Kiều Tâm Duy cãi lại một câu: “Ơ, cần gì loại chồng này chứ?” Giang Hạo khẩu không nói được gì, chỉ có thể để cô cười nhạo, đương nhiên anh biết cô không trách anh thật. Anh ôm cô chặt một chút, nói: “Hoàng hậu phù thủy, đừng độc chết thần, thần nguyện thành đầy tớ của người.”
Kiều Tâm Duy dở khóc dở cười, giọng điệu của Giang Hạo đúng kiểu làm nũng nhưng2vẻ mặt lại rất nghiêm túc: “Xem bộ dạng này của anh này, có tiền đổ chút được không?”
Giang Hạo lạnh mặt như trước, nhưng khóe môi hơi nhếch lên: “Không thể” Không để cô cãi lại, anh ôm cô đi vào trong: Đi vào chào hỏi bác Kỷ nào, đi thôi.”
Kiều Tâm Duy chỉ có thể cười cười, không làm được gì. Kỷ Văn Tu mặc một bộ đồ thời Đường màu đỏ sậm,5bộ đồ cổ xưa này cực nổi bật giữa những bộ vest giày da hiện đại. “Bác Kỷ, chúc bác phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn, đây là chút lòng thành của vợ chồng cháu, bác nhận cho chúng cháu vui.”
Kiều Tâm Duy vội lấy hộp gấm từ trong túi xách, đưa tới trước, lễ phép nói: “Bác Kỷ, chúc bác khỏe mạnh, vui vẻ cả đời.” Kỷ Văn Tu cầm lấy hộp6gấm, liếc nhìn Kiều Tâm Duy một cái nhưng không nhìn lâu, rồi ông nhìn Giang Hạo, cười dịu dàng: “Cảm ơn cảm ơn, A Hạo, bác vừa khen cháu càng ngày càng giỏi với ba cháu đấy, mấy đứa nhóc nhà họ Kỷ ngang tuổi cháu mà chẳng làm được trò trống gì.”
Giang Hạo cười nói: “Bác Kỷ đừng nói thế, mọi người đều đang bảo vệ đất nước cả mà, không chia cao5thấp đâu.” “Ôi, cháu khiêm tốn quá!” Nói xong, Kỷ Văn Tu mở hộp gấm ra, mắt ông sáng rực, đó là một cây bút máy quý giá, ông cười vui vẻ: “A Hạo à, cây bút này khó mua lắm đấy, cháu đã tốn không ít công sức rồi.” Giang Hạo nói: “Cháu không tốn công sức, là Tâm Duy đấy ạ, cô ấy tra tung tích cây bút này bốn, năm ngày rồi3phải thuyết phục người ta mãi mới bán đấy, nói công sức thì cô ấy nghĩ chu đáo hơn cháu nhiều.” Kiều Tâm Duy hít sâu một cái, cô không biết cây bút này, bây giờ còn ai dùng bút máy nữa chứ, nhưng cô chỉ có thể cười trong tình thế này thôi.
Kỷ Văn Tu có chút ngạc nhiên: “Ô? Cô Giang còn trẻ vậy mà đã nghiên cứu về bút máy sao?” “Ha ha, một chút thôi ạ, bây giờ rất khó thấy bút máy rồi ạ.” Trời ơi, đừng nói về đề tài bút máy này, cô không hiểu đâu.
Thấy không ít khách tới từ cửa, Giang Hạo nói: “Bác Kỷ, bác cứ đón khách đi ạ, cháu và Tâm Duy sang chào ba mẹ một tiếng.” Kỷ Văn Tu gật đầu: “Được, được, các cháu cứ thoải mái như ở nhà nhé.”
Kiều Tâm Duy thở phào nhẹ nhõm, cô xoay người trừng mắt với Giang Hạo, nhéo hông anh một cái.
Giang Hạo hơi híp mắt, mặt bình tĩnh, cánh tay anh kẹp chặt tay cô.
“Cô nàng xấu xa này, anh nói thể là vì tốt cho em còn gì, thể mà còn mặt mũi bạo hành gia đình với anh cơ đấy.”
