Quân Hôn Chớp Nhoáng

Chương 234



Trong nhà, A Nặc và Tiểu Chi ở cùng với Kiều Tâm Duy, các cô nhận được tin nhắn của Giang Hạo mới đến. Đúng là vượt ngoài dự kiến của mọi người, cuộc sống vĩnh viễn máu chó hơn trong TV nhiều.

Đặng Tiểu Chi nói: “Trương Viễn nói không thể2tưởng tượng nổi, bất kỳ kẻ nào đều có khả năng ngoại tình nhưng Giang Hạo chắc chắn sẽ không, mình nói sự thật bày ra trước mắt, không tin cũng không được. Mình cũng không muốn kết hôn nữa.”

A Nặc bênh vực lẽ phải nhất, lúc này cũng tức giận5đến không chịu được: “Mình thu hồi tất cả đánh giá trước kia đối với anh ta, con người đàng hoàng sao lại đi làm chuyện như súc sinh thế chứ?! Tâm Duy, cậu phấn chấn lên đi, quyết không thể cho đôi nam nữ chó má này được hời, Giang6Hạo là sĩ quan của quân đội quốc gia, cậu đến đó làm ầm ĩ lên, chịu phạt chịu tội vẫn là anh ta, đến lúc đó mất chén cơm, mất mặt, mất người đều là anh ta.”

Nhưng mà, mặc cho Đặng Tiểu Chi và A Nặc khuyên như thế nào,5mắng thể nào, đưa ý kiến thế nào, Kiều Tâm Duy cũng vẫn thờ ơ, buồn không khác gì người đã chết, cũng chỉ như thế thôi.

“Tâm Duy, cậu đừng như vậy, giờ chuyện đã xảy ra rồi, truy cứu tiếp nữa cũng vô ích, mình thấy nắm bắt lấy trước3mắt mới là quan trọng nhất, thừa dịp bây giờ Giang Hạo còn hổ thẹn, cậu có thể lấy bao nhiêu tiền thì lấy nhiều bấy nhiêu.” Đi theo đại luật sư Trương Viễn lâu rồi, bây giờ Đặng Tiểu Chi cũng hiểu được giữ gìn lợi ích là như thế nào.

“Đúng vậy, Tiểu Chi nói không sai, tài sản của Giang Hạo chất đống, chắc anh ta cũng không để bụng mấy thứ đó đâu, đến lúc này cậu phải nắm chắc trước mắt một chút, là do anh ta không đúng trước, muốn ly hôn thì phải bắt anh ta đổ máu mới hợp lý. Tiểu Chi, cậu về hỏi Trương Viễn một chút, nhưng tiền để là không thể để Trương Viễn thiên vịnhé.”

“Đủ rồi, các cậu đừng nói nữa...” Kiều Tâm Duy nghe không nổi nữa, chỉ đành mở miệng: “Mình muốn ở một mình một lát, các cậu yên tâm, mình sẽ không có chuyện gì đâu.” Đặng Tiểu Chi và A Nặc liếc nhìn nhau, đều rất bất đắc dĩ.

Chuyện của hai người, người thứ ba vĩnh viễn không thể nói rõ được, là bạn bè, các cô chỉ có thể bầu bạn kề cận vào lúc cô tuyệt vọng nhất. Kiều Tâm Duy đột nhiên bỏ bê công việc ba ngày, điện thoại tắt máy, không có thông báo gì, các đồng nghiệp đều dò hỏi tin tức của cô, Nguyễn Tấn và Cố Vinh Sâm càng sốt ruột muốn nổi lửa, đề án kế hoạch chỉ là thứ yếu, chủ yếu là lo lắng cho cô. “Điện thoại của Kiều Tâm Duy vẫn tắt máy, anh hỏi thẳng Giang Hạo đi.” Nguyễn Tấn giơ điện thoại lắc đầu: “Cũng tắt máy, chỉ cần cậu ấy đi công tác thì điện thoại cá nhân sẽ tắt máy, tôi cũng không biết số điện thoại công việc.” “Vậy là không tìm thấy cô ấy ư?” Nguyễn Tấn suy nghĩ, cầm chìa khóa xe đi ra ngoài, “Tôi đến nhà họ tìm xem, anh ở lại công ty.”

