũng không hết, không thể để công việc kéo dài cuộc hẹn được.”
Đặng Tiểu Chi trả lời rất nhanh: “Ok, vậy đêm nay tụ tập ở KTV ngay Đại Duyệt Thành nhé, chờ Giang Hạo về thì làm thêm một chầu nữa, anh ấy cũng coi như là bà mai của hai bọn mình.”
Lưu Kim Nặc: “Quá tốt rồi, mình được dự đến hai buổi cơ đấy.”
Trong sảnh tổ chức tiệc đứng ở Đại Duyệt Thành, Kiều Tâm Duy và Lưu Kim Nặc đã có mặt từ sớm.
Vừa tan tầm, họ đã đi qua đây rất thuận lợi, sau khi báo tên Trương Viễn và số đặt trước, hai cô đi vào.
“Ngồi ở đây đi, ánh sáng đủ, lối đi rộng, sofa da mềm, quan trọng là gần khu lấy thức ăn, ha ha.”
A Nặc vỗ vỗ bụng, cười nói: “Vì bữa tiệc này mà mình bỏ ăn nhẹ buổi chiều đấy, không thì làm sao chứa nổi.”
Khá lâu rồi không gặp A Nặc, cô nàng trông đã hơi mập lên, Kiều Tâm Duy không khách sáo nói: “A Nặc, cậu còn chưa tìm được người yêu đó, không thể cứ nuôi thịt như vậy được.”
Nếu không phải là bạn bè thân thiết thì không thể trêu mấy câu độc như thế này được.
A Nặc chỉ mặt cô suốt mấy phút mà mãi vẫn không nói nên lời, cuối cùng, cô ấy nói: “Được, chủ nhật này đi với mình đến phòng gym làm thẻ thành viên.
Trông cậu gầy quá, chỉ một cơn gió thôi cũng thổi bay được cậu đi luôn ấy.
Rèn luyện rèn luyện cơ thể, đợi Thủ trưởng nhà cậu đi công tác về, chị chỉ cho một tuyệt chiêu cực hay ho.”
“Tuyệt chiêu gì?”
Mắt A Nặc đắm đuối nhìn cô, nói nhỏ: “Nỗ lực bền bỉ cả đêm dài, ha ha ha ha.”
Mặt Kiều Tâm Duy đỏ bừng lên: “A Nặc, cậu có thể thanh lịch một chút được không?”
“Ha ha ha, thanh lịch là ai, mình không biết.”
Từ khi A Nặc quay về thủ đô, cô nàng đã thay đổi rất nhiều.
Bài học yêu đương của ai cũng vậy, dù thất bại hay không, đều dạy người ta cách trưởng thành hơn.
Bây giờ cô không vội kết hôn, tập trung vào sự nghiệp.
Cô thường nói luôn nói một câu như sau: Dựa vào ai cũng không đáng tin cậy, phụ nữ chỉ có thể dựa vào chính mình.
So với cô gái ngốc nghếch và cứng đầu ngày xưa, Kiều Tâm Duy cảm thấy thưởng thức con người phóng khoáng của cô ấy ở hiện tại hơn.
Một lát sau, Đặng Tiểu Chi kéo Trương Viễn đi đến.
Phụ nữ khi yêu đúng là khác với trước đây, cô nàng Đặng Tiểu Chi thích cách ăn mặc đơn giản và thoải mái, nay đã chịu mang giày cao gót phối với váy ôm và đối tất da chân.
Bộ trang phục này khiến cô nàng trong thanh lịch hơn biết bao nhiêu.
Trương Viễn cũng là anh chàng gan báo, dù Giang Hạo không có mặt nhưng anh vẫn dám xuất hiện ở bữa tiệc này, lấy một địch ba.
Anh chàng này phải có lòng can đảm đến nhường nào đây.
Kiều Tâm Duy và Lưu Kim Nặc không nói gì, chỉ nhìn hai người.
Trương Viễn lịch sự kéo ghế sofa ra, Đặng Tiểu Chi từ từ ngồi xuống.
Trương Viễn nói cô ấy mau cởi giày cao gót ra, để anh đi mua giày đế bằng về cho cô thay, nhưng Đặng Tiểu Chi vẫn già mồm nói không cần không cần, cô ấy có mang theo băng dán cá nhân.
Cô nàng nhanh mồm nhanh miệng A Nặc kìm nén không nổi nên chen ngang: “Luật sư Trương, cứ theo ý cô ấy đi, cô ấy cởi giày ra chân thổi lắm.”
Ha ha, đúng là bạn thân có khác.
Đặng Tiểu Chi tức giận đến nỗi muốn cởi giày đập cô bạn: “Cậu ngửi thử xem có bị thối không, cậu dám ngửi thì mình cởi ngay đấy.”