Ngay cả bạo hành gia đình mà cũng dám dùng rồi, Giang Hạo anh vô sỉ thật: “Hừ, còn không phải vì anh, anh không nói sớm với em, đột nhiên nói thế để hù chết em à?” Giang Hạo nở nụ cười xấu xa: “Anh có mặt mũi thì em cũng có còn gì? Bảo bối, em ngốc quá.” Cô nổi da gà rồi nhé: “Giang Hạo, anh có thể nói chuyện bình thường được không?” Anh nghiêm túc nói: “Tiệc rượu như vậy chán thật, bây giờ anh chỉ muốn về nhà rồi, ngủ, với, em!” Tim Kiều Tâm Duy run lên: “Khụ, anh thần kinh à? Đợi đó, không phải bảo đi chào hỏi ba mẹ à, anh đưa em đi đâu đấy?” Giang Hạo giơ tay chỉ: “Chỗ đó toàn người lớn, ông này ông kia, em muốn tới tham gia thật à? Phải lễ phép cẩn thận chào họ, anh sợ em chịu không nổi mà lộ thôi.” Nói vậy cũng đúng, nhưng lộ là sao? Giang Hạo đáng ghét, có thể nói chuyện đàng hoàng không vậy? Kiều Tâm Duy phát điên: “Giang Hạo, anh nói lại câu đó em nghe thử xem?”
Giang Hạo đâm một đao: “Em xem, em xem, mặc đẹp vậy đừng tức giận gì hết, nói nữa sẽ lộ đấy.” Hahaha, trong lòng Kiều Tâm Duy có hàng vạn con ngựa đang chạy qua, nếu không phải ở đây không thể thì cô đã đánh anh một trận rồi. Cô hít sâu hai cái, “Em nhìn anh!”.
Giang Hạo nhịn cười tới mức đau bụng: “Haha, trở về cho em đánh là được, anh đảm bảo sẽ không đánh trả cũng không cãi lại.”
“Hừ!”
Hai người đang nói thì Kỷ Bân Bân đã kéo Cố Vinh Sâm đến. Kỷ Bân Bân là ngôi sao lớn nên khá kiêu căng, cô ta mặc bộ váy dạ hội màu vàng hở lưng bó sát cơ thể, để lộ đường cong của mình, làn váy đung đưa theo từng bước chân của cô ta, hôm nay cô ta trở thành tiêu điểm của cả bữa tiệc.
Mà người đàn ông đứng cạnh cô ta cũng không thua kém chút nào, hoàn toàn có thể áp được khí thế của Kỷ Bân Bân. Gương mặt của Cố Vinh Sâm góc cạnh, bộ đồ vest màu đen kết hợp với chiếc áo sơ mi màu trắng làm anh ta trở nên già dặn hơn, đây là cách ăn mặc bình thường khi đi làm nhưng lại có thể áp đảo Kỳ Bân Bân.
Giang Hạo nghiêm túc hẳn lên, anh hít sâu nói: “Anh sẽ tìm ra chứng cứ chứng minh hắn là Từ Nhật Thăng sớm thôi.” Kiều Tâm Duy không phản đối, cô làm việc với Cổ Vinh Sâm nửa năm nay, trừ có gương mặt giống nhau ra thì mọi thứ khác nhau hoàn toàn.
Quan trọng nhất là, lúc ba cô mất mười năm trước, Cổ Vinh Sâm là bác sĩ thực tập, họ còn gặp nhau ở bệnh viện một lần, hơn nữa tình báo của Giang Hạo lại chưa từng phát hiện điểm khả nghi nào của Cổ Vinh Sâm. Cô nghĩ, có lẽ Giang Hạo không muốn thừa nhận mà thôi.
Kỷ Bân Bân vui vẻ đi vào phòng tiệc, đi tới chào hỏi chủ nhân của bữa tiệc, sau đó cùng Cố Vinh Sâm đi chào hỏi khắp nơi, cô ta như trở thành chủ nhân của bữa tiệc, cứ như đang tuyên bố với cả thế giới rằng, cô ta không còn là một thánh đấu sĩ độc thân nữa mà đã có bạn trai, hơn nữa bạn trai cô ta rất tài giỏi.
Càng yêu thì càng mơ mộng, thể hiện rất nhiều. Cổ Vinh Sâm cũng bất đắc dĩ lắm, anh ta bắt đầu thấy hối hận vì đồng ý tham gia bữa tiệc này với Kỷ Bân Bân.
“Ơ, đây không phải Thủ trưởng Giang và cô Giang | Kỷ Bân Bân cười cười đi tới.
Giây phút đó, cô ta cảm thấy cơ thể của Cố Vinh Sâm hơi run lên, cô ta quay đầu nhìn thì thấy vẻ mặt của anh ta cứng đờ. Từ lúc vào đây anh ta chưa từng cười lần nào, bây giờ anh ta cười nhưng nụ cười kia rất gượng gạo.
Kiều Tâm Duy nở nụ cười lễ phép: “Chị Bân Bân, đã lâu không gặp, chị đẹp hẳn ra.”
“Làm gì có, câu này nên dành cho cô mới phải, tôi còn đang không hiểu người kỹ tính như Thủ trưởng Giang sao lại chọn người bình thường như thế, thì ra khi cô Giang thay đồ thì trở nên xinh đẹp, tôi thấy mấy cô gái tiểu hoa trong giới showbiz không đẹp bằng một nửa cô đâu.”