Cố Vinh Sâm muốn cùng đi, nhưng văn phòng không thể không có người dẫn đầu. Giữa anh ta và Nguyễn Tấn, cần phải có một người ở lại, mà anh ta lại không biết nhà Kiều Tâm Duy ở đâu nên đành phải thối.

Lúc này tâm trạng của hai người đàn ông giống nhau.

Nguyễn Tấn tới nhà Kiều Tâm Duy, bấm chuông cửa mà không ai ra mở, gõ cửa gọi vài tiếng thì cửa mới mở ra, nhưng người mở lại không phải Kiều Tâm Duy mà là A Nặc.

“Cô là?” Anh không quen cô gái này.

A Nặc cũng không quen anh: “Tôi là bạn của Tâm Duy, anh là?”

“Tôi là đồng nghiệp của cô ấy, hai ngày nay cô ấy không đi làm, điện thoại cũng tắt máy, không biết cô ấy đã xảy ra chuyện gì nên tôi tới đây xem thử.”

A Nặc mở cửa mời anh vào nhà: “Ồ, anh là cấp trên của cô ấy nhỉ? Ngại quá, vừa rồi không biết ý đồ đến đây của anh nên tôi cũng không dám mở cửa, anh biết đấy, giờ chuyện lạ nhiều, đến đâu cũng phải cẩn thận một chút.” Nguyễn Tân gật đầu: “Tôi hiểu, cẩn thận cũng không sai...” Anh nhìn trái nhìn phải, cũng không thấy những người khác đâu, thuận miệng hỏi: “Kiều Tâm Duy đâu?”

A Nặc thở dài, nói: “Cô ấy ở phòng ngủ kia kìa.” “Cô ấy sao vậy?” Người trước giờ đều không đến muộn về sớm đột nhiên bỏ bể công việc ba ngày, chắc chắn là đã xảy ra chuyện. “Thằng chồng cặn bã kia của cô ấy ngoại tình đòi ly hôn, Tâm Duy bị đả kích rất lớn, tôi và một người bạn khác sợ cô ấy luẩn quẩn trong lòng nên thay phiên đến chăm, đã ba ngày rồi, cô ấy vẫn chưa ra khỏi phòng, chồng cô ấy cũng không về.”

Nguyễn Tấn vừa nghe thế, trong mắt cũng muốn rơi ra ngoài, Giang Hạo ngoại tình đòi ly hôn? Không thể nào, anh hỏi với vẻ không tin nổi: “Có phải hiểu lầm gì không? A Hạo không thể nào làm loại chuyện thể này được.”

“Anh còn quen chồng cô ấy à?” “Chúng tôi là bạn nối khố.” Thái độ của A Nặc có sự thay đổi lớn: “Hóa ra anh là người của Giang Hạo.” Cô nàng đột nhiên chỉ ra cửa chính, nói: “Đi đi đi, chỗ này không chào đón anh, Giang Hạo là tên cặn bã, lũ bạn bè như heo như chó của anh ta chắc chắn cũng không phải người tốt đẹp gì.” Nguyễn Tấn nói: “Không biết tình hình rõ ràng thì tôi sẽ không đi, tôi phải gặp được Kiều Tâm Duy.”

“Làm tổn thương người khác chưa đủ à? Anh muốn biết tình hình thì anh đi mà hỏi Giang Hạo ấy.” Sức của A Nặc không nhỏ, Nguyễn Tấn cũng không phản kháng, cô cứ thể đẩy anh ra ngoài cửa: “Công ty bạn nối khố của tên đốn mạt, tôi không hiếm lạ gì, không đi làm nữa, từ chức!”

Nguyễn Tấn không biết nói gì, nhưng nỗi nghi ngờ trong lòng chiếm hơn phân nửa, chuyện Giang Hạo ngoại tình chắc chắn là đả kích rất lớn với Kiều Tâm Duy, anh phải đi tìm Giang Hạo hỏi cho rõ ràng.