A Nặc cười nói: “Đặng Tiểu Chi, cưng đã bị phá đảo ngay giây phút này.
Trước mặt đàn ông con trai, cậu không thể thanh lịch một chút à? Cậu chưa lên chức bà Trương đầu, hành xử thế này mà được hả?”
Kiều Tâm Duy cười đến nổi muốn sốc hồng: “Luật sư Trương, để anh cười chê rồi, nhưng mà anh hãy cố thích nghi khi ở chung với bọn tôi nhé.”
Trương Viễn cũng là người khá kiên nhẫn, anh thích con người chân thật của Đặng Tiểu Chi như lúc này.
Anh hài hước nói: “Đừng xin lỗi, Thủ trưởng Giang có thể thích nghi được thì tôi cũng phải làm được.
Năng lực thích ứng của tôi mạnh hơn anh ấy.”
A Nặc nói: “Luật sư Trương, hôm nay chúng tôi khảo nghiệm anh, ngày mai đổi thành anh kéo Tiểu Chi đến gặp bạn bè để họ khảo nghiệm cô ấy đi.”
“Được, bạn bè của tôi đều rất muốn gặp cô ấy.”
Kiều Tâm Duy: “Nếu cô ấy làm anh mất mặt thì anh nhớ bao dung cho cô ấy một chút, trí thông minh của cô ấy không cao lắm, phải nói là ngu dễ sợ, nhưng cô ấy chính là mẫu phụ nữ hiền thê lương mẫu tiêu chuẩn.
Trước đây nhà vệ sinh của bọn tội do cô ấy chăm đấy, cô ấy còn giúp tôi giặt quần áo nữa.
Đúng rồi, cô ấy nấu ăn rất ngon, chỉ cần một nồi cơm điện thôi nhé, cô ấy có thể cầm nồi đánh khắp thiên hạ không có đối thủ.”
A Nặc vào góp vui: “Chính xác chính xác, anh là luật sư nên có nhiều quy tắc riêng của mình, con bé này thường ăn nói ngu người, đầu óc lâu lâu lại bị chập mạch, nếu hai người có cãi nhau thì anh nhớ hạ thủ lưu tình.
Không đúng, cách dễ nhất là anh cứ giả vờ câm điếc để cô ấy mắng đi, sau khi xả cơn tức rồi thì cô ấy sẽ tự động hầu hạ anh như đại gia thôi.”
Mặc dù những lời của bạn mình vừa bao che lại vừa giễu cợt, nhưng Đặng Tiểu Chi nghe xong chỉ muốn bật khóc: “Ai nha các cậu thật đáng ghét, mình có ngu đầu, chẳng phải các cậu tới đây để giúp mình khảo nghiệm anh ấy à, làm gì lại khiến người ta muốn khóc thế này.”
Trương Viễn ôm bờ vai cô an ủi, rồi cầm khăn tay giúp cô lau nước mắt, anh nói: “Bàn của chúng ta vừa khóc vừa cười, người khác nhìn vào còn tưởng chúng ta làm gì đó kì lạ lắm.
Các cô yên tâm, tôi sẽ không khiến Tiểu Chi phải uất ức, tôi dùng tấm lòng chân thành của mình để hẹn hò với Tiểu Chi và lấy kết hôn làm điều kiện tiên quyết.
Nếu tôi không thành tâm, hai người chắc chắn sẽ không bỏ qua cho tôi đúng không?”
A Nặc gật đầu: “Luật sư Trương, anh đúng là người hiểu chuyện.”
Trương Viễn nói: “Các cô đừng gọi tôi là luật sư Trương nữa, gọi Trương Viễn đi.
Còn nữa, thời gian quy định mỗi bữa ăn ở đây chỉ có hai tiếng, mọi người xác định là không đến lấy thức ăn đấy chứ?”
Mọi người cùng bật cười, Đặng Tiểu Chi cũng nín khóc và mỉm cười: “Lấy chứ, đương nhiên là phải lấy, mấy chị em ơi, cầm đĩa, quẩy lên nào.”
“Nhìn cậu xem, như quỷ chết đói, phải nói như thế này chứ.”
A Nặc hắng giọng: “Mấy chị em, chúng mình cùng đi dùng bữa tối thôi.”
Kiều Tâm Duy nói toạc vào mặt cô bạn: “Xuống đi người ơi, đừng có giả bộ thanh lịch quen thói nhé!”
Ngay lúc đó, Giang Hạo đang ở trong một khách sạn tại Hong Kong.
Anh đứng trước một cửa sổ sát đất rất lớn, ngắm nhìn cảng biển Victoria quyến rũ ngay trước mặt mình.
Anh khẽ lắc ly rượu đế cao trên tay, chất lỏng màu đỏ sậm sóng sánh tỏa ra mùi hương để mê say lòng người.