Kiều Tâm Duy không biết lời này là khen hay mỉa mai nữa, nhưng cô tạm thời cho là lời khen đi, cô cười khan: “Cảm ơn lời khen của chị Bân Bân.”
Cổ Vinh Sâm ở cạnh nhịn không nổi hỏi: “Bân Bân, cô đang khen cô ấy à?” Kỷ Bân Bân sửng sốt: “Đúng thế, sao vậy?”
“Cô khen thì khen đàng hoàng vào, có cần khen như đang mỉa người ta thể không?” Thái độ của Cố Vinh Sâm không tốt, giọng điệu cũng rất đáng ghét, Kỷ Bân Bân đơ một lát: “A, ha ha, lời của tôi mỉa mai lắm à?” Cố Vinh Sám hỏi ngược lại: “Thể người khác nói vậy với cô thì cô thấy thế nào?” Sắc mặt Kỷ Bân Bân rất tệ, nhiều người cho rằng cô ta sẽ trở mặt giận dữ, nhưng lúc cô ta ngẩng đầu lên lại dùng gương mặt tươi cười niềm nở: “Haha, vậy tôi xin lỗi, cổ Giang, ngại quá, con người tối thẳng thắn, nói chuyện không suy nghĩ, trước đây có đắc tội hay mạo phạm có chỗ nào thì cô bỏ qua cho.” Lời xin lỗi này cũng xin lỗi luôn lần trước, Kiều Tâm Duy khó tin, Kỷ Bân Bân đang kiêng kị Giang Hạo hay sao? Nếu như kiêng kị Giang Hạo thì sao cô ta lại gây chuyện với cô hôm đấy chứ? Hay là vì Cổ Vinh Sâm?
Cô chỉ thấy Kỷ Bân Bân khoác tay Cố Vinh Sâm, gương mặt vốn kiêu ngạo lại trở nên hèn kém khi Cổ Vinh Sâm nghiệm mặt lại, khí thế chị đại của Kỷ Bân Bân lập tức trở thành cô gái ngốc, ánh mắt cô ta mang chút bất lực lẫn lúng túng như đang hỏi --- Thế được chưa?
Giang Hạo nhìn thấu nguyên nhân, cười nói: “Không cần xin lỗi đâu, cô Bân Bân khách khí quá rồi, đắc tội gì chứ, tôi không nhớ nữa, haha.” Lúc này Kiều Tâm Duy cũng phục hồi tinh thần: “A, đúng rồi, chị Bân Bân khách sáo rồi, làm gì có việc đắc tội hay không. Tôi cũng không nhớ rõ nữa, haha.”
Mọi người há mồm khó hiểu, không biết Kỷ Bân Bân và Cổ Vinh Sâm đang chơi trò gì. Kỷ San San ở bên im lặng nhìn trò hay này cũng mất mặt, cô ta định để chị họ tới làm xấu mặt Kiều Tâm Duy, ai ngờ chị họ lại tự làm xấu mặt mình. Giang Hạo tìm cớ kéo Kiều Tâm Duy đi khỏi đó, phòng tiệc rất lớn, lại nhiều người, không nên đọ sức với ai hết.
Kiều Tâm Duy hỏi khẽ: “Kỷ Bân Bân này sao thế? Uống nhầm thuốc à?”.
Giang Hạo: “Chắc chỉ có mỗi Cố Vinh Sâm mới biết Kỷ Bân Bân xảy ra chuyện gì, em không nhìn ra à?” Kiều Tâm Duy gật gù, thổn thức, “Không ngờ khi Kỷ Bân Bân thích một người có thể trở thành cô gái nhỏ như thế, ngay cả việc nhịn nhục cầu toàn cũng làm được.” Giang Hạo cảm thấy nghi ngờ, quay lại nhìn, hai người kia đột nhiên xuất hiện ở đây, quan hệ rất khó giải thích, cũng khó tin nữa.
“A Hạo, Tâm Duy.” Lâm Thái Ấm đi tới: “Tới khi nào vậy? Chào hỏi bác Kỷ chưa?”
Giang Hạo: “Vừa tới, đã tặng quà cho bác Kỷ rồi.” “Ừ, thế thì tốt.” Lâm Thái Âm quan sát Kiều Tâm Duy một lát, coi như là được, cái vòng cổ kia tăng thêm chút khí chất cho cô: “Mẹ bảo mẹ có trang sức kiểu đó mà, con cần gì phải mua mới, tiền này dùng không đau lòng à?” “Mẹ, xem mẹ nói kìa, tiền kiểm là để dùng còn gì.”
Lâm Thái Âm lườm anh: “Thì coi như tiết kiệm chút, một lần mua cả triệu, chút tiền trong nhà không chịu nổi.”