Vào thang máy, Nguyễn Tấn càng nghĩ càng cảm thấy hoang đường, Giang Hạo ngoại tình với ai, không phải là Tiểu Thiên Ái đấy chứ, trừ cô ta ra, anh không thể nghĩ đến ai khác. Anh lập tức gọi điện thoại, số của Tiêu Thiên Ái vẫn luôn không thay đổi. “Alo, Tân, khó có khi cậu cũng biết gọi điện thoại cho tôi, tìm tôi có việc à?”

Nguyễn Tấn nghi ngờ hỏi: “Thiên Ái, A Hạo ở chỗ cậu à?” Tiêu Thiên Ái cười nói: “Sao có thể chứ, giờ này chắc anh ấy ở đơn vị rồi, mấy ngày nay bọn tôi không gặp nhau.” Mấy ngày không gặp, như vậy mấy hôm trước đã gặp rồi, trong lòng Nguyễn Tấn có một dự cảm không hay, anh hỏi thẳng vào vấn đề: “Cô và A Hạo là thế nào?” “Cái gì là thế nào, Tân, tôi không hiểu cậu đang nói gì.” “Bạn bè nhiều năm như vậy, cậu cũng đừng quanh co lòng vòng, có phải cậu và A Hạo lại ở bên nhau không?”

Đầu kia điện thoại im lặng trong chốc lát, sau đó cô ta lại cười nói: “Tân, chúng ta cùng nhau lớn lên trong đại viện, tôi và A Hạo đã trải qua nhiều trắc trở như vậy còn có thể đến được với nhau, không phải cậu nên chúc phúc chúng tôi sao?”

Lúc ấy mặt Nguyễn Tấn đen thui, bình thường anh không dễ nổi giận, nhưng khi bộc phát ra là bất chấp tất cả, anh mắng nhiếc vào điện thoại: “Các người cũng thật quá đáng, pháp luật không cho phép, đạo đức không cho phép, các người... các người... A Hạo quá con mẹ nó khốn nạn!” Tiêu Thiên Ái lại nói: “Tân, cậu đừng mắng A Hạo, muốn mắng thì cứ mắng tôi đi. Nhưng nói đi nói lại, sau khi A Hạo và Kiều Tâm Duy ly hôn, cậu có thể công khai theo đuổi Kiều Tâm Duy, không phải cậu vẫn luôn thích cô ta sao?”

Nguyễn Tấn không chần chừ, mắng vào điện thoại: “Cô là đổ đốn mạt!” Không chờ Tiểu Thiên Ái nhiều lời ngụy biện, Nguyễn Tấn đã cúp luôn điện thoại, nói không nên lời có mùi vị gì, chính là khó chịu, khó chịu thay cho Kiều Tâm Duy, cũng khó chịu thay cho chính mình.

Anh ra khỏi thang máy, đi hai bước rồi lại xoay người, bấm thang máy đi lên lại.

Chuông cửa lại vang lên, A Nặc nhìn mắt mèo, lại là cái người vừa rồi, cô nói: “Sao lại quay lại hả, anh đi mà tìm Giang Hạo hỏi cho rõ ràng đi, Tâm Duy không gặp anh.”

“Cô gì ơi, xin mở cửa ra một chút, tôi muốn nói với Kiều Tâm Duy một câu.”

“Không có gì để nói hết, còn có cái gì để nói, liên quan gì đến anh Giang Hạo cũng không còn lời nào để nói, anh còn muốn bênh vực à?” “Tôi không muốn bào chữa thay Giang Hạo, việc này là cậu ấy không đúng, tôi muốn nói vài câu về chuyện công việc với Kiều Tâm Duy.”

A Nặc nghĩ, xét cho cùng đây là công việc của Tâm Duy, không có đàn ông thì cũng không thể không có công việc được. Vì thế, cô mở cửa, thái độ tốt hơn: “Vừa rồi là tôi không đúng, cũng do tôi giận quá.” Nguyễn Tân gật gật đầu tỏ vẻ thấu hiểu: “Kiều Tâm Duy đâu?” “Đang trốn trong phòng kia kìa, tôi đoán cô ấy không muốn ra ngoài gặp anh, bằng không vừa nãy đã ra rồi.”

Nguyễn Tân đi đến cửa phòng, gõ cửa: “Tâm Duy, tôi là Nguyễn Tân, em có khỏe không?” Bên trong không có hồi âm.

Nguyễn Tấn lại nói: “Tâm Duy, em đừng lo lắng chuyện công việc, tôi sẽ xử lý tốt, em cứ nghỉ ngơi mấy ngày, chờ em cảm thấy ổn rồi lại quay về làm việc, hoặc là em có muốn gì cũng có thể nói với tôi. Tâm Duy, tôi cũng không nói gì nhiều, em phải tự chăm sóc bản thân mình.”

“Tâm Duy, dũng cảm lên, không có gì là không đối mặt được, trốn tránh không phải là cách. Trước kia bị Kỷ Tiểu Hải và Tổn Dung Tuyên phản bội, em vẫn đi làm như không có việc gì, bây giờ cũng có thể.” Bên trong vẫn không có hồi âm. Nguyễn Tấn bất đắc dĩ hỏi: “Cô ấy có thể xảy ra chuyện gì trong đó không?”

“Chuyện này anh yên tâm, cô ấy không ngốc đến mức như vậy đâu, chúng tôi sẽ ở cùng cô ấy.” A Nặc cảm thấy lãnh đạo này rất tốt, nhưng lúc trước cô cũng cảm thấy Giang Hạo rất tốt đấy, cô không lạnh không nhạt nói: “Sếp à, thể này đi, anh về trước, bây giờ tâm trạng của cô ấy không đặt vào công việc được, đợi cô ấy xử lý xong những việc này rồi lại gọi cho anh được không? Tôi sẽ khuyên nhủ cô ấy nhiều hơn.” Nguyễn Tấn vừa chua xót vừa bất đắc dĩ cười nói: “Cô đừng khuyên cô ấy từ chức nhé, bộ phận của chúng tôi không thể thiếu cô ấy đâu.” A Nặc cũng hài hước đáp lại: “Lãnh đạo đều là nhà tư bản, ngoại trừ bóc lột cũng chỉ có áp bức... Ha ha, tôi nói đùa đấy.”

Cuối cùng Nguyễn Tấn đi rồi, mang theo tâm trạng nặng nề. Kiều Tâm Duy ở trong phòng nghe thấy hết, cô chỉ không muốn nói chuyện mà thôi. Cô ôm đầu gối cuộn tròn trên giường, bức rèm cửa dày nặng kéo kín, trong phòng tối om, cô cũng không biết bây giờ là lúc nào.

Trong văn phòng, Giang Hạo cầm báo cáo xin ly hôn ngẩn ra, anh chưa từng nghĩ mình sẽ viết loại đơn như thế này trong đời. Tiểu Phương gõ cửa đi vào, nói: “Thủ trưởng, đến giờ họp rồi.” Lúc này Giang Hạo mới phục hồi tinh thần lại, đặt đơn xin ly hôn đã gấp lại sang một bên: “Ừ.”

“Thủ trưởng, tôi theo anh ngần ấy năm, trước nay chưa từng thấy anh mâu thuẫn đến suy sút tinh thần như vậy. Tôi thấy hay là anh cứ nói với chị dâu đi, để chị dâu đi xa không phải là được rồi sao?”

Giang Hạo lắc đầu nói: “Tôi quá hiểu cô ấy, cô ấy sẽ không đồng ý cho tôi làm như vậy, hơn nữa cô ấy cũng không biết diễn kịch, trong lòng có chuyện gì đều viết hết lên mặt, đã làm đến nước này rồi, tôi không muốn kiếm củi ba năm thiếu một giờ.” “Thủ trưởng, anh tội gì phải như vậy, chẳng những tổn thương chị dâu, còn tội danh gì cũng tự gánh lấy, anh hy sinh như vậy là quá lớn.”

Giang Hạo đứng lên, mệt mỏi đến hơi lảo đảo, đã ba ngày ba đêm không chợp mắt rồi, anh cắn răng nói một cách cứng rắn: “Nguyên nhân chính là vì hy sinh nhiều như vậy, cho nên tôi mới càng muốn dốc sức đối phó diệt sạch nhóm người này, mặc kệ là Tiêu Thiên Ái hay Từ Nhật Thăng, tôi phải đưa chúng ra công lý.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.